Lúc đó Tần Hạo trốn được khỏi nhà họ Diệp, chạy một lúc liền ngã xuống đất không đứng dậy được. Yên Yên vội vàng lao đến, vậy nên Tần Hạo mới không rơi vào cảnh cứ thế chết cóng.
"Khụ khụ, anh không sao rồi mà! Đừng khóc!", Tần Hạo khẽ khụ hai tiếng, sau đó khàn khàn nói.
Thẩm Giai Oánh đang rơi lệ lập tức nhìn qua, vui vẻ nói: "Anh đã tỉnh! Anh làm em sợ chết đi được. Em còn tưởng là..."
"Em cho rằng anh chết rồi, hay là cho rằng anh trở thành người thực vật?", tuy rằng bị thương nhưng tâm tình của Tần Hạo vẫn khá ung dung. Nhiệm vụ hoàn thành, bản thân anh cũng có thể yên tâm quay về báo cáo kết quả, không cần bị Diệp Thanh Trúc dắt mũi đi khắp nơi nữa.
Thẩm Giai Oánh đưa tay che miệng anh lại, nói: "Anh không được nói lung tung!"
"Được, anh không nói lung tung nữa. Giả sử nếu anh thật sự trở thành người thực vật thì em sẽ làm sao?", Tần Hạo đột nhiên nghĩ đến vấn đề rất rối này.
Nói cái gì mà chăm sóc anh suốt đời, mua cho anh chậu hoa đẹp nhất, bón phân tốt nhất, cả đời không xa rời nhau. Mấy lời này đều là lừa gạt cả. Tần Hạo tự nhận bản thân không làm được những điều vĩ đại như vậy, cũng không đành lòng hại cả đời người ta.
Mà nếu nói đi tìm người khác thì không có tình cảm quá. Nói chung là câu hỏi này không dễ trả lời lắm.
Thẩm Giai Oánh hơi sửng sốt, sau đó cười đáp: "Em sẽ bóp cổ anh rồi đền mạng cho anh! Sau đó nhanh chóng đầu thai, kiếp sau lại ở bên cạnh anh!"
"Khụ khụ. Anh rất thích đáp án này. Nếu thật sự trở thành người thực vật thì sống và chết chẳng khác gì nhau!", trong lòng Tần Hạo thật sự đã nghĩ như vậy. So với việc bị người ta trồng trong ruộng thì sớm ngày phi thăng vẫn tốt hơn nhiều.
"Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng nói nhiều quá!", thấy sắc mặt của Tần Hạo trắng bệch, chỉ nói mấy câu mà cũng có vẻ rất mệt thì Thẩm Giai Oánh không đành lòng quấy rầy anh nữa.
Vốn dĩ Tần Hạo còn định nói gì đó nữa. Thế nhưng thấy vẻ mặt tiều tụy và dáng vẻ uể oải của Thẩm Giai Oánh, anh biết chắc chắn suốt hai ngày một đêm qua cô chưa từng nghỉ ngơi, vẫn luôn thức trông mình nên gật đầu, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Thẩm Giai Oánh lại ngồi một lúc bên cạnh anh. Thấy anh hít thở đều đều, không có vấn đề gì nên cô đứng dậy trở về phòng.
Một lát sau, Tần Hạo chậm rãi mở mắt ra. Nhìn căn phòng quen thuộc, anh chợt cảm thấy ấm áp.
Lúc này, anh đột nhiên thấy Oanh Oanh gặm táo bước vào. Cô ấy liếc mắt nhìn anh, kinh ngạc nói: "Ồ? Sao lại tỉnh rồi? Tôi còn đang định lén chụp hình nữa. Ôi, thôi rồi!"
"Lén chụp cái gì?", Tần Hạo căng thẳng trong lòng. Chẳng lẽ người phụ nữ này định nhân lúc anh không có sức phản kháng mà làm gì đó với anh, sau đó làm thành phim ngắn?
Dựa vào sự hiểu biết của anh về Oanh Oanh thì đây hoàn toàn là chuyện có thể xảy ra.
Oanh Oanh quơ máy chụp hình trong tay, trả lời: "Ảnh khỏa thân đó. Ha ha, chụp ảnh khỏa thân của anh, sau đó chuyện gì anh cũng phải nghe lời tôi hết. Nếu không thì tôi sẽ rửa ảnh rồi dán lên cột điện!"
Tần Hạo tức giận đến mức suýt thì hộc máu. Đúng là một kẻ ác độc.
Thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Tần Hạo, Oanh Oanh vội vàng bước tới, giơ tay sờ lên trán anh rồi ân cần nói: "Y tá nói rồi, bây giờ anh không thể kích động. Mau hít sâu vào rồi thả lỏng đi, nếu không thì anh sẽ hộc máu đó. Anh nhìn đi, thời tiết mấy hôm nay không tốt lắm, vẫn luôn có tuyết rơi, có giặt sạch ra giường thì phơi lên cũng lâu khô lắm!"
Đoạn trước vẫn là lời quan tâm. Lúc nghe đến đoạn sau, nếu không phải hiện tại không đứng dậy được thì chắc chắn Tần Hạo sẽ xuống giường đạp cho cô ấy một phát.
