Có điều, việc này là không thể nào. Anh còn chưa từng thể hiện ra rằng anh muốn quay về Trung Hải, tại sao cô ấy lại biết được? Lẽ nào là Yên Yên nói với cô ấy?
Nhiệm vụ của anh khi đến Yến Kinh, anh chỉ nói cho mình Yên Yên biết. Hai ngày trước bị thương, Yên Yên không biết phải giải thích thế nào, may mà Thẩm Giai Oánh rất thông minh nên cũng không truy hỏi. Cô ấy cũng biết rằng có những chuyện biết càng nhiều thì càng không tốt cho bản thân.
Đó chính là trí tuệ mà một người phụ nữ thông minh nên có.
Tần Hạo lắc đầu, bây giờ làm sao anh có thể bỏ cô ấy ở đây mà về Trung Hải một mình? Nếu có về thì cũng phải về cùng nhau.
"Nếu anh quay lại thì mọi người sẽ thế nào?", Tần Hạo nhìn Thẩm Giai Oánh bằng ánh mắt sáng rực. Nếu cô cũng đồng ý về cùng anh thì quá tốt rồi.
Quả không ngoài dự đoán, Thẩm Giai Oánh lắc đầu, không nói gì nữa.
Ở Yến Kinh này, trái tim cô đã bình yên trở lại. Nếu lại về Trung Hải, cô khó tránh khỏi việc lại vướng vào rắc rối.
Mâu thuẫn giữa cô và Lâm Vũ Hân quả thực không có cách giải quyết.
"Yên Yên, tình hình bên ngoài thế nào?", Tần Hạo cũng không truy hỏi đến cùng nữa. Anh nhìn Yên Yên rồi nháy mắt ra hiệu. Yên Yên ngay lập tức hiểu ý, hai người đi sang phòng khác nói chuyện.
Yên Yên biết Tần Hạo sẽ hỏi, mà cô cũng đã chuẩn bị sẵn một đáp án cho anh.
Cái chết của Trần Chính Quang chỉ giống như một cục đá nhỏ ném xuống mặt hồ yên bình của Yến Kinh, chỉ gợn lên vài gợn sóng nhỏ rồi biến mất không dấu vết.
Tần Hạo đã lường trước điều này.
Đừng chỉ nhìn vẻ ngoài Trần Chính Quang giống như khách quý gì đó của nhà họ Diệp, thực ra hắn ta chỉ là một tù binh mà thôi, đến uống cốc trà thôi mà còn phải nhìn nét mặt chủ nhà. Muốn đi khỏi đó cũng không đi được, chỉ đành sống chết giữ lấy bí mật của nhà họ Trần, coi đó như bùa hộ mệnh.
Đương nhiên, Trần Chính Quang thừa biết một khi nói ra bí mật này thì hắn ta sẽ không còn giá trị lợi dụng. Có khi nhà họ Diệp sẽ thẳng tay giao hắn cho nhà họ Trần để bày tỏ tình hữu nghị.
Nhưng nếu hắn ta không chịu nói năng gì thì giữ lại cũng có tác dụng gì?
Tần Hạo giết hắn, ngoài mặt thì nhìn có vẻ như đang xâm phạm lợi ích của nhà họ Diệp. Nhưng thực chất, nhà họ Diệp chỉ tổn thất có một người là Diệp Minh mà thôi, hơn nữa hắn ta chỉ bị thương chứ chưa mất mạng.
Chỉ cần giải quyết được chuyện này thì việc bọn họ ở lại Yến Kinh sẽ không còn nguy hiểm gì nữa.
Điều khiến Tần Hạo rất ngạc nhiên là Diệp Minh lại quá tốt. Hắn ta bị ba sát thủ dưới trướng Diệp Thanh Trúc lập mưu ám hại. Những vết thương do súng đạn bắn vốn không quá nghiêm trọng. Nhưng khi hắn ta dồn toàn bộ sức mạnh để tấn công thì bị chính nội lực của mình phản lại gây thương nghiêm trọng, suýt nữa mất mạng.
