Khà khà! Diệp Thanh Trúc gọi anh là cậu chủ thì có phải anh bảo cô làm gì cô sẽ làm đó không?
Nếu đúng là như vậy mà không tận dụng một chút thì đúng là đáng tiếc!
Nghĩ vậy, ánh mắt Tần Hạo cũng trở nên gian tà. Vừa hay lúc này Diệp Thanh Trúc cũng quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười quỷ quái của Tần Hạo, lại còn bắt quả tang anh đang chiêm ngưỡng vòng ba gợi cảm của mình.
"Mới có vậy mà đã không kìm nén được rồi? Ha ha, hôm nay phải câu được anh lên giường của em. Hôm nay lão bà bà này phải thử cho đủ mười tám tư thế!"
Diệp Thanh Trúc vừa nghĩ đến những việc trước mắt vừa nghĩ đến những việc không đứng đắn. Hai người họ đi tới một nhà hàng trong khu trung tâm thương mại.
Ăn lẩu vào mùa đông đúng là vừa ấm áp vừa thiết thực. Trong nhà hàng có không ít người, lúc này còn sắp đến Tết, có rất nhiều người từ nơi khác tới đây và không có ý định về quê đón Tết. Bởi vì công ty họ cho nghỉ mà cũng chẳng có chỗ nào khác để đi, cho nên đã cùng vài người bạn đến đây ăn lẩu, tám đủ thứ chuyện trên đời, không khí thật là náo nhiệt biết bao!
Một chị đại như Diệp Thanh Trúc mà cũng ăn món ăn bình dân này, điều này khiến Tần Hạo cũng khá bất ngờ.
"Em cũng thích ăn cái này sao?", Tần Hạo và Diệp Thanh Trúc tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, Tần Hạo hỏi Diệp Thanh Trúc với vẻ tò mò.
Diệp Thanh Trúc tùy ý trả lời: "Không ăn cái này thì ăn cái gì? Lẽ nào em không được ăn lẩu sao? Hay là anh cảm thấy những người nhiều tiền lúc nào cũng phải ăn mấy thứ đồ hiếm hoi, kì lạ thì mới thể hiện được đẳng cấp của mình à?"
Tần Hạo cười gian tà đáp: "Em có phải Diệp Thanh Trúc không đấy? Đáng lẽ ra lúc này em phải ở trong động hồ ly ngủ đông mới phải chứ? À đúng rồi, trước khi đến mùa đông thì phải ăn mấy con vật như cóc ếch gì đó chứ".
"Anh đúng là đáng ghét!", Diệp Thanh Trúc lườm anh một cái nhưng chẳng ích gì. Cô sớm đã biết, khi cô nói với anh sự thật cô chỉ là một chân lon ton bên cạnh Trần Linh Tố thì cô đã biết từ nay về sau sẽ không thể dọa được anh nữa.
Nếu không dọa được thì ta đổi cách khác: dụ dỗ!
Diệp Thanh Trúc nghĩ vậy nên ghếch hai chân lên. Đôi chân đi giày cao gót gác lên đùi Tần Hạo.
Tần Hạo ngoài mặt thì vẫn tỏ ra đàng hoàng nhưng anh có thể cảm nhận từng cử động của đôi chân hư hỏng kia. Trong lòng anh thầm nghĩ rốt cuộc cô gái này có dụng ý gì?
Người phục vụ tới chào hỏi hai người họ. Có vẻ như Diệp Thanh Trúc là khách quen ở đây nên cô gọi món rất thành thục, sau đó đợi phục vụ bưng đồ ăn lên. Trong lúc đó, Diệp Thanh Trúc lại nhìn Tần Hạo không chớp mắt.
Tần Hạo vẫn cảm thấy nên nói gì đó thì tốt hơn, nếu không, cứ đụng chạm không như thế này thì anh sẽ bốc hỏa mất. Cho nên, anh phải tìm cách chuyển hướng sự chú ý.
"Hôm nay em ăn mặc thế này là sao? Đang đi làm ở đâu đó à?", Tần Hạo chợt nghĩ ra chủ đề này.
Diệp Thanh Trúc nháy mắt với anh, đáp: "Đoán xem!"
"Ồ, muốn chơi trò đoán sao? Được thôi, anh đoán, không phải em lại là cô thư ký may mắn của ông chủ công ty lớn nào đó chứ? Ha ha, lấy thân phận đó ra làm lá chắn, em đúng là biết chơi!"
Tần Hạo thấy Diệp Thanh Trúc tay cầm một tập tài liệu. Nếu không phải anh quen biết cô từ trước, biết được thân phận thực sự của cô thì nói không chừng anh sẽ nghĩ đây là một cô thư ký bình thường.
Diệp Thanh Trúc làm động tác thả tim, đáp: "Chúc mừng anh đoán đúng một nửa. Em chính là cô thư ký may mắn, có điều, không phải thư ký nhỏ do ông chủ công ty lớn bao nuôi, mà là cô thư ký bao nuôi ông chủ lớn!"
Tần Hạo ngạc nhiên, nhưng nghĩ ngợi một lát thì cũng hiểu ra. Với thủ đoạn của Diệp Thanh Trúc thì cái công ty gì đó khả năng cao chính là cô. Còn ông chủ lớn gì đó có lẽ là một gã bù nhìn.
"Thế cơ mà! Giấu kỹ quá!", Tần Hạo lắc đầu, vẫn không hiểu Diệp Thanh Trúc làm vậy nhằm mục đích gì.
Diệp Thanh Trúc khinh khỉnh đáp: "Anh thì hiểu cái gì? Những người ở Yến Kinh lâu ngày làm gì có ai không cáo? Anh tin không? Bây giờ anh đánh một người ở đây thì hôm sau sẽ có người điều tra ra tổ tông mười tám đời nhà anh!"
