Đây là trạng thái lâu lắm rồi cô mới có sau khi trải qua quá trình học tập và rèn luyện. Nếu như khi mới vào công ty mà gặp phải trường hợp này thì dù Tần Hạo có dí dao vào cổ cô cũng không dám làm.
Phía trên vẫn còn một vị trí trống. Đương nhiên đó là chỗ của sếp tổng Tần Hạo.
Lúc này, trong phòng họp không có anh ấy. Không biết đang làm gì.
Thẩm Giai Oánh cảm thấy bực bội. Ba giờ, cha nội Tần Hạo đưa cô tới đây. Sau đó để cô và Lâm Vũ Nghi nói chuyện, còn mình thì mất dạng. Nháy mắt đã tới giờ họp. Vậy mà chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Gọi điện cũng không được, không biết là đang làm cái gì.
Lúc này trong phòng bảo vệ. Tổ trưởng đã đi họp. Quản lý của các phòng ban khác cũng không có mặt nên đám cha nội này nhàn tới mức khá thốn.
Thế là Tần Hạo lại ung dung tới đây, cầm bộ bài với vẻ sung sướng.
“Một chọi hai!”
“Ù phỏm!”
“Chết tiệt!”
“…”
Lâm Vũ Nghi không chịu nổi nữa. Cô gọi điện cho lễ tân dưới lầu, nhờ họ hỏi bảo vệ trước cổng xem có thấy Tổng giám đốc Tần ra ngoài không. Bảo vệ nói không thấy. Thế là Lâm Vũ Nghi lại nhờ mọi người tìm bên trong công ty.
Đối với một kẻ không đáng tin như thế này, ngoài việc chửi một câu tức cười ra thì cũng chẳng tìm được từ nào thích hợp hơn để miêu tả.
Tần Hạo chơi đang vui thì bị đội trưởng bảo vệ cẩn thận thò đầu vào, thấy bóng dáng anh thế là nói nhỏ: “Tổng giám đốc Tần, bên trên đang đợi anh họp đấy ạ!”
“Họp gì mà họp? Ờ, phải rồi, họp nhỉ!”, Tần Hạo vội vàng đặt bài xuống rồi chạy đi.
Đợi anh đi khỏi, đội trưởng mặt tối sầm, nhìn mấy người còn lại, tức giận nói; “Không phải đã nói mấy cậu không được đánh bài trong giờ làm việc sao? Lần trước bị Tổng giám đốc Tần bắt được còn chưa chừa à?”
“Đội trưởng, là do sếp Tần muốn chơi, bọn tôi cũng hết cách mà!”
“…”
Tần Hạo vội vàng đi lên lầu, mở cửa phòng thì thấy Thẩm Giai Oánh đang đi tới đi lui bên trong. Anh vội nói: “Ngại quá, ngủ quên mất, đi thôi!”
“Em thấy, anh chẳng bận tâm gì tới em cả!”, Thẩm Giai Oánh nói với vẻ tức giận, có lẽ đây là lần đầu tiên cô tỏ thái độ như vậy với anh.
Tần Hạo chỉ biết cười khổ. Anh có thể nói gì chứ? Nói không phải là không quan tâm cô mà thực ra là không quan tâm tới công ty sao?
“Anh sai rồi. Lần sau không dám nữa. Chúng ta đi họp bây giờ, được không? Về nhà anh để em ở trên!”, Tần Hạo đành phải nhẫn nhịn dỗ vui cô gái.
Thẩm Giai Oánh hừ một tiếng, sau đó tò mò hỏi: “Cái gì mà ở trên ở dưới chứ?”
Tần Hạo nhướn mày, để lộ ra biểu cảm dâm đãng, sau đó cười nói: “Em biết mà, chuyện buổi tối hay làm ấy!”
Thẩm Giai Oánh đỏ mặt, cười mắng: “Chẳng nghiêm túc gì cả!”
“Đi thôi!”
“Hầy, thật hết cách với anh!”
…
Tần Hạo đưa cô tới trước cửa phòng họp, nghiêm túc chỉnh lại cà vạt sau đó đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp phía sau anh, những người quản lý cảm thấy có phần hoang mang. Không biết lại là ai đây?
Tần Hạo chậm rãi đi tới chỗ của mình nhưng không ngồi xuống mà chỉ đi vòng quanh bàn họp, từng bước từng bước. Thi thoảng anh dừng lại, rồi nhìn ai đó với vẻ suy tư lắm.
Rồi anh lại đi ngược lại. Hành động kỳ lạ này khiến đám cha nội kia cảm thấy tê da đầu. Họ thầm cảm thấy ái ngại. Vị sếp họ Tần này không phải lại nghĩ ra chuyện quái quỷ gì chứ? Nhất định không phải là chuyện tốt đẹp gì rồi.
