- Ha ha.
Mycroft xua tay:
- Tiên sinh, tôi chỉ biết một chút tiếng Ý đơn giản mà thôi. Thật xin lỗi, thật ra, tôi là người Anh.
Lâm Phi giả bộ ngạc nhiên, dùng tiếng Anh đáp lại:
- Không có gì, tiên sinh có chuyện gì vậy?
Phu nhân Martha cười đáp:
- Cậu thanh niên trẻ tuổi, chồng tôi rất hiếu kỳ với phát âm tiếng Anh của cậu, cậu là người Hạ quốc sao?
Lúc này, Lâm Phi mới phản ứng lại, cười nói:
- Hóa ra là như vậy. Dạ phải, tôi là người nước Hạ, tên của tôi là Lâm Phi. Đây là người yêu của tôi, cô ấy tên là Tô Ánh Tuyết.
Tô Ánh Tuyết cũng tiến tới chào hỏi hai vợ chồng, trong lòng thấy rất ngọt ngào. Mặc dù biết, đây chỉ là lời nói dối nhưng cô chợt nhận ra, mình rất thích “tiết mục này”, hơn nữa, giờ phút này, cô lại càng tin tưởng Lâm Phi hơn.
Vợ chồng Mycroft cũng tự mình giới thiệu nhưng không hề nói ra bối cảnh công ty của họ. Dĩ nhiên, bọn họ không có ý định đàm phán chuyện công việc với hai người Lâm Phi, bọn họ chỉ đơn thuần là hiếu kỳ với Lâm Phi mà thôi.
- Lâm tiên sinh, vì sao cậu biết khẩu ngữ của quê hương tôi?
Mycrof thứng thú dò hỏi.
- Quê hương của tiên sinh Mycroft là Derry sao? Chả trách, thật ra năm đó tôi đã từng sống ở Bắc Ireland một thời gian. Derry là một trong những thành phố tôi thích nhất ở Châu Âu.
Lâm Phi bày ra điệu bộ thành thật cảm khái.
Đại khái, Tô Ánh Tuyết đã có thể đoán được thủ đoạn của Lâm Phi. Trong lòng cô lại càng thấy kinh ngạc trước khả năng ngoại ngữ của người đàn ông này, hắn có thể bắt chước được giọng địa phương của người nước ngoài trong phạm vi nhỏ như vậy.
Cô phối hợp nói:
- Lâm Phi, tiếng Anh của anh là giọng Bắc Ireland sao?
Lâm Phi lắc đầu:
- Thật ra là giọng của người Derry. Vì anh rất ngưỡng mộ nhà thơ cổ Ireland – Thomas Moore, những câu thơ của ông ấy, chỉ dùng giọng địa phương để đọc một cách diễn cảm mới nhận thấy hết được sự hoàn mỹ của nó. Vì thế anh mới học.
Nghe những lời này, vợ chồng Mycroft càng kinh ngạc gấp bội. Ông Mycroft tỏ ra sợ hãi xen lẫn vui mừng:
- Ha ha, thật khó tin, không ngờ Lâm tiên sinh còn biết cả nhà thơ nổi tiếng vĩ đại của quê hương chúng tôi – Thomas Moore. Ông ấy là niềm tự hào của chúng tôi, một nhân vật xuất chúng vào khoảng thế kỷ 18, 19.
Mặt ông Mycroft lộ ra nét tự hào.
Lâm Phi cười tán dương:
- Đúng vậy, chỉ tiếc là nhiều người khi nhắc tới Thomas Moore liền nghĩ ông ấy là người Anh. Tôi thấy cách nghĩ đó không công bằng với Thomas Moore cho lắm.
- Ha ha, ít nhất còn có người như Lâm tiên sinh nhớ đến một nhà thơ đại tài.
Ánh mắt Mycroft lóe lên thần thái thông minh, sau đó ông ta hỏi:
- Không biết Lâm tiên sinh thích nhất câu thơ nào của Thomas Moore?
Ông ta không phải kẻ ngốc, mọi biểu hiện của Lâm Phi quá trùng hợp rồi. Ông ta có lý do để nghi ngờ, Lâm Phi cố tình tiếp cận vợ chồng họ với mục đích gì đó.
