Đang nghĩ vậy, cô đột nhiên nhìn xung quanh nhưng lại chẳng thấy cái tên kia đâu cả.
"Cô từ từ ăn, tôi đi trước đây!", Tần Hạo đứng ngay cửa nói với cô một câu, sau đó mở cửa đi rồi.
Lăng Ngạo Tuyết lập tức kiểm tra chìa khoá, sau đó khóa trái cửa lại rồi mới yên tâm được.
Cô về lại chỗ cũ, ngồi lên ghế sô pha. Nhìn bát mì trên bàn trà, cô nuốt nước bọt. Đói bụng thật đấy!
Kệ đi, dù sao không ăn thì cũng phí. Hơn nữa đây là đồ nhà mình, mình mua thì sao lại không ăn?
Lăng Ngạo Tuyết không yên tâm với tay nghề của tên kia lắm, chỉ lo anh sẽ dùng tay nghề tồi tệ kia để độc hại mình. Thế là cô nếm thử một miếng trước, sau đó lại bị mùi vị của nước lèo thu hút.
"Không tệ lắm, mì tên kia làm cũng ngon!"
Lăng Ngạo Tuyết lầm bầm lầu bầu, sau đó liền bắt đầu ăn. Chưa được mấy phút, một bát mì nóng đã vào bụng. Ăn xong, cô còn thấy thèm mà liếm môi, cảm giác tay nghề của mình tệ quá.
"Nếu ngày nào anh ta cũng làm mì cho mình ăn, thế thì mình sẽ suy nghĩ đến việc cho anh ta theo đuổi mình!", Lăng Ngạo Tuyết đứng dậy, sờ vào bụng mình. Cô cảm thấy hình như mình còn chưa no lắm, chủ yếu là do lúc nãy ăn nhanh quá.
Lục lọi tủ lạnh một hồi, ngoại trừ trái cây thì hình như chẳng còn gì ăn được cả. Cô có nên xuống dưới mua đồ không?
Lăng Ngạo Tuyết đang do dự, đột nhiên tiếng vặn chìa khóa vang lên!
Lăng Ngạo Tuyết sợ hết hồn, lập tức rút súng nhắm vào cửa. Lại thấy ngoài cửa có một cái tay thò vào, trong tay là một bịch sợi cay!
"Ai?", Lăng Ngạo Tuyết hét to, sau đó đột nhiên nghĩ ra ngoại trừ tên kia thì còn ai vào đây được? Bây giờ ai lại nhàm chán đến mức chơi trò này?
Hơn nữa ngoại trừ tên kia có cơ hội đi đánh chìa khóa nhà mình thì chẳng còn ai nữa.
"Đừng nổ súng, tôi đầu hàng. Ngạo Tuyết, tôi mua một bịch đồ ăn vặt to rồi, cô có muốn vừa ăn sợi cay vừa xem ti vi không?", Tần Hạo bước vào cửa. Đối diện với họng súng đen ngòm, anh giơ cái bịch trong tay mình lên.
Lăng Ngạo Tuyết cầm súng bằng hai tay, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Cút ra ngoài!"
"Đừng vậy chứ, tôi có lòng tốt mua đồ đến đây mà!", Tần Hạo cười nói.
Lăng Ngạo Tuyết tức giận đáp: "Tôi bảo anh cút ra ngoài!"
Tần Hạo chỉ có thể xoay người: "Được rồi! Tôi đi!"
Nào ngờ Lăng Ngạo Tuyết lại quát to: "Đứng lại!"
"Cô đồng ý ăn và xem ti vi với tôi?", Tần Hạo vui vẻ, lập tức xoay người lại. Anh đưa hai tay lên đầu, nhìn Lăng Ngạo Tuyết rồi cười đê tiện.
"Tôi bảo anh bỏ đồ xuống, còn anh thì cút ra ngoài!", Lăng Ngạo Tuyết nhìn chằm chằm vào bịch đồ ăn vặt kia, hơi nhấp môi.
"À!", Tần Hạo thất vọng. Cô nàng này lừa anh rồi, xấu ghê!
Nào ngờ Lăng Ngạo Tuyết lại quát lên: "Đứng lại!"
Tần Hạo đành phải xoay người lại, hỏi: "Lại sao nữa?"
"Bỏ chìa khóa xuống!", Lăng Ngạo Tuyết rất mừng, suýt thì đã quên vụ này. Chìa khóa ở trong tay cái tên này là tai họa ngầm lớn nhất.
"Được rồi!", Tần Hạo bất đắc dĩ thở dài một hơi, lấy chìa khoá ra từ trong túi rồi ném xuống đất, sau đó mất mát mở cửa, dáng vẻ lưu luyến không thôi.
Lăng Ngạo Tuyết lại hô một tiếng: "Đứng lại!"
"Còn sao nữa?", Tần Hạo cho rằng cô đã phát hiện ra điều gì đó nên giật mình quay đầu lại. Anh cảm thấy rất thần kỳ, với đầu óc của cô thì không thể nghĩ đến chuyện này mới đúng!
Lạ thật!