Không được tức giận, nếu không thì anh thật sự đã bị cô ấy trêu cợt!
Nghĩ tới đây thì Tần Hạo bình tĩnh lại, duy trì được tâm trạng ôn hòa, không buồn không vui, coi như không hề thấy Oanh Oanh.
"Như vậy mới đúng! Ngoan! Đúng rồi, anh nằm cả ngày rồi có muốn đi tiểu không? Anh không nói gì tức là ngầm thừa nhận đấy. Được thôi, bây giờ anh không tiện nên chị đây giúp cho nhé!", Oanh Oanh tự biên tự diễn, sau đó còn vén chăn lên rồi kéo quần của Tần Hạo.
Tâm trạng vất vả lắm mới bình tĩnh được của Tần Hạo lại bị kích thích.
Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ!
Cô ấy có thể không biết xấu hổ như vậy rồi thì tại sao anh phải giả vờ đứng đắn nữa chứ. Được, không phải cô muốn trêu cợt tôi sao? Làm tiếp đi!
Tần Hạo không nhúc nhích, vẫn bình tĩnh nằm đó, còn dứt khoát nhắm mắt lại luôn.
"Ngớ ngẩn quá, không dám thì cứ nói không dám đi! Giả vờ giả vịt cái gì?", Tần Hạo cười trộm trong lòng. Anh thầm nói con người một khi không biết xấu hổ thì quả đúng là lợi hại, dễ dàng bắt chẹt được Oanh Oanh không biết xấu hổ.
Từ thời cổ cho đến bây giờ, ba tuyệt chiêu trong việc tán gái một là kiên trì, hai là không biết xấu hổ, ba là kiên trì không biết xấu hổ, quả nhiên luôn luôn thuận lợi.
Sau này ông đây cũng học được rồi!
Anh đang nghĩ vậy, đột nhiên lại thấy Thẩm Giai Oánh rón rén tiến vào phòng. Hình như cô vừa tắm rửa xong, đã thay một bộ áo ngủ khiêu gợi.
Tần Hạo nhanh chóng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ. Nếu không chắc cô lại bảo anh không chịu cố gắng nghỉ ngơi.
Anh lặng lẽ hé mắt, thấy Thẩm Giai Oánh chậm rãi ngồi xuống bên giường, nhìn anh một lúc rồi giơ tay sờ lên trán anh. Thấy anh không sốt lên nên cô cũng yên tâm.
Cô chui vào trong chăn, dán sát người mình vào người anh rồi nhắm mắt lại, từ từ ngủ mất.
Tần Hạo thở phào nhẹ nhõm, cảm giác được nhiệt độ của người cô thì cảm thấy rất ấm áp, rất thân mật rồi cũng ngủ thiếp đi.
Cứ nằm như vậy qua một ngày, tinh thần của Tần Hạo đã hồi phục khá nhiều. Anh xuống giường, chậm rãi đi qua đi lại. Ngoại trừ cảm giác mình khá suy yếu cũng không để lại di chứng gì.
Nhưng anh vừa ra khỏi phòng, Thẩm Giai Oánh lập tức nhìn thấy rồi kinh ngạc nói: "Sao anh lại đứng dậy rồi, phải cố gắng nghỉ ngơi chứ!"
"Còn nằm nữa thì thịt cả người anh sẽ khô hết mất!", Tần Hạo lắc đầu cười đáp, sau đó vỗ vào lồng ngực để chứng minh bây giờ bản thân rất khỏe mạnh.
Oanh Oanh đang nằm trên ghế số pha, một tay ghim mơ nhét vào miệng rồi ậm ờ nói: "Đúng đấy, nếu không cương lên được thì nguy to, người nào đó sẽ phải ở góa!"
Thẩm Giai Oánh lập tức trừng mắt nhìn cô ấy, nói: "Oanh Oanh, cô mà còn nói vớ nói vẩn nữa thì tôi sẽ kệ cô luôn đấy. Thật là, con gái mà chẳng bao giờ nói được câu nào êm tai!"
"A? Tôi nói gì chứ? Tôi đâu có nói gì đâu, lúc nãy là tôi nói sao?", Oanh Oanh nhìn trái nhìn phải, sau đó chỉ vào Yên Yên ngồi bên cạnh mình: "Yên Yên, đừng tưởng rằng em mô phỏng theo giọng của chị là hay, là có thể tùy ý hãm hại chị. Chị sẽ không để em yên đâu!"
Yên Yên đã quen bị người chị gái vô lương tâm ức hiếp, chẳng thèm liếc nhìn Oanh Oanh mà cười nói với Thẩm Giai Oánh: "Đi lại nhiều một chút cũng tốt. Đáng tiếc thời tiết bây giờ không tốt lắm, nếu không thì ra ngoài tắm nắng là hay rồi!"
Thẩm Giai Oánh bất đắc dĩ đáp: "Đúng thế, Yến Kinh là vậy đó, hoàn cảnh không tốt. Tần Hạo, nếu không thì anh về Trung Hải dưỡng bệnh đi, nơi đó không lạnh như nơi này".
Tần Hạo kinh hãi. Lời này của Thẩm Giai Oánh là đang thăm dò phản ứng của anh sao?
- -------------------