Triệu Dương lạnh mặt quát: "Mày biết cái gì. Tao còn đang sợ cái thằng này chạy mất đấy. Sau này chỉ cần Yên Yên còn ở đây, sợ gì không có cơ hội trừng trị hắn chứ? Bảo mày đi thì đi đi, nói nhảm gì vậy?"
Nhị Cẩu hậm hực bỏ đi.
"Rác rưởi vô dụng, không có não!"
Triệu Dương phiền muộn uống một hớp rượu. Đối với đám đàn em này, anh ta có cảm giác chỉ tiếc không thể mài sắt thành kim. Người phụ nữ gợi cảm bên cạnh không biết tại sao anh ta lại giận dữ đến vậy. Cô ta quấn vào người anh ta giống như rắn, cười quyến rũ nói: "Sao anh Dương lại giận dữ như vậy? Thôi đừng giận nữa, chúng ta vào trong chơi một chút đi!"
"Cút ngay!"
Triệu Dương đẩy cô ta ra, đi thẳng vào phòng riêng, bỏ lại người phụ nữ gợi cảm đang vô cùng kinh ngạc.
Giám đốc quán bar nhận được chỉ thị, biết thân phận của Triệu Dương nên cũng không dám nói "không". Ông ta tự mình chạy đến trước mặt Yên Yên, trông khá tức giận mà oán trách nói: "Sao bây giờ mới đến? Mau lên đài đi!"
Yên Yên hờ hững gật đầu.
Triệu Dương tiến vào phòng riêng. Anh ta ngồi đó trầm ngâm một lúc, sau đó gọi Nhị Cẩu đến, nói phải làm thế nào. Lúc đi ra, Nhị Cẩu cười rất gian trá.
Triệu Dương cười lạnh: "Để xem mày có thể hung hăng đến khi nào!"
Yên Yên vừa ra sân liền có được vài tiếng rít gào. Ở bên dưới, một đám đàn ông đầy hormone nam tính ồn ào giống như hít thuốc lắc vậy. Đây giống như Yên Yên đang mở một buổi biểu diễn loại nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Tần Hạo tới nghe Yên Yên hát. Quán bar quá ồn ào. Chẳng biết lúc nào, anh bắt đầu thích yên tĩnh.
Khi tiếng hát véo von mềm mại vang lên cùng với tiếng nhạc, quán bar lập tức lắng xuống. Tiếng ca giống như dòng suối trong vắt chảy vào lòng người, tựa như từ khu rừng sắt thép tiến vào nông thôn dân dã, phảng phất có gió nhẹ phất qua gò má.
Một bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Tần Hạo cũng vỗ tay. Quả thật anh không ngờ rằng thiên phú của cô gái này lại tốt như vậy, chẳng hề thua kém ca sĩ tuyến một.
Yên Yên hát ba bài xong thì xuống đài, đổi thành mấy cô nàng nóng bỏng nhảy nhót, cái eo thon nhỏ lắc qua lắc lại kia thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Mà Yên Yên được cả nơi này ủng hộ lập tức đi về phía Tần Hạo. Lần này, ánh mắt của mọi người đều đưa về phía người trẻ tuổi không hề thu hút này.
Yên Yên rất đẹp, hát lại êm tai, nghe nói vẫn còn trong trắng.
Có rất nhiều người có ý với một con cừu trắng như vậy.
Lúc này, dưới sự ủng hộ của hai người bạn, một thanh niên đi tới. Anh ta trông rất bình thường, cười khá hèn hạ, một khi ở trong đám người thì chẳng hề thu hút, chỉ có mái tóc đỏ như màu nho là khá bắt mắt.
"Đã sớm nghe nói nơi này có một người đẹp hát hay, quả nhiên khiến người ta mở mang tầm mắt! Giới thiệu chút nhé, tôi tên là Trương Tiểu Cường, thường được gọi là anh Cường!"
Trương Tiểu Cường giơ tay ra như quen nhau lắm, dường như muốn nắm lấy tay của Yên Yên.
Yên Yên ung dung tránh đi, vẻ mặt rất bình tĩnh: "Cảm ơn, tôi không quen anh!"
Trương Tiểu Cường vẫn cười nói: "Đừng lạnh lùng như vậy mà, dù sao tôi cũng là fan của em, làm quen chút đi?"
Xưa nay Yên Yên chưa bao giờ hòa nhã với những người như vậy. Cô ấy đã chết lặng với kiểu tự dưng lại bắt chuyện thế này, chẳng buồn ứng phó nữa, chỉ lạnh lùng nói: "Không cần đâu. Tôi còn chút chuyện, xin lỗi không tiếp chuyện được!"
Dứt lời, Yên Yên kéo Tần Hạo định đi ngay, không thèm nhìn đến anh ta nữa.
Sau lưng truyền đến tiếng châm biếm: "Giả vờ lạnh lùng cao quý cái gì chứ, cũng chỉ là đồ bị người ta chơi mỗi ngày thôi. Xùy!"
Tần Hạo cảm giác cánh tay Yên Yên đang kéo mình chợt căng chặt, thấy cô ấy dừng bước, có vẻ tức giận hơn nhiều. Chỉ là nghĩ đến mục đích Tần Yên Nhiên phái hai chị em tới nơi này, Yên Yên lại nhịn xuống.
