Tần Hạo sực nhớ ra, nếu anh xuất hiện thế này, chắc chắn Lăng Ngạo Tuyết sẽ không mở cửa. Thế là anh vội vàng nấp vào một góc.
Quái lạ thật. Rõ ràng Lăng Ngạo Tuyết nghe có tiếng gõ cửa, nhưng lúc nhìn qua mắt mèo thì chẳng thấy ai cả. Cô còn đang nghi ngờ có người nào phá phách hay không. Vừa định quay đi, cô lại nghe tiếng gõ cửa vang lên.
Lăng Ngạo Tuyết hét vọng ra: “Ai đấy?”
Tần Hạo im thin thít, thầm nghĩ sao cô không mở cửa ra xem.
Lăng Ngạo Tuyết là cảnh sát nên luôn ở trong trạng thái đề phòng. Cô không dễ dàng mở cửa để người lạ vào. Nhìn qua mắt mèo mà chẳng thấy ai, rõ là vị khách này rất bất thường. Lăng Ngạo Tuyết quyết định sẽ mặc kệ.
Tiếng gõ cửa lại vang vọng.
Cô giận dữ quát: “Ai đang giả ma giả quỷ đấy? Có giỏi thì cút ra đây cho tôi!”
Không có hồi âm!
Một lúc sau, âm thanh gõ cửa tiếp tục vang lên. Tiếng khóc thê lương đột nhiên truyền đến.
Lăng Ngạo Tuyết sởn gai ốc, cả người cũng run lên. Cô là cảnh sát, rất bạo gan, không sợ người chết, nhưng lại sợ ma! Mới vừa nói có người giả ma thì ma đã xuất hiện rồi.
Cầm súng lên, Lăng Ngạo Tuyết mở cửa ra, nhắm chuẩn vào “con ma” đang ngồi trên sàn.
“Này, làm gì đấy?”, khẩu súng trong tay Lăng Ngạo Tuyết chĩa thẳng vào đầu của “thứ đó”. Cô không chắc chắn đây là ma hay người. Nhưng khi dùng súng chọt vào đối phương, thấy đó là vật thể sống chứ không phải ma, cô bèn thở phào nhẹ nhõm.
Đối phương khóc nức nở: “Tôi chết thảm lắm!”
Người này vừa khóc vừa ngẩng đầu lên làm mặt quỷ. Lăng Ngạo Tuyết giât mình lùi về góc tường rồi hét lên thất thanh.
“Ha ha!”, Tần Hạo bật cười đầy phấn khích.
Bấy giờ Lăng Ngạo Tuyết mới vỡ lẽ Tần Hạo vừa chơi khăm mình. Cô tức tối định dùng súng bắn thì Tần Hạo đã nhanh chân lẻn vào nhà cô rồi đóng cửa lại.
“Này, đây là nhà tôi mà. Mở cửa ra ngay, không thôi tôi đánh chết anh đấy!”
Lăng Ngạo Tuyết nổi trận lôi đình. Vừa bị anh lừa vừa bị nhốt ngoài cửa khiến cô tức điên. Nhỡ anh làm rối tung căn nhà của cô thì biết làm thế nào?
Có nên gọi đồng nghiệp đến bắt Tần Hạo không?
Lăng Ngạo Tuyết thầm nghĩ, rồi khẽ lắc đầu. Đồng nghiệp của cô đều quen Tần Hạo, kể cả cục trưởng cũng rất niềm nở với anh. Biết đâu họ còn nghĩ anh và cô đang chơi trò trốn tìm ấy chứ. Hầy, bây giờ mọi người trong cục đều cho rằng Tần Hạo là bạn trai của cô rồi!
Đặt mông ngồi xuống sàn, Lăng Ngạo Tuyết tủi thân phát khóc. May mà cô đang mặc quần áo bình thường chứ không phải đồ ngủ gợi cảm. Nhỡ mà bây giờ bị người dân trong tòa nhà bắt gặp, chắc cô sẽ xấu hổ chết mất.
Càng nghĩ càng thấy ấm ức, rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì? Sao Tần Hạo cứ bám lấy cô không buông vậy? Cứ cho là trước đây anh là bạn của cô đi. Nhưng bây giờ cô chẳng thân thiết gì với anh cả. Tần Hạo không thể tha cho cô sao?
Vừa nghĩ, Lăng Ngạo Tuyết vừa bật khóc. Cô ngồi trong góc, cúi thấp đầu, hai tay đặt lên đầu gối, bờ vai không ngừng run rẩy.
Nhìn thấy cảnh này qua mắt mèo khiến Tần Hạo kinh ngạc. Cô cảnh sát này mạnh mẽ lắm mà, sao lại khóc lóc khổ sở thế kia?
“Hình như mình đùa hơi quá! Thôi bỏ đi!”
Tần Hạo mở cửa, hô lên: “Này, sao thế? Đến tháng rồi nên đau bụng à?”
“Anh mới là người đến tháng! Có anh mới đến tháng quanh năm ấy!”, Lăng Ngạo Tuyết khẽ ngẩng đầu, không nhìn đến anh mà nức nở mắng.
