Não bộ của những kẻ rảnh rỗi thường không đạt được kích thước tiêu chuẩn. Cho nên, trong công ty có rất nhiều kẻ đã dùng trí tưởng tượng khác người của mình, dựa trên những lời Vương Dật Quần đã nói để dựng lên một câu chuyện như sau.
Hồi còn ở trường đại học, một chàng công tử nhà giàu và một cô gái xinh đẹp đã có với nhau một tình yêu vườn trường tươi đẹp. Sau đó, chàng công tử thay lòng, kết hôn với cô gái khác. Còn cô gái xinh đẹp ban đầu vô cùng đau đớn. Để báo thù, cô ấy đã lao vào vòng tay của Tần Hạo, sau đó lột xác thành phượng hoàng, nắm trong tay quyền lực. Sau đó, mượn quyền lực này báo thù công tử nhà giàu kia.
Công tử nhà giàu kia gia cảnh đương nhiên rất tốt, thế nhưng Tần Hạo này là một kẻ có quyền lực vô cùng lớn mạnh. Cho nên, cô gái xinh đẹp kia đương nhiên cũng có quyền lực vô cùng lớn, dập cho gia đình công tử nhà giàu kia phá sản. Sau đó, công tử nhà giàu vô cùng hối hận về sự phản bội của mình trong quá khứ. Cho nên, cậu ta vô cùng hối hận đến tìm cô gái xinh đẹp kia để sám hối, xin cô ấy tha cho mình một con đường sống.
Còn về việc công tử nhà giàu kia có ý định nhẫn nhục để báo thù hay không thì còn phải chờ đợi mới biết được. Những câu chuyện về sau, hồi sau sẽ rõ.
Khụ khụ, quay lại chuyện chính.
Vương Dật Quần bước ra khỏi văn phòng của Lâm Vũ Nghi mà lòng cảm thấy vô cùng bất an. Đúng lúc này Tần Hạo cũng đến nơi.
Vương Dật Quần bỗng sáng mắt lên, ngay lập tức nhận ra anh 'chồng sắp cưới' của Lâm Vũ Nghi. Mặc dù lần trước người gây sự chính vẫn là cậu ta, lại còn mượn rượu làm xấu mặt Tần Hạo nhưng trong trí nhớ của cậu ta, tính cách Tần Hạo rất tốt. Bởi lúc đó anh không hề nổi nóng, đại khái là một người đàn ông nhu nhược không dám trái ý Lâm Vũ Nghi.
Cho nên, Vương Dật Quần vội vã lao tới, gọi với theo: "Anh Tần, anh Tần, là tôi!"
Tần Hạo ngẩn người ra một lát, thấy người này trông rất quen. Sau đó anh mới nhớ ra chuyện ở quán nướng. Tần Hạo ồ lên một tiếng rồi thấy cái tên này tự nhiên lại kích động một cách khó hiểu mà lao lên vồ lấy anh. Tần Hạo ngạc nhiên hỏi: "À, là cậu sao? Sao lại vồ lấy tôi thế hả?"
"Anh Tần, hôm đó thực sự xin lỗi anh. Lần này người anh em phải giúp tôi một lần!", Vương Dật Quần lải nhải, hai mắt đỏ hoe.
"Hả? Có chuyện gì?", Tần Hạo nhìn tứ phía thì thấy có nhiều người nhìn anh với ánh mắt vô cùng kì dị. Anh hơi cau mày lại, cảm thấy hết sức khó hiểu.
Vương Dật Quần mặt như đưa đám, nói: "Hôm đó là do tôi sai, đã nói ra rất nhiều điều không nên nói. Sau đó tôi mới nhận ra, tổng giám đốc Lâm là tổng giám đốc của Triều Dương. Mà công ty của bố tôi, một nửa số tài sản là phụ thuộc vào khách hàng lớn là tập đoàn Triều Dương này. Cho nên, anh Tần, anh nói đỡ cho tôi một câu trước mặt tổng giám đốc Lâm được không? Cầu xin anh đấy!"
