Sau đêm Giao thừa, sáng hôm sau, đã có bạn bè người thân chúc mừng năm mới.
Cả nhà Lâm Vũ Hân đón năm mới rất vui vẻ. Trừ Trần Linh Tố với thân phận khó tiết lộ, thì mọi thứ đều ổn, không khác gì những gia đình bình thường.
Tần Hạo thì lại vô cùng ủ rũ muộn phiền.
Sau khi đón năm mới xong, chuyện gì đến sẽ đến. Anh có linh cảm rất tệ, sợ rằng không qua được cửa ải lần này.
Từng ngày cứ thế trôi qua, thời điểm đi làm trở lại ngày càng đến gần.
Tối mồng bảy tháng Giêng.
Cả nhà Lâm Vũ Hân đang ngồi trước ti vi, ai nấy đều nghiêm túc, nhìn Tần Hạo vô cùng chăm chú.
Tần Hạo vừa cắn hạt dưa vừa ngẩng đầu nhìn. Anh thấy Lâm Vũ Hân như đang rất vui vẻ khi nhìn người khác gặp họa, nhưng mà ánh mắt ấy cũng có phần trêu đùa!
Rốt cuộc cô có ý gì?
Anh lại đưa mắt nhìn sang Trần Linh Tố. Vẻ mặt của sư phụ chẳng hề có chút cảm xúc nào.
“Sao cứ có cảm giác mọi người đang muốn đấu tố ấy, mình có phải là địa chủ đâu?”, Tần Hạo thầm gào thét, trong lòng đã có tâm lý chuẩn bị. Nhìn bộ dạng của họ, có vẻ như đã thảo luận xong việc xử lý anh?
“Thằng nhóc chết tiệt, con cũng to gan lắm!”, Trần Linh Tố đập bàn thật mạnh rồi quát vào mặt Tần Hạo.
Tuy ngoài mặt bình thản, nhưng Lâm Vũ Hân vẫn không kìm được, khẽ liếc nhìn nơi mà Trần Linh Tố vừa đập tay lên. Cô chợt thấy hơi xót.
Chiếc bàn ăn mấy nghìn tệ từ từ xuất hiện vết nứt sau cú đập của Trần Linh Tố. Mạnh tay thêm một chút nữa thôi thì chiếc bàn này sẽ gãy mất.
Tần Hạo rụt cổ lại. Đối mặt với câu hỏi của Trần Linh Tố, anh trả lời: “Từ bé sư phụ đã dạy con, làm người phải biết dũng cảm gánh vác, can trường tiến lên. Không sợ gian khổ, bất khuất kiên cường, anh dũng chiến đấu, gan dạ can đảm… Lá gan của con luôn rất to, đều nhờ ơn nuôi dưỡng dạy bảo của sư phụ ạ.”
Cứ phải nịnh nọt sư phụ trước đã, mặc kệ nó có tác dụng hay không, đây chính là chủ trương của Tần Hạo.
“Ồ, ta đã dạy con nhiều thành ngữ đến thế à? Ơ, hình như không phải thành ngữ. Mà thôi, nói cũng có lý lắm!”, Trần Linh Tố lẩm bẩm. Sực nhớ ra đang chất vấn Tần Hạo, bà lập tức nghiêm mặt lại: “Con làm ra bao nhiêu chuyện tốt mà vẫn không thành thật báo cáo lại cho ta biết!”
Tần Hạo bèn thật thà đáp: “Vâng. Sáng nay con đã dìu một cụ bà qua đường, sau đó bà ấy đã rất cảm kích và cho con một tệ. Con bảo là không cần, người xưa đã dạy làm việc tốt không mong đền đáp. Nhưng cụ bà cứ nhất quyết đưa, con đành phải nhận lấy. Sau đó, con đã giao một tệ này cho chú cảnh sát, chú cảnh sát còn khen con là tấm gương sáng…”
“Im miệng!”, nghe anh cứ nói nhăng nói cuội, Lâm Vũ Hân bèn tức giận đập mạnh lên bàn.
“Rầm”, chiếc bàn ăn vốn lung lay sau cú đập của Trần Linh Tố, nay đã gãy tan tành.
Tần Hạo vội giật bắn người, kinh ngạc hỏi: “Chiêu Như Lai Thần Chưởng này tuyệt đấy! Em học ở đâu vậy? Chẳng lẽ em đã gặp cao nhân trong truyền thuyết ư? Có học được gì hay không?”
Lâm Vũ Hân ngớ người.
Không chịu được nữa, Lâm Phong Dụ khẽ lắc đầu nói: “Này, làm loạn đủ chưa?”
“Đủ rồi!”
“Đủ thì ngồi xuống đi!”, chủ nhà Lâm Phong Dụ nổi cáu, khí thế cũng hừng hực toát ra.
Mấy người họ lại ngồi xuống sô pha.
Trần Linh Tố điềm nhiên cất lời: “Nói đi, rốt cuộc con nuôi bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài?”
“Sư phụ nói thế là không đúng. Con luôn toàn tâm toàn ý, một lòng một dạ với Vũ Hân, sao có thể làm ra chuyện như vậy?”, Tần Hạo vẫn cứng miệng, kiên quyết không thừa nhận.