Nói hắn ta là người tốt là bởi khi hắn biết nhà họ Diệp đang chuẩn bị phái người đi báo thù giúp mình thì hắn đã ngăn họ lại. Diệp Minh nói rằng đợi khi vết thương lành hẳn sẽ tự mình đi báo thù.
Đến bây giờ, hắn ta vẫn không biết rõ thân phận của đối phương là gì.
Thân phận cậu chủ nhà họ Diệp sớm đã bị lột trần. Cũng vì chuyện này mà Diệp Lão Thất đã bị xử lý theo quy định của gia tộc, cụ thể là bị phế mất một tay một chân.
Đối với việc này thì Diệp Lão Thất ngoài việc vô cùng oán hận ra thì cũng cực kỳ bất lực.
Ai mà ngờ được, người mà hắn ta tưởng là cậu chủ Diệp lại là sát thủ.
Để việc này truyền ra ngoài thì quả thật không tốt cho danh tiếng của nhà họ Diệp. Nói dễ nghe thì là không cẩn thận đề phòng, nói khó nghe thì nhà họ Diệp là một đàn lừa, lại để cho người ngoài trà trộn vào trong nhà mình.
Cho nên, Tần Hạo ngược lại bình an vô sự.
Người duy nhất muốn tìm anh hỏi tội là Diệp Minh thì lại đang dưỡng thương. Vết thương này có khi nửa tháng cũng chưa xuống khỏi giường bệnh được.
Mà sau nửa tháng nữa thì Tần Hạo đã về Trung Hải từ lâu rồi.
Có điều, với thế lực lớn mạnh của nhà họ Diệp thì điều tra ra thân phận của Tần Hạo chẳng khó khăn gì. Thực tế, nhà họ Diệp giờ đã biết anh đang ở nhà của Thẩm Giai Oánh.
Nghe Yên Yên nói xong, Tần Hạo khẽ mỉm cười, nói: "Lần sau gặp Diệp Minh chắc chắn phải cảm ơn hắn ta. Ha ha, quả là một người tốt!"
Yên Yên nét mặt nhìn có vẻ rất kì lạ, không biết cô đang nghĩ gì.
Tần Hạo thấy vậy liền cau mày hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi muốn nói đây đều là những thông tin tôi nghe ngóng được, nhưng tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Mọi chuyện không nên xảy ra như vậy!", Yên Yên cúi thấp đầu, cảm thấy dường như bản thân hơi quá đa nghi.
Tần Hạo cảm thấy kì lạ, hỏi: "Cô nói rõ thử xem!"
"Tôi cứ cảm thấy sự việc không thể đơn giản như vậy, cũng không hợp lí chút nào. Anh nghĩ mà xem, nhà họ Diệp nổi đình nổi đám trong giới võ lâm. Anh lại đơn thương độc mã đi vào nhà họ giết người rồi nghênh ngang rời đi. Nếu để yên như vậy thì nhà họ Diệp nào còn mặt mũi gì nữa?", Yên Yên nói rồi lại lắc đầu cười khổ.
Tần Hạo nghiêm mặt lại, nói: "Ý cô là có người đang âm thầm bảo vệ chúng ta?"
"Tôi có cảm giác như vậy!", Yên Yên nhìn anh với vẻ kì lạ, nói tiếp: "Nhưng điều làm tôi cảm thấy khó hiểu nhất chính là ba sát thủ làm Diệp Minh bị thương hôm đó đã chết cả rồi! Là bị nhà họ Diệp giết chết!"
Tần Hạo kinh ngạc, anh còn chưa biết chuyện này. Anh lập tức nghĩ tới Diệp Thanh Trúc, không biết cô có xảy ra chuyện gì không.
