Cô thư ký ngẩng khuôn mặt trông khá bình thường của mình lên nhìn Tổng giám đốc Tần trước mặt mà trong lòng cảm thấy buồn bực.
Tại cô quá xấu, nếu không thì làm gì tới lượt một sinh viên mới ra trường như Lâm Vũ Nghi có thế tiếp quản vị trí của mình, một bước lên tiên trở thành lãnh đạo của công ty, nắm quyền sinh sát toàn bộ người phía trên phía dưới của công ty ngoài Tần Hạo chứ.
Vốn có thể trở thành thái tử, giờ đành phải trở thành cô giáo của thái tử, địa vị chênh lệch quá đáng!
Lâm Vũ Nghi ngẩng đầu nhìn anh hô lên: “Chào buổi chiều Tổng giám đốc Tần!”
Tần Hạo sững sờ. Anh sờ mũi, cảm thấy không quen với cách xưng hô này. Anh bèn cười: “Vũ Nghi, cô khách sáo với tôi như vậy làm gì? Tôi không chơi trò công tư phân minh, mối quan hệ giữa hai ta tới mức như vậy sao?”
Cô thư ký nghe thấy vậy thì chột dạ.
“Mối quan hệ giữa hai ta…Hóa ra, đúng là họ có mối quan hệ không bình thường thật. Chẳng trách. Thôi bỏ đi. Mình cũng chịu rồi, ai bảo mình xấu chứ. Không hấp dẫn được đàn ông thì cũng chẳng trách ai được!”
Tần Hạo không biết câu nói rất thuần khiết của mình tới tai cô thư ký lại có ý nghĩa khác. Anh tưởng mình đã nói rất rõ ràng rằng Lâm Vũ Nghi là em gái của bạn gái mình nên anh chăm sóc cô là điều đương nhiên, người ngoài không phục cũng không được.
Lâm Vũ Nghi thấy anh nói tới mức như vậy thì đành phải khẽ đáp lại, sau đó lại chuyên tâm học tiếp.
Văn phòng đang yên đang lành thì trở thành phòng học. Còn những người hằng ngày tới công ty báo cáo cho Tần Hạo thì cảm thấy nên giao lại hết cho Lâm Vũ Nghi để cô tập xử lý.
Trải qua nửa tháng huấn luyện cường độ cao, Lâm Vũ Nghi đã có được những kiến thức cơ bản của một nữ doanh nhân. Còn về những chiến lược cao cấp hơn thì cô vẫn chưa nắm được. Và cô thư ký cũng chỉ dạy được tới đó mà thôi.
Tần Hạo đang suy nghĩ xem có nên mời mentor khác cho Lâm Vũ Nghi hay không. Anh quyết tâm biến Lâm Vũ Nghi thành một nhân vật cấp độ nữ thần thuộc top đầu trong giới doanh nhân. Vì điều đó, dù có lấy tập đoàn Triều Dương làm chuột bạch thì cũng chẳng sao.
“Nên tới Yến Kinh đón Thẩm Giai Oánh về. Có một nữ cường siêu cấp như cô ấy thì có lẽ sẽ rất hữu ích cho Lâm Vũ Nghi”.
Nói là làm. Tần Hạo nói với Lâm Vũ Nghi một tiếng, sau đó lập tức đặt vé máy bay tới Yến Kinh.
Ngay buổi sáng hôm đó, Tần Hạo lên máy bay rời khỏi Trung Hải, thực hiện lịch trình tới Yến Kinh một lần nữa.
Lần trước tới đây anh mang theo nhiệm vụ không rõ ràng nên trong lòng ít nhiều cảm thấy hoang mang. Còn lần này, anh chỉ mang theo một sự kỳ vọng, đón người phụ nữ của mình trở về. Nên tâm trạng khác hẳn và con người cũng khác hẳn.
Đáp xuống Yến Kinh vào buổi chiều, Tần Hạo bắt xe tới khu dân cư nhỏ nơi Thẩm Giai Oánh đang sống. Tâm trạng anh có phần căng thẳng.
Anh gõ cửa, nhưng một hồi lâu vẫn không thấy phản ứng gì.
Tần Hạo bỗng hoảng sợ. Lẽ nào trong thời gian anh rời đi đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Không phải chứ?
Người nhà họ Diệp không tới mức đối phó với một thường dân không liên quan chứ? Hơn nữa ở Yến Kinh, ngoài nhà họ Diệp thì chỉ còn nhà họ Triệu là bị anh chọc giận mà thôi.
Nhưng chưa kịp nghĩ gì thêm thì cánh cửa đã mở ra. Oanh Oanh đang đắp mặt nạ giống như một con ma xuất hiện trước mặt anh.
“Này, anh lại tới làm gì vậy? Ở đây không chào đón anh!”, mặc dù Oanh Oanh nói vậy nhưng vẫn để anh vào trong.
