Tần Hạo cười to nói: "Thanh danh? Thanh danh của tôi có khi nào tốt đâu? Ha ha, hôm nay tôi vừa bắt được hai người nói xấu sau lưng, bọn họ lại còn bảo ngay cả heo nái cũng có thể lọt vào mắt xanh của tôi!"
"Nói dóc, bọn họ mới là heo nái đấy!", Lâm Vũ Nghi tức giận đến mức vỗ bàn đứng dậy.
Yết hầu của Tần Hạo di chuyển lên xuống, anh giật mình nói: "Bọn họ nói là ngay cả heo nái cũng có thể lọt vào mắt xanh của tôi, đâu có liên quan gì đến..."
Lâm Vũ Nghi giận dữ nói: "Bọn họ nói anh thông đồng với cô em vợ, chẳng phải đang mắng tôi là heo nái sao?"
Tần Hạo giải thích: "Không phải. Bọn họ nói ngay cả heo nái cũng có thể lọt vào mắt xanh của tôi, chú ý trọng điểm..."
"Há, tức chết đi được. Còn nói tôi chẳng bằng heo nái. Tôi phải đánh chết bọn họ mới được..."
"Ặc, được rồi, tôi đã hiểu. Tôi sẽ bảo hai người bọn họ đến đây, để cô đánh chết!"
Tần Hạo lau mồ hôi, cảm thấy rất lạ. Tại sao Lâm Vũ Nghi lúc nãy còn bình tĩnh thong dong, chẳng hề để ý đến việc người ta nghị luận về quan hệ giữa mình và cô ấy, thế nhưng lại căm thù việc người ta đánh giá bề ngoài của cô ấy đến vậy chứ.
Quả nhiên, không có một người phụ nữ nào thích bị người ta nói mình xấu cả. Điểm này ngay cả Lâm Vũ Nghi cũng chẳng phải ngoại lệ.
Chẳng trách thư ký xấu kia lại hận mình đến vậy, hóa ra là do anh bất cẩn đâm trúng chỗ đau của cô ta!
Tạm thời không nhắc đến việc này nữa. Lại nói đến hai nhân viên kia gặp phải ông chủ Tần trong thang máy, còn bất cẩn nói rất nhiều điều xấu về anh, sau đó hai người này đã bị gọi vào văn phòng.
Trong lòng hai người có những suy nghĩ khác nhau. Một người đang nghĩ liệu mình có bị bạo quân không có tố chất, không có nhân tính này giận dữ cưỡng bức cả trăm lần không. Rốt cuộc kết quả này có tốt không? Hoặc là có lợi với mình không? Hoặc là mình có thể nhờ đó mà bay thẳng lên trời không?
Mà người còn lại thì đang nghĩ, tiêu đời rồi, liệu mình có bị tiền dâm hậu sát không. Thảm quá đi, mình có nên đến đó không? Lỡ như không đi, mình có bị ông chủ Tần sai đàn em xã hội đen bắt cóc, sau đó bị tiền dâm hậu sát không?
Dù sao cũng chỉ có một kết quả, dứt khoát đi luôn vậy.
Khi hai người đứng trước cửa văn phòng, ôm quyết tâm không thành thần liền thành quỷ, quyết định xông vào hang ổ thì đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cãi vã kịch liệt.
"Tần Hạo, anh là kẻ khốn khiếp. Tất cả đều là tại anh, bây giờ người trong công ty đều nhìn tôi ra sao anh biết không? Tôi không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa. Đợi đến lúc chị tôi về, tôi nhất định phải bảo chị ấy đá anh mới được!"
"Này, em gái. Cô có chút lương tâm được không? Tôi có lỗi gì với cô đâu, sắp xếp công việc cho cô, lại còn dạy cô quản lý công ty. Tôi dùng nhiều tâm tư như vậy là vì ai chứ? Còn không phải là vì tương lai của cô sao? Chị cô nhờ tôi chăm sóc cho cô, để tương lai cô tìm được một nhà chồng tốt, tóc tôi cũng sắp bạc luôn rồi. Cô xem đi, xem đi, xem đi!"
"Ôi, anh rể. Em cảm động quá đi mất. Anh đúng là người tốt mà. Tương lai nếu chị em lấy anh thì thật là hạnh phúc!"
"Em gái, em cũng phải cố gắng lên. Anh tin là em sẽ tìm được người đàn ông còn tốt hơn anh!"
"Anh rể!"
"Em gái!"
"..."
Hai người ngoài cửa nghe thấy vậy thì hoá đá. Cả hai thấp giọng thương lượng với nhau.
"Tại sao sự thật không giống như chúng ta đã nghĩ?"
"Tôi cảm thấy hình như hai người bọn họ chỉ là quan hệ giữa anh rể và cô em vợ thôi. Tôi đột nhiên cảm thấy Tần Hạo đúng là vĩ đại!"
"Đúng vậy, tôi cũng thấy thế. Lâm Vũ Nghi rất cố gắng!"
"Hai ta đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi!"
"Cũng phải, lời đồn hại chết người. Tất cả đều là do nhỏ thư ký chết tiệt kia. Lần sau mà nghe cô ta nói hưu nói vượn, vu khống hãm hại thì tôi phải tát cô ta trước mặt mọi người mới được!"
