"Anh nói gì thừa thế? Đương nhiên là tiểu thư Yên Nhiên!", Trúc Diệp Thanh nói xong, bỗng nhiên vẻ mặt trở nên khiếp sợ, giống như đã bị xưng hô này dọa. Cô ta kinh ngạc nhìn Tần Hạo, thất thanh nói: "Anh... nói... Trần Linh Tố là sư phụ của anh? Anh là đệ tử của bà ấy?"
"Lạ lắm à?", Tần Hạo kinh ngạc, không hiểu biểu hiện lúc này của cô ta là thế nào. Hình như mọi chuyện càng lúc càng phức tạp rồi.
Trúc Diệp Thanh ném cho anh một điếu thuốc. Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cô ta mới bắt đầu nói.
"Thực tế thì trên thế gian này vẫn có không ít võ công cổ xưa và bí ẩn. Thế đạo bây giờ, võ công đã dần suy thoái, nhưng cũng không phải là không còn tồn tại. Hiện nay phần lớn công pháp đều nằm trong tay các gia tộc bí ẩn lánh đời."
"Trải qua hơn một nghìn năm truyền thừa, những thế gia võ lâm kia có nhà vẫn còn, có nhà đã biến mất trong dòng sông lịch sử. Dù sao thì thời đại này đã khác xưa kia nhiều lắm."
"Thế gia võ lâm còn tồn tại đến giờ chỉ có bốn nhà là còn mạnh. Lần lượt là nhà họ Tiêu, nhà họ Diệp, nhà họ Triệu và nhà họ Tần."
"Nhưng cậu chủ à, anh có từng nghe đến một gia tộc lánh đời khác, nhà họ Trần không?"
"Nhà họ Trần?", Tần Hạo ngẩn ngơ, hóa đá tại chỗ.
Hình như chưa từng có ai nhắc đến nhà họ Trần.
Tần Hạo cũng không nghĩ tới lai lịch của sư phụ.
Nhưng bây giờ nghe Trúc Diệp Thanh nói...
Tần Hạo chẳng hề nghĩ đến sư phụ của mình lại kinh khủng như vậy. Vốn dĩ anh còn tưởng là thế ngoại cao nhân gì đó, chỉ có một thân một mình. Không ngờ rằng bà lại là truyền nhân của nhà họ Trần. Chậc chậc, lợi hại thật!
Gia tộc lánh đời, nghe có vẻ rất mạnh!
"Trần Linh Tố là một đại tông sư đấy! Cậu chủ, ngay cả điều này mà anh cũng không biết?", Trúc Diệp Thanh vỗ vào trán mình, không biết nên nói gì nữa.
Tần Hạo lại càng không biết nói gì. Bây giờ anh mới biết tên của sư phụ, mấy ngày trước cũng mới thấy được hình dáng của sư phụ, làm gì biết được lai lịch của sư phụ chứ!
Có điều nếu bà mạnh như vậy, lẽ ra không có chuyện gì mà không làm được mới đúng chứ, tại sao lại phải phái anh đến đây làm này làm nọ?
Trúc Diệp Thanh cất tiếng: "Người mà lần này anh phải giết là anh họ của tông sư Trần Linh Tố, Trần Chính Quang!"
"Cái gì?", Tần Hạo bỗng nhiên nhảy lên, khiếp sợ vì chân tướng mà cô ta nói ra.
Trúc Diệp Thanh hờ hững nói: "Ông chủ nhà họ Trần truyền vị trí gia chủ cho Trần Linh Tố. Trần Chính Quang tỏ vẻ không phục, có ý muốn tranh cướp vị trí này, sau đó thì thua Trần Linh Tố. Nhưng Trần Chính Quang biết được một bí mật của Trần Linh Tố, cũng dùng bí mật này để uy hiếp bà ấy!"
"Trần Chính Quang biết Trần Linh Tố muốn diệt trừ mình nên trốn khỏi nhà họ Trần, trốn vào nhà họ Diệp cũng là thế gia võ lâm!"
"Trần Linh Tố không thể ra tay với ông ta ở nhà họ Diệp được. Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, anh cũng hiểu đạo lý này mà!"
"Hơn nữa nếu ép Trần Chính Quang quá, bí mật của Trần Linh Tố rất có thể sẽ bị ông ta nói ra! Vì vậy nhiệm vụ lần này là lặng lẽ giết chết Trần Chính Quang!"
Tần Hạo nghe đến nhức đầu. Chuyện xấu trong nhà rồi bí mật gì đó nữa, sao lại phiền phức như vậy?
Hơn nữa đối phương là anh họ của sư phụ, vậy chẳng phải là bề trên của anh sao? Chuyện này thì thôi đi, quan trọng là người ta xuất thân từ thế gia võ lâm, thực lực chắc chắn rất mạnh. Đệ tử lớp sau như anh có thể đánh bại được sao?
Khó trách lúc nãy Trúc Diệp Thanh có vẻ rất khinh thường anh.
Tần Hạo sắp xếp lại suy nghĩ, lại đột nhiên nghĩ ra một vấn đề: "Sao em biết nhiều như vậy? Em là ai hả?"
Trúc Diệp Thanh cười quyến rũ, nói: "Bày ra thực lực của anh đi, để em thỏa mãn rồi thì em sẽ nói cho anh biết!"
"Mẹ kiếp!", Tần Hạo không nhịn được mắng.