"Chờ chút!"
Tần Hạo chậm rãi xoay người rồi bẻ tay. Anh nhìn thẳng vào Trương Tiểu Cường bằng ánh mắt lạnh như băng, thấp giọng nói: "Bị người mắng còn không lên tiếng, đây không phải là tính tình của tôi. Cô cứ nhìn đi, để tôi!"
Yên Yên cười cười không nói gì.
Dường như Trương Tiểu Cường hơi sợ hãi. Nhưng ỷ vào hai người bạn bên cạnh nên anh ta đánh bạo bước lên trước, nói: "Sao hả? Muốn ra mặt à. Sao không nhìn lại mình là thứ gì trước đi, dám chơi với ông đây..."
Đối phó với người như vậy, xưa nay Tần Hạo không dùng miệng mà chỉ biết ra tay thôi.
Trương Tiểu Cường còn chưa nói hết lời. Tần Hạo đã lao thẳng đến, vung tay tát vào mặt anh ta. Cái tát này vừa nhanh vừa mạnh, đánh bay anh ta ra ngoài, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ ở giữa không trung giống như đang đánh bóng chuyền vậy.
"Mẹ kiếp, mày dám ra tay!"
Hai người bạn của Trương Tiểu Cường giận dữ, xắn tay áo định xông lên.
Tần Hạo không cho bọn họ có cơ hội ra tay, hai tay trái phải đồng thời vung ra, đập vào mũi hai người.
Hai người ngửa mặt, ngã ngửa trên mặt đất kêu to, máu mũi chảy đầy đất.
Trong đám người hóng chuyện bao giờ cũng có người xem trò vui không chê chuyện lớn, lại còn vỗ tay hô hay.
Bảo vệ trong quán bar lao đến giống như đã được sắp xếp từ lâu. Một người to con trong đó cao tới một mét tám lăm lập tức xông đến bên cạnh Trương Tiểu Cường.
"Tiểu Cường, Tiểu Cường, cậu sao rồi?"
Tần Hạo vui vẻ cười nói: "Tiểu Cường, cậu không thể chết được. Tiểu Cường, tôi và cậu đồng cam cộng khổ, sống nương tựa lẫn nhau..."
Ha ha!
Đám người trong quán bar cười đến nghiêng ngả.
Bản lĩnh mạnh mẽ một chọi ba của Tần Hạo nhận được tiếng thán phục ồ ạt, nhưng không ai dám tiến lên khuyên can, chỉ vì bọn họ biết rằng quán bar này là của Thất gia.
Cả phố quán bar này có ai không biết Thất gia chứ? Đó là nhân vật lớn chỉ dậm chân một cái cũng khiến cả phố quán bar chấn động.
Lâu lắm rồi không ai dám gây sự ở đây. Trước đây vẫn có, nhưng những người đó đều đã biến mất. Sợ là người trẻ tuổi trước mắt cũng sẽ ngã xuống.
Mọi người nghị luận sôi nổi. Tần Hạo đốt điếu thuốc, rít một hơi rồi quay đầu cười với Yên Yên.
Trương Tiểu Cường bị một cái tát làm hôn mê bất tỉnh, đủ để thấy sức mạnh từ bàn tay của Tần Hạo lớn thế nào. Nếu Tần Hạo nói mình chỉ dùng hai phần mười sức mạnh, e rằng chẳng có ai tin cả.
Người to con lắc Trương Tiểu Cường mấy lần, thế nhưng vẫn không đánh thức được anh ta. Người to con có khổ người to nhưng không ngốc, không ra tay ngay lúc này. Lăn lộn lâu trong giới, gã không còn là thằng nhóc xúc động nữa. Báo tên mình trước, không dọa được đối phương thì ra tay cũng chưa muộn.
"Mày biết đây là đâu không?"
Tần Hạo chẳng thèm để ý đến gã. Mặc kệ đây là đâu, cho dù là hoàng cung đại nội, ông đây muốn quất mày thì cứ quất mày thôi.
Người to con thấy anh vẫn thờ ơ thì càng tức giận, hung dữ nói: "Địa bàn của Thất gia mà mày cũng dám ngang ngược sao? Lên cho tao, đánh vào chỗ chết!"
Một đám người mặc đồng phục bảo vệ cầm ống tuýp lao ra cùng lúc.
Tần Hạo không lùi mà tiến tới, lao thẳng vào giữa, vung quyền như hổ xuống núi. Anh chỉ vung tay hai ba lần là đẩy ngã được một đám, vô cùng dễ dàng, còn chưa tính là làm nóng người nữa.
Ở trong phòng trên tầng hai, Triệu Dương ôm người phụ nữ vừa bị mình đẩy ra, mỉm cười vẫy tay với giám đốc quán bar rồi nói: "Đây là mười nghìn tệ, cho cái tên Trương Tiểu Cường kia làm tiền thuốc. Gọi điện thoại cho anh Thất đi, chuyện này mấy người không xử lý nổi đâu!"
Đợi giám đốc quán bar đi rồi, người phụ nữ gợi cảm mới nũng nịu thở dốc, nói: "Mượn sức đánh sức. Anh Dương, anh hư quá đi!"
- -------------------