Tần Hạo bĩu môi, cũng tin lời Diệp Thanh Trúc.
"Cái này gọi là bảo vệ bản thân, anh biết gì hả? Em hi sinh như vậy lại còn không phải vì bản thân em. Anh nói xem em có đáng thương không?", Diệp Thanh Trúc lật mặt nhanh như trở bàn tay, ngay lập tức diễn sâu tỏ vẻ đáng thương ngay được.
"Hứ!", Tần Hạo vẫn ánh mắt coi thường, đáp: "Anh thấy ông chủ gì đó của công ty em vẫn đáng thương hơn. Một ngày từ sáng đến tối không biết bị em 'làm thịt' bao nhiêu lần. Haizzz, tuổi còn trẻ mà vậy thì sớm muộn cũng đến lúc có vấn đề!"
"Ai bảo anh là người đó còn trẻ?"
"Hả? Lẽ nào là một ông già? Oa, nhân phẩm em tốt ghê!", Tần Hạo vẻ mặt kinh ngạc, nói với vẻ hết sức khoa trương.
Hai người đang ngồi tà lưa nhau thì phục vụ bưng nồi lẩu lên, một làn khói ấm áp bay lên, mùi thơm cũng theo đó tỏa ra khắp nơi khiến người ta rất muốn lao vào đánh chén một trận ra trò.
Ngọn lửa bên trên đang cháy, 'ngọn lửa' bên dưới cũng đang dần dần được thắp lên.
"Này, đủ rồi. Đây là nơi công cộng, chú ý đừng làm ảnh hưởng đến người khác. Lát nữa vào phòng thì tùy em chơi thế nào cũng được!", Tần Hạo không thể không nhắc nhở.
Lúc này, hai người họ đều không chú ý, ở phía không xa có một đôi mắt đang nhìn hai người bọn họ với vẻ vô cùng kinh ngạc.
Đó là một nhóm bốn người gồm hai nam hai nữ. Họ cũng đang ăn lẩu. Hai người đàn ông đều mặc vest, đi giày da, toát ra khí chất của đám dân văn phòng. Hai người phụ nữ, một người nhìn trưởng thành, nhã nhặn, đoan trang. Người đó cực kì xinh đẹp, khiến người ta nhìn một cái đều có cảm giác rất thân thuộc. Người còn lại thì có vẻ còn khá trẻ, giống như một đứa trẻ tinh nghịch. Có điều, cũng khá xinh, chính là kiểu xanh non mơn mởn mà các chú già thích.
"Chị Giai Oánh, hôm nay chị sao thế? Có tâm sự gì sao?", Trương Tiểu Vũ không khỏi tò mò hỏi. Hôm nay vừa tan ca, cũng là ngày cuối cùng đi làm của năm cũ nên hai đồng nghiệp nam hẹn hai cô gái này ra ngoài ăn lẩu.
Những người khác trong công ty sớm đã về nhà nghỉ lễ rồi. Còn bốn người họ vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà ở lại công ty. Cho nên, hẹn hò đi ăn lúc này, ai mà nỡ từ chối chứ?
Còn hai người đàn ông, một người là giám đốc bộ phận quan trọng trong công ty - Triệu Dương. Người còn lại là Quản Trung, cũng là phó giám đốc bộ phận sản xuất. Họ đều là lãnh đạo, chỉ có Trương Tiểu Vũ là có chức vụ tương đối thấp, là tiếp tân của công ty. Còn Thẩm Giai Oánh là quản lý của bộ phận tài vụ.
Trương Tiểu Vũ vốn cũng định về quê ăn Tết nhưng cô bé này lại không quản lý được hầu bao của mình. Cả một năm nay kiếm được bao nhiêu là tiêu hết bấy nhiêu. Cho nên chẳng còn mặt mũi nào về gặp bố mẹ, chỉ đành gọi điện về cho gia đình nói rằng không mua được vé tàu về quê.
Còn Thẩm Giai Oánh thì khác. Quan hệ của Trương Tiểu Vũ và Thẩm Giai Oánh ở công ty khá tốt. Thực ra, Thẩm Giai Oánh rất biết cách hòa hợp với tất cả mọi người. Theo Trương Tiểu Vũ biết thì Thẩm Giai Oánh vốn không hề thiếu tiền. Nếu muốn, cô chắc chắn có thể về nhà ăn Tết, nhưng không biết tại sao mà cô lại chọn ở lại công ty.
Hơn nữa Trương Tiểu Vũ còn biết hai vị lãnh đạo ở lại công ty kia vốn không chỉ đơn thuần là ở lại trông coi công ty hay tăng ca gì đó. Phó giám đốc bộ phận sản xuất Quản Trung có ý với Trương Tiểu Vũ. Trương Tiểu Vũ thừa biết điều này. Còn Triệu Dương thì rõ ràng là vì Thẩm Giai Oánh cho nên mới ở lại.
Đây về cơ bản chính là hai cặp đôi, nếu như hai bên không có ý kiến gì.
Trương Tiểu Vũ thực ra cũng khá có thiện cảm với Quản Trung. Nếu không phải vì năm nay mới bắt đầu thì có lẽ cô đã dắt anh về nhà mình ăn Tết. Trương Tiểu Vũ vốn cũng cho rằng Triệu Dương này không hề tệ, Thẩm Giai Oánh và vị giám đốc này rất đẹp đôi. Nhưng không biết tại sao Thẩm Giai Oánh rất hay né tránh trong vấn đề tình cảm, một mực khước từ sự theo đuổi của Triệu Dương.
- -------------------