Tần Hạo nghe xong mà mắt chữ o miệng chữ a, rất muốn nói một câu: nói đỡ cái đầu cậu. Ông trời đúng là có mắt, sao cậu còn mặt mũi mà cầu xin tôi cơ chứ? Hôm đó lúc chửi mắng hạ bệ tôi cậu vui thế cơ mà?
Ngoài mặt, Tần Hạo vẫn muốn nghe xem tên ngốc này còn điều gì định nói ra hay không. Cho nên anh cười ha ha vô cùng ôn hòa, đáp: "Dễ thôi dễ thôi, không sao đâu. Cứ yên tâm, để tôi đi nói với giám đốc Lâm!"
"Anh Tần bao dung rộng lượng, thực sự khiến tôi xấu hổ mà không có cái lỗ nẻ nào để chui xuống!", Vương Dật Quần lần này thực sự cảm động đến nỗi nước mắt rơi ướt mặt. Lần này cũng coi như gặp được người tốt, Tần Hạo này tốt tính thật đấy, đúng là một tên ngốc.
Lâm Vũ Nghi ơi là Lâm Vũ Nghi, cậu tình nguyện lấy một tên tốt bụng đến mức ngốc nghếch như thế này thì cậu cũng chỉ là kẻ ngốc thôi!
Cho nên, hai người dắt tay nhau vào lại văn phòng của Lâm Vũ Nghi.
Đám đông lại được thể phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình. Và câu chuyện lại được viết tiếp
Công tử nhà giàu và Tần Hạo không hẹn mà gặp, hai người họ nảy sinh cảm tình với nhau, tay nắm tay, nước mắt lưng tròng nhìn nhau không nói nên lời. Thật là một câu chuyện tình yêu cháy bỏng.
Sau đó, hai người họ đều nhận ra cả quãng đời phía trước của mình đã sống hoài sống phí, cảm thấy bây giờ mình mới tìm được chân ái. Cho nên, hai người họ tay nắm tay, quyết định tới nói cho ra ngô ra khoai với cô gái trong lòng đầy thù hận kia, để cho cô ta bỏ quách ý định của mình đi.
Quay lại chuyện chính.
Tần Hạo và Vương Dật Quần lại quay lại văn phòng của Lâm Vũ Nghi. Mặt Lâm Vũ Nghi biến sắc nhìn hai người kia. Cô giận dữ nói: "Tôi đã nói mấy chuyện đó không phải do tôi quản, cậu có thể tới tìm người trực tiếp phụ trách dự án đó của công ty tôi!"
"Tổng giám đốc Lâm, tôi cũng là một người quản lý công ty. Có một số chuyện chúng tôi không cần nói rõ ra, ý của cậu tôi hiểu, nhưng những người dưới trướng cậu sẽ không hiểu được. Đến lúc đó, chẳng cần cậu nói tiếng nào thì những cấp dưới muốn nịnh bợ cậu cũng sẽ tự động cắt hợp đồng với công ty Minh Đạt của chúng tôi!"
Vương Dật Quân không ngốc, cậu ta cũng không tin rằng một câu 'không nhúng tay vào' của Lâm Vũ Nghi có thể đảm bảo an toàn cho công ty nhà cậu ta. Nói đến cùng thì đây vẫn là mối quan hệ giữa người với người. Nếu những người phụ trách cấp dưới kia có quan hệ không tốt với Lâm Vũ Nghi thì may ra còn bật đèn xanh cho công ty Minh Đạt, với điều kiện là Lâm Vũ Nghi thực sự không nhúng tay vào.
Nhưng đương nhiên, trong chuyện này không thể đem hi vọng đặt vào tay người khác được. Vương Dật Quần cũng từng quản lý công ty nên cậu ta mới biết được những điều mờ ám này.