"Mì anh làm rất ngon, nhưng tôi sẽ không cảm ơn anh đâu! Đây vốn là thứ anh nên bồi thường cho tôi!", Lăng Ngạo Tuyết nói xong thì từ từ đi về phía bịch đồ ăn vặt trên đất, súng trong tay vẫn chĩa vào đầu Tần Hạo.
Tần Hạo tự động ảo tưởng: Thứ bên dưới ăn rất ngon, nhưng tôi sẽ không cảm ơn anh, đây vốn là thứ anh nên bồi thường cho tôi!
"Là tôi phải cảm ơn cô mới đúng, cô làm tôi thấy rất thoải mái!", Tần Hạo cười phóng túng, nói một câu đầy thâm ý.
Đáng tiếc Lăng Ngạo Tuyết nghe không hiểu. Cô mắng: "Anh bị bệnh hả, đi chết đi! Để xem sau đó anh còn định vào đây thế nào."
Lăng Ngạo Tuyết nói rồi đá vào cửa, sau đó cầm chìa khoá và bịch đồ ăn vặt trên đất lên, nhảy vào ghế sô pha. Cô nằm ườn ra, đổi sang kênh mà mình thường hay xem, sau đó thoải mái hưởng thụ.
Cục trưởng ngớ ngẩn dám cho mình nghỉ, tưởng là cho nghỉ thì mình không vui sao? Mình vui vẻ vô cùng, ngày ngày ăn nhậu chơi bời còn được lấy lương, thích chết đi được.
"Sợi cay này ngon thật! Hôm nào mình cũng đi mua!"
Lăng Ngạo Tuyết vừa xem chương trình gameshow trong ti vi vừa khinh bỉ tên ngu ngốc kia, lại vừa ăn sợi cay.
Nhưng cô đột nhiên cảm thấy hơi bất thường! Sao sợi cay hết nhanh vậy?
Chắc là xem tập trung quá nên ăn hết cũng không biết!
Lăng Ngạo Tuyết nghĩ vậy, sau đó lại mở một bịch khác ra. Lúc ăn được một nửa, cô ngừng lại, trơ mắt nhìn một cái tay khác đưa đến trước mắt mình, sau đó lấy trộm sợi cay của mình.
Vừa quay đầu lại thì gương mặt như muốn ăn đòn kia lại xuất hiện trước mắt, Lăng Ngạo Tuyết lập tức nhảy lên.
"Anh vào đây thế nào? Anh là người hay ma vậy?"
Lăng Ngạo Tuyết sắp khóc luôn rồi. Đây là chuyện thế nào vậy, sao lần nào cái tên này cũng có thể bất thình lình mò vào nhà cô, hơn nữa còn vào lúc cô đang ở nhà nữa.
Nếu là lúc mình đang tắm, hoặc lúc mình đang ngủ khỏa thân thì không phải đã bị anh thấy hết, sau đó...
Cô sắp sụp đổ thật rồi.
Tần Hạo lấy một chiếc chìa khóa ra, cười rất sáng: "Lúc nãy tôi đánh hai chiếc!"
"Anh...", Lăng Ngạo Tuyết sửng sốt một lát, ngơ ngác nhìn người đàn ông vô lại khiến người khác không nói được lời nào này. Cuối cùng cô thở dài một hơi, ngồi phịch xuống rồi nói: "Thôi vậy, tùy anh!"
Cô cũng nghĩ thông rồi, bản thân không địch lại anh. Tuy rằng anh mặt dày, vô sỉ còn bất lương, nhưng cuối cùng vẫn chưa làm gì cô cả, cô không cần thiết phải không đội trời chung với anh.
Không phải anh muốn vào xem ti vi cùng tôi sao? Được thôi, vào xem đi!
Tần Hạo thật sự ngồi xuống xem ti vi với cô.
Lăng Ngạo Tuyết vừa bắt đầu thả lỏng, chưa được bao lâu thì lại bừng bừng lửa giận. Không kịp để ý thì bàn tay gian tà của cái tên này đã chạm vào chân cô rồi, đúng là không biết xấu hổ.
"Muốn theo đuổi con gái thì phải nghiêm túc một chút, chân thành một chút. Anh cứ như vậy thì tôi không bao giờ thích anh đâu! Tôi không tin tôi trước kia sẽ thích kiểu người như anh!"
Lăng Ngạo Tuyết nhìn Tần Hạo chăm chú, nói câu này xong thì quay đầu đi.
Tần Hạo sửng sốt, sau đó cười đáp: "Cô muốn biết tôi đã làm sao để cô trước kia thích tôi không?"
Lăng Ngạo Tuyết hờ hững nói: "Đó là cô ấy chứ không phải tôi. Mặc dù tôi với cô ấy cùng một thân thể nhưng suy nghĩ không giống nhau, không thể xem là một người được. Giống như trên ti vi nói vậy, lại yêu người đã mất trí nhớ vốn là phản bội tình yêu."
Tần Hạo ngạc nhiên, cảm thấy rất lạ. Tại sao cô lại đột nhiên trở nên có hàm dưỡng như vậy?
Lẽ nào trước đây cô chính là một người có hàm dưỡng nhưng anh vẫn chưa phát hiện ra?
- -------------------