Yên Yên tiếp tục phân tích: "Đến bọn họ mà nhà họ Diệp cũng không tha thì sao có thể tha cho kẻ chủ mưu là anh được chứ?"
Tần Hạo thẫn thờ, rơi vào trầm tư.
Trong phòng khách, Oanh Oanh chỉ vào phòng Yên Yên, nét mặt rất kì lạ, nói: "Hai người này tiến triển nhanh thật đấy! Mới vậy mà đã 'vào phòng' rồi. Haizz, cũng không biết đường kín đáo một chút, chúng ta đều có thể nhìn thấy đấy!"
Thẩm Giai Oánh giận dữ đáp: "Oanh Oanh, cô quá đáng rồi đấy!"
"Tôi chỉ muốn tốt cho chị thôi, Thẩm Giai Oánh. Chị nghĩ mà xem, cô nam quả nữ ở chung một phòng thì khó mà không làm chuyện gì lắm. Chị cũng không thử nghĩ mà xem tại sao họ phải vào phòng khi có mặt chúng ta? Nếu không làm việc gì khuất tất thì cần gì đóng cửa?"
"Chiêu này á, gọi là đi ngược đường. Chị càng cho rằng họ sẽ không làm gì trong phòng thì họ sẽ càng làm, ha ha!"
Nghe Oanh Oanh nói, sắc mặt Thẩm Giai Oánh sa sầm lại. Cô nhìn Oanh Oanh với vẻ nghi ngờ. Nếu không phải vì cô đã quá hiểu con người Oanh Oanh, nếu là một người đứng đắn hơn nói với cô chuyện này thì có thể cô đã thực sự tin.
Nhưng bây giờ sao?
Oanh Oanh thấy Thẩm Giai Oánh không tin thì nói tiếp: "Không tin phải không. Vậy được, tôi sẽ tự đi kiểm chứng cho chị xem. Đến lúc đó, đừng trách tôi vô tình!"
Nói rồi, Oanh Oanh rón rén bước tới trước cửa phòng Yên Yên, túm lấy tay nắm cửa rồi đột ngột đẩy mạnh cửa.
Bốp!
"Ái da!"
Tần Hạo ngồi xổm xuống đất, ôm lấy mũi mình mà kêu rên đau đớn.
Thẩm Giai Oánh kinh ngạc, vội vã lao tới, quan tâm hỏi: "Anh thế nào rồi? Không sao chứ?"
"Này, cô làm gì vậy?", Tần Hạo tức giận gầm lên với Oanh Oanh. Vừa nãy Oanh Oanh lao vào quá đột ngột, lại đúng lúc Tần Hạo không đề phòng.
Thẩm Giai Oánh trợn mắt nhìn Oanh Oanh, đều tại cô nói năng linh tinh. Rõ ràng Tần Hạo và Yên Yên đều đang đứng ở đó, làm gì có chuyện gì xảy ra?
"Haizz, phản ứng chậm quá!", Oanh Oanh thở dài như thật, nói: "Nếu như tôi là sát thủ do kẻ thù của anh phái tới thì giờ anh đã chết rồi. Không phải bị tôi giết chết mà là bị cửa đập chết! Mặc dù anh bị thương nhưng cũng không nên không có chút phòng bị nào như vậy! Tôi chỉ muốn dạy cho anh bài học này thôi!"
Tần Hạo điên tiết quát: "Vậy tôi phải cảm ơn cô à?"
"Không cần khách sáo, đều là bạn bè, cần phải giúp đỡ lẫn nhau! Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, mọi người cần đồng lòng góp sức, cùng nhau ứng phó", Oanh Oanh tỏ vẻ nghiêm túc, nói tiếp: "Cho nên tôi thấy đêm nay tốt nhất tất cả chúng ta ngủ cùng nhau! Như vậy thì kẻ địch sẽ không thể tách chúng ta ra mà tiêu diệt được!"
- -------------------