Tần Hạo mặc kệ cô ấy. Anh bước vào căn phòng quen thuộc, dường như có thể cảm nhận được hơi thở của Thẩm Giai Oánh. Anh nhìn xung quanh nhưng không thấy hai cô gái còn lại, thế là anh tò mò hỏi: “Hai người bọn họ đâu?”
“Đi rồi!”, Oanh Oanh ngồi phịch xuống ghế sô pha, để lộ ra đôi chân gợi cảm sau bộ đồ ngủ bằng lụa khiến người khác nhìn mà hoa mắt.
Tần Hạo không có tâm trạng để ý tới vẻ phơi phới của cô. Anh ngạc nhiên hỏi: “Đi đâu rồi?”
Oanh Oanh chỉ vào đồng hồ treo trên tường: “Đi làm chứ đi đâu. Anh tưởng ai cũng như anh, cả ngày ăn không ngồi rồi chắc!”
Tần Hạo thở phào. Suýt nữa thì anh quên mất điều đó. Thế nhưng, Oanh Oanh à, cô dám nói với tôi như vậy à? Ông đây dù gì cũng là ông chủ của tập đoàn Triều Dương, không cần làm gì cũng có tiền, ngầu hơn cái đám sâu mọt các cô nhiều!
“Không biết cô có vụng trộm với ai ở đây không mà suốt ngày ở trong nhà, cô không cảm thấy chán à?”, Tần Hạo cũng đặt mông xuống, nhìn xung quanh. Không gian trong phòng không có sự thay đổi gì, tất cả đều gọn gàng sạch sẽ.
Oanh Oanh nói giọng đáng thương: “Tôi muốn lắm chứ. Thế nhưng, hai người kia cắt đứt phần cơm của tôi rồi. Giờ đừng nói tới việc ra ngoài bao trai, đến ăn lẩu cay tôi còn không đủ tiền. Hầy, thật tội nghiệp!”
Tần Hạo bật cười: “Đáng đời!”
“Ai bảo cô không đi tìm việc. Ngày ngày ăn chực nhà người ta, mặc đồ của người ta, ngủ nhà người ta mà còn bày đặt!”, Tần Hạo tiện thể nói.
Oanh Oanh bất mãn: “Anh nói tôi ăn chực thì tôi không có ý kiến gì, còn mặc của người ta thì tôi không phục. Rõ ràng là tôi mặc đồ của mình mà? Đồ của bảo bối Giai Oánh nhà anh không đủ rộng, mặc của cô ấy thì tôi ngộp chết mất! Còn nữa, ngủ nhà người ta, tôi đã ngủ với anh bao giờ đâu?”
Tần Hạo bỗng thấy ớn lạnh, cảm thấy khí tiết của mình có hạn, còn kém xa cô gái này.
Dù sao đã tới thì không thế cứ thế này mà đợi họ tan làm được. Thế là Tần Hạo quyết định xuống bếp nấu một bữa để tạo bất ngờ cho hai cô gái.
Oanh Oanh xung phong giúp một tay.
Hai người ra ngoài đi chợ. Được nửa đường thì Tần Hạo mới hiểu được lí do tại sao Oanh Oanh lại nhanh nhẹn như vậy.
“Ông xã, mua giúp em bộ đồ lót này đi, được không?”, Oanh Oanh sà vào một cửa hàng đồ lót cao cấp và nũng nịu với Tần Hạo.
Mấy cô nhân viên trong cửa hàng đều nhìn Tần Hạo với vẻ kỳ dị.
Tình huống như thế này mà nói không mua được sao?
Khí tiết của Tần Hạo không chỉ có hạn mà còn bị thay đổi. Dưới ánh mắt kỳ quái của mấy cô gái, anh đành phải lẳng lặng móc tiền ra, tự phá vỡ luôn hình tượng good man của mình.
“Ông xã, người ta muốn ăn cái kia!”
“Ông xã, mua một hộp ba con sâu đi. Có bầu là không hay đâu!”
“Ông xã, cái này cũng không tệ, chúng ta mua nhé? Hả? Không mua? Ở trên giường anh chẳng thú vị gì cả!”
“…”
Tần Hạo lẳng lặng lấy thẻ ra, quẹt hết lần này tới lần khác, và không khỏi trố mắt với Oanh Oanh.
Về tới nhà, Oanh Oanh vội chạy vào phòng bỏ những thứ thú vị linh tinh mới mua được ra. Vậy mà nói là giúp nấu cơm, chết tiệt thật!
Tần Hạo đành phải vội vàng vào bếp. Cũng may là anh vốn không trông mong gì vào thể loại kia nên cũng không bận tâm.
Thế nhưng ai đó không giúp đỡ thì thôi lại còn chạy tới gây phiền phức, thật đúng là khiến người khác…
“Chết tiệt, cô có thể có chút nhân tính không? Nếu như họ về sớm, thì mẹ kiếp tôi có nhảy xuống biển Thái Bình Dương cũng không rửa sạch tội!”, Tần Hạo khua con dao trong tay, thật chỉ muốn chém cho cái bà cô lắm chuyện này vài nhát.
- -------------------