Tần Hạo thực sự bị chọc cho điên tiết, Diệp Thanh Trúc này không hề biết cái gì là dịu dàng ấm áp cả, càng không biết một người phụ nữ nên đối xử với người đàn ông của cô ấy như thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Hạo quyết đoán đạp lút cần ga. Chiếc xe lao vút vào màn đêm rồi đi tới nơi vô định.
Đến một nơi khá yên tĩnh vắng lặng, Tần Hạo dừng xe, hạ hỏa.
"Này, không phải anh muốn chơi 'thú nhún' ở nơi hoang vu không người này chứ?"
Tần Hạo bỗng chốc đứng hình.
"Em có thể giữ liêm sỉ một chút không?"
"Không thể! Nếu anh làm em thỏa mãn thì em mới nói cho anh biết chuyện mà anh muốn biết!"
Tần Hạo căm hận nhìn Diệp Thanh Trúc, chỉ đành lái xe đi tiếp.
"Ở đây không được, ở kia không được, thế rốt cuộc em muốn đi đâu!"
Tần Hạo tìm vài địa điểm nhưng Diệp Thanh Trúc đều không vừa ý khiến anh cực kì mất kiên nhẫn.
Diệp Thanh Trúc vươn tay ra chỉ, nói: "Đằng trước là trung tâm thành phố, đến đó đi. Nhiều người, càng kích thích!"
Tần Hạo nghe mà da đầu tê dại, cảm thấy mình thân là đàn ông mà lại bị một người phụ nữ trêu đùa cho đến nỗi tim đập chân run, quả thực là quá mất mặt. Có điều, nghĩ đến việc nếu vào trung tâm thành phố chơi trò 'thú nhún' trên xe với một cô gái lẳng lơ như thế này, trong khi người bên đường qua lại không ngớt thì đúng là kích thích thật!"
Sau khi xe tìm được vị trí đẹp để đỗ, Diệp Thanh Trúc đảo mắt, nói: "Anh cởi trước đi!"
"..."
Lần đầu của hai người họ là vài tháng trước. Tần Hạo cũng không ngờ sự cố ngoài ý muốn đó lại khiến anh có được đêm đầu tiên của Diệp Thanh Trúc. Sau đó, lại còn phát sinh ra chuyện ngày hôm nay.
Người trước nay luôn chủ động cầm cưa như Tần Hạo nay lại có cảm giác như bị xỏ mũi dắt đi khiến anh cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Em có thể xóa cái hình xăm này đi được không?", Tần Hạo vừa hung dữ cử động một chút vừa nói với vẻ bất mãn.
Diệp Thanh Trúc đáp gọn lỏn: "Em không".
...
Sau khi hành sự xong, hai người nằm trong xe. Tần Hạo đã mặc lại quần áo, Diệp Thanh Trúc thì vẫn quấn chặt lấy anh như một con rắn, nhìn cô lúc này vô cùng lười biếng.
"Thật là đáng ghét, xong chuyện một cái cũng chẳng thèm tâm sự với người ta mà nghĩ đến việc của mình ngay được. Đúng là lợi dụng người ta rồi đá sang một bên, đúng là vô lương tâm!"
Diệp Thanh Trúc khẽ đánh anh một cái, giả vờ ngại ngùng nũng nịu.
Tần Hạo không đáp, đợi cô nói vào việc chính.
"Anh không có nhiều thời gian đâu. Mau mau sắp xếp ổn thỏa việc ở đây rồi đến nhà họ Trần. Lâm Vũ Hân sắp không chịu được áp lực nữa rồi. Nếu anh đến muộn chút nữa thì có lẽ cô ấy đã trở thành vợ của người khác rồi".
Tần Hạo nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Diệp Thanh Trúc thì biết cô không nói đùa. Trong lòng anh lúc này rối như tơ vò.
"Những việc em biết cũng không nhiều. Hôm nay em đến tìm anh, chủ yếu là muốn... Khụ khụ, anh biết mà, thuận tiện nhắc nhở anh một chút để anh không quên việc quan trọng này!"
Tần Hạo khinh bỉ nhìn Diệp Thanh Trúc, hỏi: "Có vậy thôi?"
"Nếu không thì anh còn muốn gì?"
"Anh nên đi tìm Lâm Vũ Hân như thế nào? Rốt cuộc cô ấy đang ở đâu?"
"Vấn đề này thì em không nói cho anh biết được, anh phải tìm tới ông già Trần Lạc Hà kia! Những việc muốn nói em đã nói xong rồi. Đi đây!"
Nói rồi, Diệp Thanh Trúc liền nhổm dậy mặc quần áo.
Tần Hạo giận dữ nói: "Muốn đi? Không dễ thế đâu, ông đây vẫn chưa xong mà!"
"Á, sao anh không nói sớm? Mất công lúc nãy em còn ngượng ngùng, nào làm hiệp nữa nhé?"
"..."
"Chúng ta đi khách sạn đi rồi từ từ chơi, ở đây chật quá!"
"..."
"Được không! Người ta thực sự còn chưa xong mà, vẫn muốn nữa!"
"..."
Tần Hạo bị trêu ghẹo đến nỗi toàn thân bốc hỏa. Anh không nói hai lời, lái xe như bay về phía khách sạn.
Lần này, trận chiến ác liệt của họ kéo dài rất lâu, từ lúc quá nửa đêm cho đến tận hai giờ sáng. Lâm Vũ Nghi gọi điện tới hỏi sao anh còn chưa về nhà.