Trần Linh Tố đưa tay ra đếm: “Thẩm Giai Oánh! Diệp Thanh Trúc…”
“Sư phụ, con sai rồi!”, Tần Hạo lập tức quỳ xuống, nước mắt lấm lem mặt mũi. Để bà đếm tiếp, có khi đến Oanh Oanh cũng được liệt kê vào.
Lâm Vũ Hân lạnh lùng hừ một tiếng, quay mặt đi. Muốn cô không tức giận là chuyện không thể nào.
Mấy hôm nay, họ đã trao đổi nhiều thứ với nhau. Sau khi rời đi, Trần Linh Tố đã đến Yến Kinh và tìm hiểu ngọn ngành về những người phụ nữ bên cạnh Tần Hạo. Tất nhiên, chuyện này có cả công lao của Diệp Thanh Trúc.
Sau khi trở lại, Trần Linh Tố đã kể mọi chuyện cho Lâm Vũ Hân.
Lúc hay tin Tần Hạo dám chạy đến Yến Kinh để gặp người phụ nữ khác, Lâm Vũ Hân đã vô cùng giận dữ. Cô định gặp anh ba mặt một lời, nhưng đã bị Trần Linh Tố ngăn lại.
Hôm nay, chính là ngày tính sổ chuyện này.
Chỉ tay về phía Tần Hạo, Trần Linh Tố rủa xả một tràng, từ ngữ gì cũng được dùng đến.
“Thằng nhãi ranh không có lương tâm, đào hoa ong bướm, vô liêm sỉ…”, tỉnh lược mười ngàn chữ!
Quỳ trên sàn, Tần Hạo chỉ biết cúi đầu im thin thít, cả người run cầm cập. Cửa ải hôm nay, anh vẫn không qua khỏi rồi.
Trần Linh Tố mắng xong thì đến lượt Lâm Vũ Hân ra trận. Họ mắng đến nỗi Tần Hạo không dám hó hé gì.
Cuối cùng, Tần Hạo khó khăn lắm mới được yên tĩnh trong giây lát, thì lại nghe Lâm Phong Dụ thở dài: “Cậu khiến tôi thất vọng quá. Khi giao Vũ Hân cho cậu, tôi không ngờ cậu là người như thế!”
“Tôi có lỗi. Tôi nhận lỗi!”
Tần Hạo chỉ đành thành khẩn nhận sai, mong được tha thứ.
“Con nói đi, phải làm thế nào!”, Trần Linh Tố lạnh lùng cất tiếng hỏi.
Đây chính là điều mà Tần Hạo sợ nhất. Nếu họ đưa cho anh một phương án giải quyết thì không sao. Ít nhất anh còn biết đường tính toán, biết giới hạn của họ ở đâu. Nhưng để anh tự nói ra, thì biết làm sao đây?
Chẳng lẽ anh lại nói mình không thể bỏ Thẩm Giai Oánh?
Thế thì khác gì việc nhận lỗi vừa rồi của anh chỉ là qua loa lấy lệ!
“Mọi người cảm thấy nên làm thế nào thì làm như thế!”, Tần Hạo đành phải giao lại quyền chủ động cho họ, chờ đợi bản án cuối cùng.
Đây chính là kết quả mà họ cần.
Trần Linh Tố lạnh lùng cười: “Rời xa đám người ấy, sau này không được qua lại với họ nữa. Ngoại trừ Vũ Hân, không được dây dưa với bất kỳ phụ nữ nào khác!”
Tần Hạo ngẩn người, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ biết quỳ tiếp.
Đàn ông không dễ gì quỳ gối trước người khác. Nhưng đối phương là vị sư phụ đã một tay nuôi anh khôn lớn, quỳ gối thì có đáng là gì. Hơn nữa, anh là kẻ làm sai, không bị phạt nặng đã may mắn lắm rồi.
Thấy anh lặng im, Trần Linh Tố vốn định đập bàn, nhưng lại không đập được gì. Sực nhớ ra bàn đã gãy rồi, bà đành phải bỏ tay xuống, rồi giận dữ quát: “Con nghe rõ chưa?”
Nghĩ ngợi một hồi, Tần Hạo vẫn lắc đầu: “Xin lỗi, con không làm được! Con không phải là kẻ máu lạnh vô tình. Con không thể vứt bỏ người phụ nữ mà con yêu, như thế có khác gì cầm thú?”
Lâm Vũ Hân điên tiết nói: “Vậy còn em?”
“Em cũng vậy. Nếu bố Thẩm Giai Oánh chất vấn anh, anh cũng sẽ trả lời như thế!”, Tần Hạo lãnh đạm đáp.
Chẳng ai nói gì nữa. Phòng khách rơi vào tĩnh lặng, dường như chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở.
Trần Linh Tố cười lạnh: “Ồ, ta thật không nhìn ra. Con cũng có bản lĩnh lắm, muốn được vui vẻ hai tay ôm hai cô cơ đấy!”
Tần Hạo đảo mắt. Anh muốn như vậy đấy, liệu có thể toại nguyện hay không? Nhưng biết mình càng nói sẽ càng sai, anh chỉ đành im lặng, ngầm thừa nhận.
- -------------------