Anh cũng tò mò rốt cuộc bí mật của sư phụ là bí mật gì? Lẽ nào là lén lút hẹn hò với ai, bị anh họ của bà phát hiện ra?
"Rốt cuộc là bí mật gì vậy?"
Trúc Diệp Thanh lạnh lùng đáp: "Chuyện này anh không nên biết thì hơn!"
Tần Hạo bĩu môi. Anh biết dù thế nào thì cô ta cũng sẽ không nói nên xua tay: "Được rồi, anh không hỏi. Bây giờ em nói anh nên làm sao đi!"
"Đơn giản thôi. Đánh bại ba võ sĩ quyền anh của em, chứng minh được thực lực của anh thì em mới yên tâm giao nhiệm vụ này cho anh. Nếu không đủ thực lực, cho dù anh là đệ tử của Trần Linh Tố thì cũng chịu chết mà thôi!"
"Được!", Tần Hạo kéo cửa, định đi ra ngoài.
"Còn nữa!"
Trúc Diệp Thanh lại hô lên từ phía sau.
Tần Hạo quay đầu lại, trừng cô ta rồi nói: "Có gì không thể nói hết trong một lần luôn? Cứ lần lữa mãi!"
"Thân phận của anh, quan hệ với Trần Linh Tố. Anh không được nói cho bất kỳ ai cả, nếu không thì Trần Linh Tố sẽ gặp phiền phức!", Trúc Diệp Thanh nghiêm túc nói.
Tần Hạo rất khó hiểu, hỏi: "Điều này cũng không nói được sao? Tại sao chứ, anh đâu phải con trai của bà ấy, có gì mà không thể công khai?"
Trúc Diệp Thanh cười đáp: "Cậu chủ, võ công của thế gia võ lâm không truyền ra ngoài, võ công của nhà họ Trần càng không truyền cho họ khác!"
"Ha ha!", Tần Hạo khinh thường nhìn cô ta, không khách sáo nói: "Anh biết rồi. Đi đây, đến gặp ba võ sĩ quyền anh của em."
Trúc Diệp Thanh oán giận nhìn anh. Cái tên này khiến người ta tức quá đi mất. Nếu không phải cô ta đánh không lại thì đã sớm xông lên rồi!
Lần này nhìn thấy Trúc Diệp Thanh, Tần Hạo cảm thấy cô ta giống như biến thành một người khác vậy.
Nhớ tới việc thân thiết ở bờ hồ lúc trước giống như đã là chuyện quá khứ.
Trúc Diệp Thanh đi đằng trước, Tần Hạo đi theo bên cạnh. Hai người ra khỏi phòng. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng, dáng vẻ thở phì phò của Trúc Diệp Thanh, người ta không khỏi hoài nghi có phải hai người này đã làm chuyện gì ở trong rồi không!
Nhất là người đàn ông vạm vỡ trông cửa. Dựa vào sự hiểu biết của ông ta về Trúc Diệp Thanh, đây cũng không phải là chuyện không thể. Hơn nữa trông cái tên ở đằng sau cũng được, nhưng tại sao cô ta lại tức giận như vậy?
Chẳng lẽ kỹ thuật của tên nhóc này không được tốt?
Há! Đúng rồi, thời gian quá ngắn. Trúc Diệp Thanh còn chưa kịp thoải mái, đương nhiên sẽ bất mãn!
Long Tứ và Đồ Anh Kiệt bị dẫn đến một chỗ khác. Nhìn thấy hai người Tần Hạo đi ra từ xa, hai người họ lập tức đi tới.
Trúc Diệp Thanh liếc nhìn hai người bọn họ, hờ hững hỏi: "Sao hai người này còn chưa đi?"
Người đàn ông vạm vỡ ngay cửa tức khắc gật đầu, đáp: "Vậy ném bọn họ ra ngoài!"
Tần Hạo nhướng mày, hỏi: "Này, ý em là sao hả? Bọn họ là người của anh!"
"Người của anh thì sao? Không thể phá hủy quy định được, nếu không thì sau này còn ai tuân thủ nữa? Còn nữa, không được gọi em là này, rất khó nghe!", Trúc Diệp Thanh không chút cảm xúc nhìn mấy cô gái nhảy điệu nóng bỏng trên đài, chẳng hề liếc nhìn Tần Hạo.
"Quy định quỷ quái gì vậy?", Tần Hạo cau mày hỏi.
Trúc Diệp Thanh lạnh nhạt đáp: "Người vào đây thì đều phải đặt cược, trừ mấy người tổ chức như bọn em và võ sĩ quyền anh. Nếu không thì cũng chỉ có thể nằm ra ngoài. Bởi vì chỉ có người chết mới không lộ chuyện. Mà người đặt cược, bất kể thắng hay thua cũng sẽ không để lộ bí mật. Bởi vì người thắng còn chưa vừa lòng, người thua còn muốn gỡ vốn!"
Tần Hạo khinh thường nói: "Vậy nếu là người thua sạch, không còn tiền vốn thì đánh cược sao đây?"
"Để mạng lại đặt!", Trúc Diệp Thanh cười lạnh, nói tiếp: "Em từ bi cho bọn họ đi ra ngoài là nể mặt anh lắm rồi, đừng có không biết điều!"
"Ha ha! Bọn họ đặt cược! Dẹp cái lòng từ bi nực cười kia của em đi!", Tần Hạo đành phải ra chiêu cuối.
Trúc Diệp Thanh sửng sốt một lát, nói: "Ha ha!"
- -------------------