Cười hì hì, Tần Hạo nói: “Thấy cô tội nghiệp quá nên đón cô vào đấy. Vào trong đi!”
“Cút, ai cần anh đón vào? Đây rõ ràng là nhà tôi!”, Lăng Ngạo Tuyết vẫn ngồi yên tại chỗ, không tỏ vẻ cảm kích.
Anh đành phải bước ra. Ngồi xuống trước mặt cô, Tần Hạo dỗ dành: “Được rồi, đùa tí thôi. Đừng khóc nữa, tôi sẽ đau lòng đấy. Tôi đã nói tôi muốn theo đuổi cô mà!”
“Anh theo đuổi người ta bằng cách này à?”, Lăng Ngạo Tuyết châm chọc.
Tần Hạo buột miệng hỏi lại: “Thế phải làm sao?”
“Ít nhất cũng phải tặng hoa hay gì chứ. Nên đối xử với đối phương dịu dàng một chút!”
Thế là Tần Hạo dịu giọng nói: “Vậy à, bây giờ tôi đi mua hoa nhé? Đừng khóc nữa, được không?”
Lăng Ngạo Tuyết cúi đầu nhìn chân Tần Hạo: “Đi mua đi, tôi ở đây chờ anh. Mua hoa hồng tặng tôi rồi tôi sẽ không khóc nữa!”
Tần Hạo vui vẻ đáp: “Được. Ở đây đợi tôi nhé. Tôi đi mua ngay!”
Dứt lời, anh lập tức phi xuống lầu.
Lăng Ngạo Tuyết vội vàng chạy vào nhà, sau đó lớn giọng mắng: “Ngu xuẩn. Anh đi chết đi. Ai thèm hoa của anh chứ!”
Rồi cô đóng sầm cửa lại, thề với lòng sẽ không mở cửa cho Tần Hạo. Anh mà dám vào đây nữa, cô sẽ cho anh một phát súng, tố cáo anh đột nhập nhà dân và có ý đồ cưỡng hiếp!
Ném khẩu súng đi, Lăng Ngạo Tuyết ngồi xuống sô pha. Trên mặt cô làm gì có nước mắt. Khóc? Đùa nhau à? Bị người ta bắt nạt mà còn khóc thì chỉ mấy cô nàng yếu đuối mới như thế. Lăng Ngạo Tuyết này là nữ hán tử, mạnh mẽ hơn cả đám đàn ông đấy.
Đói quá, phải nấu mì thôi!
Lăng Ngạo Tuyết chạy vào nhà bếp. Nấu mì xong, cô vừa bưng bát ra phòng khách thì nhìn thấy một bó hoa hồng được đưa đến trước mặt mình.
Cô run tay, bát mì rơi xuống đất, nóng muốn bỏng chân.
“Sao anh vào được đây? Anh dám cạy cửa? Tôi đánh chết anh!”, Lăng Ngạo Tuyết cáu tiết cầm súng chĩa vào đầu đối phương.
Thế là Tần Hạo lấy ra một vật rồi lắc lắc trước mắt cô. Lăng Ngạo Tuyết suýt nữa thì ngã phịch xuống sàn.
Chìa khóa!
Tên khốn kiếp này dám lấy chìa khóa nhà cô. Chẳng trách vừa rồi cô lại lừa được Tần Hạo dễ dàng đến thế. Có chìa khóa rồi nên anh còn sợ gì nữa đâu!
Nhưng mà, anh thật sự đã đi mua hoa hồng. Một bó hoa rất to, thắm tươi rực rỡ.
“Ối, chân tôi!”, lúc này Lăng Ngạo Tuyết mới bắt đầu thấy nóng. Cô ôm chân khập khễnh bước đến sô pha, cởi giày ra để xoa bóp chân. Đau phát khóc.
“Mì của tôi, đây là bát mì tôi nấu ngon nhất đấy. Anh đền cho tôi đi…”
Tần Hạo ngây người nhìn bát mì đã vỡ tan tành, nước mì dầu mỡ cũng đổ đầy sàn.
“Đừng buồn nữa. Mì thôi mà. Này, cầm hoa đi. Tôi nấu mì cho!”, Tần Hạo cười bí hiểm. Đặt bó hoa vào tay cô, anh xoay người vào bếp.
Nhìn nhà bếp lộn xộn, mấy gói gia vị bày la liệt, Tần Hạo cũng lắc đầu chào thua.
Xem ra, những người thích ru rú ở nhà, dù là nam hay nữ thì cũng chẳng khác biệt gì mấy.
Tần Hạo thoăn thoắt nấu xong một bát mì thơm lừng. Anh bưng ra, đặt trước mặt Lăng Ngạo Tuyết.
“Rồi đấy. Đã nấu xong một bát mì cực ngon!”, Tần Hạo nở một nụ cười vô cùng gian manh.
Tiếc là Lăng Ngạo Tuyết hoàn toàn phớt lờ.
Lăng Ngạo Tuyết chẳng muốn ăn mì anh nấu, không ngon lành gì cả. Cô dỗi hờn nghịch súng trong tay. Nếu không vì bó hoa xinh đẹp kia, cô đã bắn vào đầu anh từ lâu rồi.
- -------------------