Cuối cùng thì Tần Hạo cũng đi xong. Anh chống hai tay xuống bàn, lên tiếng. Giọng anh vừa phải nhưng rất có khí thế.
“Hôm nay muốn thông báo một chuyện hết sức quan trọng với mọi người!”
Nói xong, Tần Hạo ngồi xuống, lấy ra bút và một tờ giấy A4 viết vài chữ lên trên.
Đám đông tò mò, lẽ nào chuyện quan trọng mà anh ta nói tới là bí mật chỉ có thể ngầm hiểu chứ không được truyền ra ngoài sao. Mọi người còn đang nghi ngờ thì Tần Hạo đột nhiên đứng dậy: “Phần tiếp theo, sẽ do phó tổng giám đốc Thẩm Giai Oánh đọc!”
Nói xong, anh đưa tờ giấy cho Thẩm Giai Oánh và nói nhỏ: “Đọc đúng như vậy là được, những chuyện khác không cần quan tâm!”
Thẩm Giai Oánh tưởng anh có sự sắp xếp gì đặc biệt nên tò mò nhận lấy tờ giấy. Cô liếc nhìn nội dung, sau đó mặt xanh mét như là chuối. Cô vô cùng tò mò nhìn Tần Hạo, dùng ánh mắt dò hỏi với anh. Rốt cuộc anh đang làm trò gì vậy?
Tất cả mọi người đều ngây ra. Lẽ nào trong đó viết thứ gì đó khủng khiếp lắm sao?
Đến cả Lâm Vũ Nghi cũng cảm thấy kinh ngạc. Cô thầm nghĩ lẽ nào là cơ mật gì đó mà Lâm Vũ Hân để lại? Hoặc là kế hoạch lớn liên quan tới sự phát triển của công ty sao?
Tần Hạo nói nhỏ: “Không có gì, đọc đúng là được!”
Thẩm Giai Oánh mím môi. Giọng cô rất vang và rõ ràng, vô cùng dễ nghe. Cô đành đọc: “Tôi cảm thấy, công ty chúng ta về phương diện nào cũng tốt. Nhưng chiếc bàn dài này xấu quá. Tôi cảm thấy nên đổi mẫu khác. Kiểu bàn tròn chẳng hạn…”
Cốp!
Một chiếc bút rơi xuống bàn họp!
Cốp!
Một cái hàm khác cũng rơi xuống!
Đợi khi Thẩm Giai Oanh chật vật đọc xong thì cô cũng đỏ mặt tới mức nặn ra máu, thật chỉ muốn nhét tờ giấy kia vào miệng của ai đó để người ta nuốt vào bụng.
Tất cả mọi người đều nhìn ông chủ họ Tần, chỉ cảm thấy anh giống như quái vật.
“Mọi người cảm thấy tôi nói không đúng sao?”, Tần Hạo nghiêng đầu, đi chậm rãi phía sau đám đông, giống như hành động khi nãy mới bước vào.
Hóa ra vừa rồi anh đi đi lại lại là để xem cái bàn họp. Đúng là một ông sếp…Nực cười!
Nói chuyện đạo lý với người này thì có khác nào tự tìm đường chết?
Mọi người vội vàng lắc đầu, đồng thanh nói: “Không có ý kiến gì ạ!”
“Không có thì tốt. Ừ, thông báo bộ phận thu mua đi mua bàn họp, cái này vứt đi! Sau đó thì giải tán!”
Tần Hạo nói đơn giản rồi rời đi đầu tiên. Những người khác cũng rời theo sau.
Thẩm Giai Oánh và Lâm Vũ Nghi đứng ngây ra tại chỗ, đờ đẫn.
Đợi khi hai người trở về phòng, vừa bước vào thì thấy Tần Hạo đang nằm trên ghế sô pha hút thuốc và chơi game trên ipad với vẻ chán ngắt.
Lâm Vũ Nghi ngồi phịch xuống trước mặt, kinh ngạc nhìn anh. Một lúc lâu sau cô mới nói: “Tần Hạo, anh bị bệnh đấy à?”
“Sao tự nhiên lại rủa tôi bị bệnh? Tôi bệnh thì có lợi lạc gì cho cô không? Không phải là cô sẽ phải chăm sóc tôi sao? Ha ha!”, Tần Hạo chẳng buồn ngẩng đầu, thản nhiên chơi tiếp.
Lâm Vũ Nghi giựt lấy ipad của anh, tức giận nói: “Một cái bàn họp lớn như vậy, anh nói vứt là vứt sao? Miễn phí chắc? Hơn nữa, mục đích họp là gì? Anh nói tới chuyện không liên quan gì cả. Dù anh không thích cái bàn đó thì anh nói lúc khác không được à? Một câu nói mà làm gì phải bông đùa trước mặt bao nhiêu con người như thế chứ?”
- -------------------