Lúc Lăng Ngạo Tuyết quyến rũ nhất lại chính là lúc cô nổi giận.
Tần Hạo bên ngoài thì có vẻ như đang chăm chú nhìn trần nhà, hoàn toàn không thèm để ý đến Lăng Ngạo Tuyết. Thế nhưng tầm nhìn của anh, một cách vô thức, vẫn không thể rời khỏi cơ thể Lăng Ngạo Tuyết.
Hai người đều rơi vào trầm tư.
Lăng Ngạo Tuyết chợt nghĩ có lẽ nào Tần Hạo phản ứng như vậy là bởi cô vì ấn tượng đầu tiên về anh không tốt mà mặc định anh là một tên lỗ mãng không não hay không.
Nghĩ vậy, Lăng Ngạo Tuyết mới bắt đầu tôn trọng anh hơn. Nhưng sự thay đổi đó không có nghĩa Lăng Ngạo Tuyết không còn cho rằng Tần Hạo là một tên coi trời bằng vung, thô bỉ háo sắc nữa.
Muốn cô chịu thua trước à, không có cửa đâu!
Đúng lúc này thì cửa mở ra.
Người bước vào tầm tuổi trung niên, hơi hơi phát tướng, để tóc rẽ ngôi bảy-ba, cười tươi rói đến nỗi khiến người ta tưởng vợ ông ấy mới đẻ em bé.
Lăng Ngạo Tuyết ngạc nhiên, tại sao Cục trưởng lại vào đây chứ?
Tần Hạo không nhớ vị Cục trưởng này, chỉ cảm thấy dường như đã gặp người này ở đâu đó.
Nhưng Cục trưởng lại nhớ Tần Hạo, anh là nhân vật có máu mặt ở Trung Hải này cơ mà!
Hôm nay, biết được tin Lăng Ngạo Tuyết đưa anh về đồn, lại biết rằng cô đã mất trí nhớ, không thể nhớ được nhiều chuyện. Cho nên, Cục trưởng sợ cô lại gây chuyện gì nên vội vã bỏ dở công việc đang làm mà chạy tới đây.
Nhìn thấy hai người trong phòng thẩm vấn dường như không xảy ra chuyện gì, Cục trưởng thầm thở phào nhẹ nhõm. Thân hình hơi mập mạp của ông nhanh chóng tịnh tiến đến trước mặt Tần Hạo. Ông cười rồi vươn tay ra, nói: "Cậu Tần, thật là ngại quá. Vì công việc quá bận rộn nên giờ mới tới thăm cậu được".
Lăng Ngạo Tuyết bỗng chốc hóa đá.
Một người kiêu ngạo như ông ấy sao đột nhiên lại coi trọng một thanh niên trẻ tuổi như vậy?
Tần Hạo cũng ù ù cạc cạc không biết đây là thần tiên phương nào nhưng nhìn trang phục của ông ấy, anh cũng lờ mờ đoán ra. Tần Hạo không chắc chắn lắm nên vờ kinh ngạc rồi hỏi lại: "Ông là?"
Lăng Ngạo Tuyết đứng sau chiếc bàn, ngạc nhiên muốn rớt cái hàm. Cái tên vừa lưu manh vừa vô lại trước mặt cô rốt cuộc là ai?
Lăng Ngạo Tuyết theo bản năng nhìn Tần Hạo trừng trừng. Cái tên này chẳng coi ai ra gì, đến cả người quyền cao chức trọng đến chào hỏi anh ta cũng chẳng thèm quan tâm mà chỉ ngồi đó hút thuốc, lại còn ngoáy ngoáy tai.
Từ chỗ Lăng Ngạo Tuyết đang đứng có thể nhìn thấy Cục trưởng hơi khom người, cô thấy cảnh này thì hóa đá tại chỗ.
Mập cũng có cái lợi của mập, những người ngoài mặt tươi cười thì trong lòng thường ‘nhiều tâm sự’. Đừng thấy Cục trưởng đang cười nói hỉ hả với mình mà nghĩ đơn giản, có khi trong lòng ông ấy đang thầm chửi Tần Hạo là đồ khốn kiếp!
"Lần này để cậu Tần phải tự mình đến tận đây đúng là sơ sót quá. Đây chỉ là hiểu lầm, cậu Tần dũng cảm ra tay hành hiệp trượng nghĩa, rõ ràng là một công dân tốt, rất đáng được khen thưởng. Ngạo Tuyết, cô thực sự không nhớ sao? Cô cũng quen cậu ấy đấy, hai người lại còn rất thân nhau!"