Tô Ánh Tuyết giật thót tim. Lâm Phi nói quá chu toàn, nhưng không thể biết những thứ tiểu tiết thế này được.
Không ngờ, chỉ một lát sau, Lâm Phi liền đọc diễn cảm câu thơ:
- The time ive lost in wooing in watching and pursuing, the light that lies in womans eyes has been my hearts undoing…
- Cách dùng từ mang theo sự cuồng vọng, câu thơ biểu hiện sắc thái tự do phong lưu không bị trói buộc khiến người ta khâm phục.
Lâm Phi dùng giọng Derry chuẩn, nói ra vài câu thơ kinh điển của Thomas Moore rồi còn phê bình chúng.
Vợ chồng Mycroft đều là những người có học bác uyên thâm, từ nhỏ đã được thừa hưởng nền giáo dục của quý tộc Anh Quốc, chắc chắn bọn họ sẽ biết, Lâm Phi không phải kẻ nói dối, đây chính xác là thơ của Thomas Moore.
Thậm chí, giọng Derry Lâm Phi nói giống hết người bản xứ, nghe không ra hắn là người Hạ Quốc.
Nếu có người ở Hạ Quốc học chuyên về khẩu âm Derry, đã vậy còn tinh thông thơ ca của Thomas Moore, hiểu biết sâu rộng, lại cố tình đến tiếp cận hai vợ chồng họ trong tiệc rượu này, cũng quá điên dồ rồi.
Vì thế hai người xem như đã tin tưởng, Lâm Phi gặp bọn họ chỉ do trùng hợp, xem như sự sắp đặt của thượng đế mà thôi.
Tô Ánh Tuyết nghe vậy choáng váng đầu óc. Người đàn ông này đưa cô đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, tầng tầng lớp đủ loại học thức. Càng ngày càng khó nhận ra!
So với thân thủ cao siêu của Lâm Phi, cô càng không thể kháng cự trước kiến thức uyên bác của hắn. Hắn là người như thế nào, sao có thể chứa được hết chỗ kiến thức đó trong đầu?
Phải biết rằng, người lựa chọn vợ chồng Mycroft là cô. Cô chỉ tùy ý chọn một cặp vợ chồng. Lâm Phi không thể có thời gian chuẩn bị sớm. Hắn lại có thể mở miệng khiến cho mấy người nước ngoài này phải kinh sợ.
Sự thần bí của người đàn ông này khiến Tô Ánh Tuyết mềm lòng, cô muốn từng bước từng bước vạch trần người đàn ông này, xem xem rốt cục hắn là người như thế nào…
Lúc này, Lâm Phi dùng giọng điệu tôn sùng, làm bộ quay đầu giới thiệu với Tô Ánh Tuyết:
- Em yêu, em biết không, Derry còn có một tên gọi khác là thành phố Maiden – city, nữ thành.
Lần này, Tô Ánh Tuyết không hề đóng kịch mà cô thật sự ngơ ngác hỏi:
- Sao lại gọi như vậy?
Lâm Phi chậm rãi nói:
- Năm 1690, thời kỳ chiến tranh Ireland Willamette, lúc đó Derry bị quân vây thành, đạn pháo oanh tạc trong thời gian dài. Nhưng từ đầu tới cuối, tường thành chưa hề bị đạn pháo xuyên qua. Không chỉ chiến tranh lần đó, Derry cũng là một trong số những thành phố có tường thành chưa từng bị công phá ở châu Âu. Vì thế, anh mới nói, đây quả thật là một thành phố rất tuyệt vời.
Mycroft nghe thấy vậy càng trở nên vui mừng, đắc ý. Bình sinh, ông ta đã không thích người khác xem mình là người Anh. Ông ta ghét nước Anh, vì giọng nói mà lúc trẻ, không ít lần ông ta bị quý tộc nước Anh cười nhạo, bị châm chọc là quý tộc nông thôn.
Ông ta giống rất nhiều người Bắc Ireland, trong lòng luôn coi mình là người Bắc Ireland.
Lâm Phi ca ngợi Derry Bắc Ireland hết lời, ca ngợi giọng nói từ quê hương của ông ta, thật tuyệt vời.