Cho nên, cậu ta mới kéo tên ngốc tốt bụng Tần Hạo này đến giúp sức. Vương Dật Quần cho rằng Tần Hạo này chính là 'trai bao' được Lâm Vũ Nghi bao nuôi, dù ít dù nhiều lời nói của anh đối với Lâm Vũ Nghi cũng có chút trọng lực, có sức thuyết phục hơn so với lời của Vương Dật Quần nhiều.
Tần Hạo vừa bước vào cửa thì liền đặt mông xuống ghế sô pha. Anh vừa hút thuốc vừa ung dung nhìn xem Vương Dật Quần 'giãy giụa' thế nào. Tên này đến tận bây giờ vẫn chưa biết thân phận thực sự của Tần Hạo, đúng là...
Lúc này, nếu như có một người biết chuyện đến nói với cậu ta thân phận của Tần Hạo thì Tần Hạo sẽ không bị tiếng xấu là làm bộ làm tịch, lại vừa có thể dọa cho tên Vương Dật Quần này sợ đến tè ra quần. Thực sự là rất đã.
Nghĩ vậy, Tần Hạo cảm thấy mình nên nhắn tin cho Oanh Oanh hoặc ai đó, để người đó đến làm diễn viên quần chúng cho anh.
Đang mải nghĩ thì Oanh Oanh gõ cửa văn phòng, sau đó bước vào. Lúc cô nhìn thấy Vương Dật Quần, có vẻ cảm thấy rất kì lạ, hỏi: "Ơ, anh vẫn chưa đi à?"
Vương Dật Quần cảm thấy rất bị tổn thương, trong bụng thầm chửi: công ty lớn thế này mà tố chất của trợ lý cũng chẳng ra làm sao, dám thái độ như vậy với khách.
Oanh Oanh cũng chẳng đợi cậu ta đáp lời, quay đầu lại thấy Tần Hạo đang ngồi đó hút thuốc. Cô nói: "Tổng giám đốc Tần, thân là thư ký của tổng giám đốc kiêm trợ lý cá nhân của anh, tôi cần phải nhắc nhở anh, hút thuốc nhiều sẽ ảnh hưởng sức khỏe!"
Tần Hạo thật muốn bắn tàn thuốc vào cô trợ lý này. Có điều, anh cũng rất hài lòng vì Oanh Oanh đến rất đúng lúc. Để nhắc nhở Vương Dật Quần chú ý đến thân phận của mình, Tần Hạo cố tình trầm ngâm, đáp: "Cô vừa nói gì cơ? Cái gì mà thư ký tổng giám đốc kiêm trợ lý cá nhân?"
"Tổng giám đốc Tần, anh đúng là quyền cao chức trọng nên lắm việc hay quên. Tôi ban đầu là trợ lý đời sống cá nhân của anh, bây giờ lại kiêm thêm chức vụ thư ký của anh. Cho nên, tôi phải được nhận hai phần lương!", Oanh Oanh để lộ ra nụ cười ngọt ngào hiếm thấy, tự nhận thấy mình nói vậy là hợp lí không chê vào đâu được.
Đây cũng đúng là hai chức vụ mà trước đây Tần Hạo giao cho Oanh Oanh. Có điều, cái gọi là trợ lý cá nhân kia chỉ là anh nói nhăng nói cuội, cũng đã xóa bỏ chức vụ đó rồi, vậy mà Oanh Oanh vẫn còn nhớ, chắc chắn là vì tiền. Đúng là liêm sỉ thì không mài ra ăn được.
Tần Hạo thấy mặt Vương Dật Quần biến sắc, trong lòng anh sớm đã có kế hoạch. Tần Hạo tiện mồm nói: "Tháng này cho cô thêm một tháng lương, từ hôm nay trở đi chức vụ trợ lý cá nhân kia bị hủy bỏ, sau này đừng tìm lí do vặt tiền tôi nữa. Được rồi, lui đi!"
- -------------------