Lăng Ngạo Tuyết cau mày, khổ sở hồi tưởng lại nhưng không thể nhớ ra bất cứ điều gì liên quan đến người đang ngồi trước mặt mình.
Tần Hạo hắng giọng một tiếng, đáp: "Không sao, Ngạo Tuyết cũng chỉ muốn tìm tôi tâm sự thôi. Không có chuyện gì khác đâu".
Lăng Ngạo Tuyết nghe vậy thì cũng cạn lời.
Tâm sự? Ai mà thèm tâm sự với nhà anh chứ?
Cục trưởng liếc nhìn Lăng Ngạo Tuyết, thầm thở dài một cái, nghĩ bụng cái cô Lăng Ngạo Tuyết này cũng thật khiến người ta thương xót. Sau đó, ông ấy quay lại nhìn Tần Hạo, thấy hai con ngươi của anh vẫn chỉ dán chặt vào người Lăng Ngạo Tuyết, Cục trưởng đột nhiên cũng hiểu ra vấn đề.
Sớm đã nghe nói nhân vật có máu mặt này phong lưu thành thói, bên cạnh có cả rừng mỹ nữ. Hơn nữa, giờ Tần Hạo còn có trong tay tập đoàn Triều Dương, nên anh lại càng có giá hơn.
Chẳng lẽ, Lăng Ngạo Tuyết lại lọt vào mắt xanh của Tần Hạo này?
Lăng Ngạo Tuyết mặc dù còn trẻ nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong Cục. Bố cô là một cảnh sát cực kỳ kì cựu nên từ nhỏ đã được mắt thấy tai nghe, dạy dỗ đến nơi đến chốn. Cho nên, khả năng phá án của cô có khi còn giỏi hơn cả nhiều bậc tiền bối.
Hơn nữa, vì trong Cục chẳng có mấy gái xinh, nên cô ấy chính là báu vật của cả cục. Rất nhiều anh chàng đang ngày nhớ đêm thương Lăng Ngạo Tuyết!
Nếu nước phù sa lại chảy ra ruộng ngoài thì...
Nghĩ đến đây, Cục trưởng quyết định sẽ dập tắt ý đồ của Tần Hạo. Cho nên, ông ấy mỉm cười, vô tư nói: "Ngạo Tuyết, không phải cô nói hôm nay phải đi hẹn hò với bạn trai sao? Lại còn xin nghỉ từ sớm nữa chứ, được, hôm nay cho cô nghỉ phép. Cô cứ về trước đi! Nhớ chơi cho đã vào nhé!"
"Hả?"
Lăng Ngạo Tuyết thất kinh thốt lên một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy ù ù cạc cạc. Bạn trai? Ông ấy có thật là đang nói với mình không vậy?
Tần Hạo khẽ cau mày, anh có thể cảm nhận được Cục trưởng vừa nháy mắt ra hiệu với Lăng Ngạo Tuyết, nhưng cô gái này lại phản ứng chậm hơn nửa nhịp, cũng không hiểu ý của Cục trưởng lắm. Dường như cô ấy đang hơi bất mãn về việc cấp trên bỗng dưng 'cấp' cho mình một anh bạn trai đến từ thinh không, sau đó còn cho cô đi về nữa chứ.
Lăng Ngạo Tuyết muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Khó khăn lắm mới định phản bác lại nhưng vừa mở miệng thì đã bị Cục trưởng chặn họng.
"Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Mau đi đi, đến muộn bạn trai cô sẽ lo đấy. Không chừng cậu ấy còn nghĩ cô xảy ra chuyện gì rồi tìm đến tận đây".
Tần Hạo vừa nhìn đã biết Cục trưởng đang diễn tuồng gì, rõ ràng là sợ anh cướp mất người đẹp!
Anh nở một nụ cười thần bí, giả vờ kinh ngạc hỏi lại: "Ngạo Tuyết, cô có người yêu rồi sao?"
Lăng Ngạo Tuyết nghe thấy câu hỏi này thì bất giác nổi da gà. Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa mà quát lên: "Ngạo Tuyết là cái tên để anh gọi đấy à? Anh nghĩ mình là ai? Tôi có bạn trai hay không liên quan quái gì đến anh?"
- -------------------