Có thể nói, ấn tượng của ông ta với Lâm Phi ngày càng tốt. Ông ta cảm thấy người thanh niên trẻ tuổi này thật có tài, bất kể là cố ý hay vô ý, biết nói chuyện là được rồi.
Martha cũng nhận ra chồng mình rất vui nên cũng có ấn tượng tốt với Lâm Phi. Bà ta hỏi:
- Lâm tiên sinh thật biết cách nói chuyện. Tuy nhiên đúng thế thật, ngày nay thanh niên am hiểu như Lâm tiên sinh rất hiếm đấy.
- Tôi có điều còn chưa rõ, lúc nãy, Lâm tiên sinh lựa chọn loại Brunello 4 năm có nguyên nhân gì đặc biệt sao? Vì sao cậu có thể kết luận loại rượu 4 năm này ngon hơn các loại khác?
Lúc này, người pha chế rượu đã rót đủ hai chén rượu.
Lâm Phi cầm lấy một ly rượu, đưa cho phu nhân Martha rồi nói:
- Phu nhân, bà cứ nếm thử rồi sẽ biết tôi nói có đúng hay không?
Martha mỉm cười tiếp nhận, khẽ lắc ly rượu, sau đó liền nhấp một ngụm.
Sau khi tinh tế thưởng thức, Martha kinh ngạc nói:
- Kỳ lạ thật, đúng như cậu nói. Tuy vị có nhạt hơn nhưng vị lại ngon hơn.
Lúc này, người pha chế rượu cũng vừa cười vừa nói:
- Phu nhân, thật ra với dòng Brunello này, loại rượu 4 năm có chất lượng tốt nhất. Nhưng thông thường các vị khách lại không tin, nhiều khi, rượu vang không thể dùng giá cả để phán đoán.
Tô Ánh Tuyết cũng cầm lên một ly rượu nếm thử, phát hiện hương vị ngon hơn rất nhiều. Cô thầm nghĩ, làm sao Lâm Phi có thể biết được điều này? Vừa rồi, hắn chưa hề uống thử, vậy mà có thể phán đoán loại rượu 4 năm này là loại ngon nhất.
Mycroftvà Martha đều ngạc nhiên nhìn Lâm Phi. Không ngờ, người thanh niên trẻ tuổi này lại không hề “trẻ” như vậy, cậu ta giống như một học già lão làng uyên bác.
- Lâm tiên sinh, vậy chắc cậu có nghiên cứu về rượu phải không?
Mycroft kinh ngạc nói.
Lâm Phi ra vẻ qua quýt, lắc đầu như thế không thèm đếm xỉa tới mà nói:
- Tôi chỉ đọc lướt qua mà thôi. Dù sao, rượu vang cũng là loại rượu cổ nhất. 8000 năm trước, tổ tiên người Georgia ngày nay đã bắt đầu có thói quen uống rượu. 6000 năm trước, ở Armenia đã bắt đầu sản xuất rượu vang.
- Tuy tôi không hay uống rượu nhưng tôi biết lịch sử của rượu vang cũng như sự bắt đầu và phát triển của lịch sử loài người. Rượu vang mang theo dấu tích của lịch sử loài người…
Nhà thơ vĩ đại – biểu tượng của nước Pháp ở thế kỷ 19 - Charles Bier Baudelaire đã từng nói:
- Rượu vang cũng như con người, sự tốt đẹp của thế gian, lời cảm ơn đều nằm trong đó. Đồng thời, sự xấu xí, sự căm hận, mọi tình cảm tiêu cực cũng bị cuốn hết vào trong đó. Chắc chắn, hai vị cũng hiểu.
Mycroft và Martha đều tự giác gật đầu, không khỏi khâm phục cảnh giới tinh thần của người thanh niên trẻ tuổi. Vì thế họ càng thêm kính trọng Lâm Phi.
Tô Ánh Tuyết ở bên cạnh như đã trở nên mê loạn. Người này còn nói cô biết diễn kịch, xấu tính, hắn ta mới là người biết cách hù dọa người khác đến thần điên bát đảo!
Nhưng cô không thể không thừa nhận, Lâm Phi nói rõ ràng mạch lạc, nói có sách mách có chứng, số liệu địa lý, lịch sử nhân văn… Người ta không phục không được!