“Tiêu Kính?”, Khả Hân nghe Tân Mặc nói liền kinh ngạc: “Anh tìm chủ tịch của chúng tôi?”
“Có vẻ là vậy! Lẽ nào công ty mấy người có có người thứ hai tên Tiêu Kính à?”, Tân Mặc cười nói.
“Rõ ràng mà! Vừa nhìn là thấy hắn đến đây quấy rối rồi! Làm sao chủ tịch lại quen biết một kẻ lôi thôi chẳng ra gì như hắn được chứ! Nhìn là biết ngay mà! Khá Hân, chị nói bảo vệ đuổi hắn đi đi!”, Tiểu Thanh bực bội nói. Cô vẫn không quên hành vi vừa rồi của hắn.
“Chuyện là thế này, chủ tịch của chúng tòi bận rộn nhiều việc lắm, xin hỏi anh có hẹn trước chưa vậy?”, Khả Hân vẫn mỉm cười nhã nhặn.
“Không có hẹn trước, là ông ta bảo tôi đến tìm ông ta!”, Tân mặc bất đắc dĩ khoát khoát tay.
“Tập đoàn chúng tòi có quy định, hơn nữa chủ tịch Tiêu cũng không đặc biệt dặn hôm nay sẽ có người đến tìm ông ấy. Cho nên anh có thể gọi một cuộc điện thoại cho chủ tịch không?
Hay là chú Quách cũng được”, Khả Hân tỏ ra khó xử.
“Vậy sao? Vậy tòi cũng không làm khó cò nữa. Tòi gọi điện thoại bảo ông ta xuống đón tôi vậy!”, Tân Mặc vừa nói vừa đưa tay vào trong túi chiếc quần jean bạc phếch chẳng còn biết màu sắc ban đầu là gì, móc ra chiếc điện thoại Nokia 1265 cục gạch đời đầu.
“Hừ! Đúng là đồ mạt rệp! Mặc quần jean rách mà dám nói có quen với chủ tịch. Đúng là chuyện hề hước nhất thế kỷ 21 mà!”, Tiếu Thanh cười gằn, thật sự cô không kềm chế nối tức giận. Bị một tên đàn ông dùng
cục gạch 1256 nhìn soi mói… Đây chẳng phải là đầu tư lỗ vốn sao?
Đối với việc này Tân Mặc cũng chẳng lưu tâm mấy, hắn tìm được số của Tiêu Kính trong điện thoại liền gọi ngay, đầu kia nhanh chóng bắt máy.
“Alô, xin hỏi ai vậy?”
“À bác Tiêu phải không? Tôi là Tân Mặc, bây giờ tôi đang ở ngay đại sảnh tầng trệt tập đoàn bác đây. Bọn họ bảo tòi phải hẹn trước mới gặp bác được, bởi vậy tôi mới gọi cho bác!”, Tân Mặc liếc nhìn Khả Hân và Tiếu Thanh, không quên nháy mắt cợt nhả.
“À! Tiểu Mặc hả, đến rồi sao? Cậu chờ một chút, tôi xuống đón ngay đây!”, Tiêu Kính hào hứng nói. Bởi vậy không chờ Tân Mặc trả lời, ông ta liền gác máy.
Tân Mặc nhét điện thoại vào túi, cười nói với Tân Khả Hân: “Tôi đứng đây chờ được chứ? Chủ tịch của các cô xuống đây ngay bây giờ đấy!”
“Gớm! Chém gió cũng phải đúng bài nha! Chủ tịch Tiêu trăm cõng ngàn việc làm gì có thời gian quan tâm đồ nhà quê mấy người. Anh cuốn gói ngay bây giờ còn kịp, chứ chờ đến lúc tòi gọi báo vệ đến mời anh đì thì
còn mất mặt hơn nữa đấy! ồ, quên mất, cái mặt đầy râu này của anh có nhìn cũng chẳng thấy gì!”, Tiểu Thanh tiếp tục chế nhạo.
“Tiếu Thanh, đừng quên bây giờ vẫn còn trong giờ làm việc, chú ý thái độ của mình một chút!”, Tân Khả Hân nhỏ giọng nhắc nhở, sau đó nhìn Tân Mặc cười nói: “Vâng thưa quý khách, vậy mời anh đứng chờ một lát, tôi lấy nước mời anh!”
“Ha ha, cái này không cần phiền chị đâu, tôi không khát nước!”, Tân Mặc mỉm cười, sau đó hạ giọng lầm bầm, rồi lại thở dài: “Sao đều là người mà lại
chênh lệch lớn thế nhỉ? Đều là nhân viên tiếp tân mà một người thì dịu dàng lương thiện, một người lại ngang ngược vò lý. Đúng là thói đời!”
“Anh… Cái đồ nhà quê! Để tôi chống mắt lên xem anh giải quyết vụ dối trá này thế nào!”, Tiểu Thanh trợn mắt nhìn tần Mặc. Nếu ánh mắt có thể giết người được thì chắc lúc này Tân Mặc đã chết mười ngàn lần rồi.
“Tiểu Thanh, em bớt tranh cãi lại một chút đi!”, Tân Khả Hân lại nói nhỏ với Tiểu Thanh.
“Khả Hân, không phải chị thật sự cho rằng tên nhà quê
này quen biết chủ tịch đấy chứ. Nếu chủ tịch xuống gặp người này thật thì ngày mai em xin nghỉ việc cho chị xem!”, Tiểu Thanh mạnh miệng nói. Đãi ngộ của tập đoàn Kim Thạch đối với nhân viên rất tốt, lương tháng cũng phải trên 5000! Bởi vậy cho nên nghỉ việc đối với cô ta mà nói là chuyện rất nghiêm trọng.
“Ha ha, nghỉ việc thì không cần đâu, nhưng nếu Tiêu Kính xuống đây đón tôi lên thì cô hôn tôi một cái được không nào?”, Tân Mặc cười hề hề. Hắn chẳng mấy cảm tình với Tiếu Thanh, chẳng qua chỉ muốn cò ta ê mặt một chút mà thôi.
“Anh… Anh? Được thôi, tôi sợ gì mà không dám cá chứ! Nếu chủ tịch Tiêu xuống đây gặp anh, bà đây ngủ với anh cũng được!”, vì quá giận dữ mà da mặt Tiểu Thanh nhăn nhúm khá khó coi: “Thế nhưng nếu chủ tịch không xuống thì anh phải gọi tòi một tiếng cò xưng cháu đấy!”
Tân Mặc chỉ cười mà không nói, bởi vì hắn nhìn thấy thang máy bên cạnh quầy tiếp tân đã dừng lại.