Lúc này, Tần Hạo thực sự chột dạ, không ngờ bà cô nhỏ này lại quan tâm đến anh như vậy. Anh vừa cảm động vừa xấu hổ nên chỉ đành trút giận bằng cách giày vò Diệp Thanh Trúc.
Đương nhiên, việc đó đối với Diệp Thanh Trúc lại là sự tận hưởng.
Đợi đến hơn mười giờ sáng hôm sau tỉnh lại, Tần Hạo buồn bã phát hiện cả cơ thể mình đều lưu lại những dấu vết từ trận hoan lạc đêm qua. Đặc biệt là cổ anh đã bị người phụ nữ điên Diệp Thanh Trúc cắn, để lại dấu vết rất rõ.
"Thảm rồi, thế này thì hôm nay còn dám gặp ai nữa?"
Tần Hạo nhìn mình trong gương, cảm thấy vô cùng khổ sở. Nghĩ đến sự điên cuồng của Diệp Thanh Trúc hôm qua thì anh không khỏi thở dài.
Thực ra chinh phục được một kẻ quái dị như Diệp Thanh Trúc cũng khiến cho Tần Hạo cảm thấy như đạt được thành tựu.
Nghĩ đến Diệp Thanh Trúc, lại nghĩ đến những lời cô nói hôm qua, Tần Hạo càng cảm thấy áp lực vì chuyện của Lâm Vũ Hân. Vừa hay hôm nay anh không dám gặp ai nên quyết định sẽ không đến công ty.
Anh gọi điện cho Thẩm Giai Oánh báo hôm nay mình có việc. Sau đó Tần Hạo trả phòng, tự mình đi đến nhà họ Trần ở Trung Hải.
Diệp Thanh Trúc bảo anh đi tìm Trần Lạc Hà, anh cũng chẳng còn cách nào khác.
Sau khi so tài với ông ấy lần trước thì Trần Lạc Hà đã lặn không sủi tăm. Dường như ông ấy cố tình tránh Tần Hạo, đến giờ vẫn không biết ông ấy đã về chưa.
Tần Hạo đến hỏi mới biết Trần Lạc Hà đã quay về.
Có điều hình như ông ấy đang bế quan, cũng chẳng biết bế quan để làm cái quái gì.
Tần Hạo sau khi đến nhà họ Trần thì đi tìm Trần Lạc Hà luôn chứ chẳng nhiều lời. Anh hỏi thẳng: "Ông rốt cuộc có đưa tôi tới nhà họ Trần được không!"
"Đánh thắng được tôi đi rồi nói!"
Trần Lạc Hà vuốt râu cười, vẫn trả lời anh bằng câu nói này.
Tần Hạo không có tâm trạng để tiếp tục chờ đợi. Việc của Lâm Vũ Hân càng để lâu thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì. Một mặt, cô ấy hi vọng anh sớm tới tìm cô. Mặt khác, Trần Lạc Hà rõ ràng là đứng về phía người nhà họ Lâm, vậy mà lại không muốn đưa anh đi. Đúng là khiến người khác tức giận!
"Được, Trần Lạc Hà, ông được lắm. Tôi nói cho ông biết, nếu ông không đưa tôi đi thì tôi sẽ đánh chết những người khác trong nhà ông. Tôi không thắng được ông nhưng chắc chắn có thể thắng được họ chứ!"
Trần Lạc Hà giận phát điên, ông ấy chưa từng gặp kẻ nào vô liêm sỉ như vậy. Thật không ngờ Tần Hạo còn có thể nghĩ ra thứ thủ đoạn hạ lưu này.
Thấy Trần Lạc Hà vẫn chưa trả lời, Tần Hạo không nói không rằng quay lưng đi thẳng.
"Tức chết mất, tôi không quản nữa. Cậu thích đi đâu thì đi, vốn muốn kiểm tra cậu vì muốn tốt cho cậu. Nếu cậu đã cố chấp muốn lao đầu vào chỗ chết như vậy thì tùy cậu thôi!"
Trần Lạc Hà phùng mang trợn mắt, lấy ra một tấm bản đồ ném về phía Tần Hạo.
Tần Hạo giơ tay nhận lấy, mở ra xem. Đây là một tấm bản đồ rất cũ, bên trên là vị trí của Trần gia thôn.
"Thời đại nào rồi mà vẫn xài thứ này chứ, đúng là chậm tiến! Ông chỉ cần cho tôi tên địa điểm, tôi lên mạng tra vị trí cụ thể, sau đó dùng công nghệ cao để định vị. Chỉ cần ngồi máy bay là đến nơi, cần gì phải phiền phức thế này?"
Tần Hạo vô cùng khinh bỉ cái thứ cũ kỹ này.
Nhưng thật không ngờ Trần Lạc Hà nghe xong liền cười lạnh đáp: "Cậu nghĩ mấy thứ đó có tác dụng sao? Ha ha, tôi đây rất tận tâm nhắc cậu đường đến Trần gia thôn chỉ có thể đi bộ. Hơn nữa, nhất định phải đi con đường này. Nếu không, cậu có đi cả đời cũng không đến Trần gia thôn".
Tần Hạo hơi ngạc nhiên, không ngờ trên đời còn có chuyện như vậy.
Nhưng vẻ mặt này của Trần Lạc Hà không giống như đang lấy chuyện này ra lừa bịp anh.
- -------------------