"Đúng vậy, tin đồn là thứ đáng ghét nhất!"
Lúc này, hai người nghe thấy bên trong có người khụ một tiếng rồi nói: "Ai ở ngoài, đứng đó làm gì?"
Hai người nhìn nhau, căng thẳng gõ cửa rồi rón rén bước vào. Đối diện với bạo quân lớn nhất trong công ty và Lâm Vũ Nghi sắp trở thành boss nữ đời tiếp theo, bọn họ căng thẳng đến mức không nói được gì.
"Hai người đến rồi!"
Tần Hạo bình tĩnh ngồi đó. Nhìn hai người phụ nữ này, anh ước gì có thể tát vào mặt bọn họ mấy chục cái, nhưng dù sao thì đánh phụ nữ cũng không tốt lắm. Anh miễn cưỡng cười cười, nói: "Hôm nay tôi nghe được rất nhiều lời khó nghe. Tôi biết có lẽ gần đây trong công ty có chút lời đồn xấu xa, tràn ngập năng lượng tiêu cực. Tôi cảm thấy chuyện này có quan hệ rất lớn với việc mấy người nói những chuyện không liên quan đến công việc trong giờ làm. Hai người thấy sao?"
Mới vừa nói xong, Tần Hạo liền thấy chân của hai nhân viên nữ như sắp nhũn ra. Một người trong đó sốt sắng đáp: "Tổng giám đốc Tần, chúng tôi sai rồi. Sau này tôi bảo đảm rằng mình không tiếp tục nghị luận những chuyện không liên quan đến công việc. Hơn nữa chúng tôi cũng sẽ giám sát các đồng nghiệp, cố gắng làm sạch hoàn cảnh làm việc trong công ty, để tất cả những lời đồn đãi kia biến mất hết!"
"Không sao, dù gì thì tôi cũng muốn nghe xem mọi người nói thế nào. Suy cho cùng thì không có lửa làm sao có khói, vì vậy mới khiến người ta bất mãn và nghi ngờ. Cô nói xem tôi làm sai ở đâu để tôi sửa lại cho đúng!", Tần Hạo cố gắng bày ra dáng vẻ khoan hồng độ lượng. Lúc nãy anh và Lâm Vũ Nghi ở trong kẻ xướng người họa cũng đã chứng minh được sự trong sạch của cả hai với mức độ lớn nhất.
Sau này thì xem phải dùng hai kẻ miệng rộng này thế nào để làm sạch hoàn cảnh công ty thôi.
Hai người phụ nữ này đều là kẻ nhiều chuyện, hai cái miệng đều rất biết nói. Nghe thấy Tần Hạo bày ra thái độ khai sáng như thế, hai người này liền nói ào một tràng, khiến Tần Hạo tức đến ứa gan.
"Thật ra chúng tôi cũng không rõ mối quan hệ hiện tại giữa Tổng giám đốc Tần, Tổng giám đốc Lâm và tiểu thư Lâm Vũ Nghi. Dù sao chúng tôi chỉ là nhân viên nhỏ, không thể tiếp xúc với những nhân vật lớn như hai người. Chúng tôi đều nghe người ta nói thôi!"
"Bây giờ trong công ty đang đồn rất nhiều, mọi người đều bảo..."
Người phụ nữ nói được một nửa thì có vẻ không dám nói nữa, sợ bạo quân Tần Hạo nổi điên, lao thẳng đến đẩy ngã cô ta, sau đó sờ sờ mó mó. Dù sao ở đây vẫn còn người ngoài.
Tần Hạo hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại rồi nói: "Nói đi!"
"Bọn họ luôn bảo Tổng giám đốc Tần lòng muông dạ thú, lúc mới đầu thì mượn danh nghĩa của Tổng giám đốc Lâm để lên chức. Sau khi nhận được sự tin tưởng của Tổng giám đốc Lâm thì bức bách, dùng một nhược điểm nào đó để uy hiếp Tổng giám đốc Lâm, lấy được cả tập đoàn Triều Dương. Sau đó còn vứt bỏ... Tổng giám đốc Lâm. Bây giờ người nhà của Tổng giám đốc Lâm đang sống rất khổ sở ở châu Phi!"
Tần Hạo trừng mắt, cảm thấy mấy tên này rảnh như vậy mà không viết tiểu thuyết thì đúng là đáng tiếc.
"Bọn họ còn bảo thật ra Tổng giám đốc Tần chẳng có gì tốt cả, ngoại trừ phương diện kia khá lợi hại thì những cái khác đều chẳng ra sao!"
Tần Hạo ngẩn ngơ, khá hài lòng với điểm cuối cùng. Nhưng đương nhiên anh sẽ không biểu hiện điều đó ra ngoài, chỉ giả vờ tức giận rồi khụ một tiếng, nói: "Được rồi, tôi đã biết. Sau này tôi sẽ chú ý đến hình tượng của mình. Sau này mấy người cũng phải chú ý, lúc nói xấu lãnh đạo thì phải cẩn thận nhìn phía sau xem có người nào không, đừng có tùy tiện cúi đầu nhặt xà phòng. Được rồi, hai người có thể đi!"
- -------------------