Hai vợ chồng phú hào có ý tứ học hỏi khiêm tốn, không còn rụt rè như trước. Họ cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt này quả thật là người có học thức uyên thâm.
- Đánh giá của Lâm tiên sinh về rượu vang, không biết cậu có cao kiến gì không? Tôi rất muốn biết, khi thử rượu, làm thế nào để phân biệt được sự khác biệt tốt xấu giữa mấy loại rượu này?
Mycroftbuồn bực hỏi, giống như một học sinh tiểu học đang thỉnh giáo thầy cô.
Chuyện này, Tô Ánh Tuyết và Martha hoàn toàn không hiểu, thậm chí, ngay cả người pha chế rượu cũng hiếu kỳ nhìn Lâm Phi xem hắn trả lời như thế nào.
Lâm Phi ra vẻ thoải mái, thong dong, tùy ý nói:
- Thật ra tôi cũng chỉ biết một chút mà thôi. Không biết các vị đã từng nghe qua một nhà kinh tế Mỹ có tên Orley Clark Ashenfelter chưa?
Nhà kinh tế học?
Mọi người sững sờ, chuyện này có liên quan gì đến rượu nho?
Lâm Phi thấy mọi người không nói lời nào thì mới tiếp tục giải thích:
- Vị học giả này đã phát hiện ra cách đánh giá sự tốt xấu của rượu nho là có quy luật sau nhiều năm nghiên cứu. Ông ta đã tính ra một phương trình rượu nho, thông qua nhiệt độ mùa hạ của năm đó, lượng mưa các mua khi thu hoạch rượu nho… để quyết định chất lượng của rượu nho như thế nào.
Lúc đầu, rất nhiều nhân sỹ chuyên nghiệp cho rằng, ông ta là kẻ lừa gạt, chỉ là một kẻ ngoại đạo không biết gì.
Nhưng về sau, ông ta đã tìm ra cách tính toán đo lường, ông ta đã nhận ra, hai năm 90 là giai đoạn rượu nho có chất lượng tốt nhất trong thể kỷ 20. Sau khi kiểm chứng, quả thật đúng như lời ông ta nói. Chất lượng rượu nho những năm đó rất tốt, sau nhiều năm khảo nghiệm, ông ta đã khiến nhiều người bắt đầu tin tưởng lời nói của mình.
Về sau có vài người đã hoàn thiện công thức kia, thậm chí còn thêm vào tên của nơi sản xuất rượu, những con số chỉ năm, khiến cho việc tính toán càng thêm chuẩn xác.
Công thức này có thể đạt được 100 điểm. Con số càng lớn chứng tỏ, chất lượng rượu nho càng cao. Tôi cũng nhờ điều này mà tính toán lại một chút, mới biết rõ loại rượu Brunello 4 năm là ngon nhất.
- Hóa ra còn có chuyện này…
Vợ chồng Mycroft kinh ngạc.
Người pha chế rượu gật đầu:
- Xem ra vị tiên sinh này quả là người trong nghề. Tôi cũng biết đến công thức rượu nho này, nhưng việc thu thập và tính toán số liệu đối với tôi khá khó, vì thế tôi đã từ bỏ.
Lâm Phi cười đáp:
- Thật ra cũng không cần tính toán quá cẩn thận. Ví dụ như Margaret năm 1982, do năm đó nhiệt độ cao, mưa ít, nên đã tạo ra được một dòng rượu nho kinh điển. Rẻ nhất cũng phải tầm 10005 đô, loại đắt thì không thể tính nổi. Đây đều là những kết quả có thể tính toán thông qua những con số đơn giản.
- Xem thế là đủ rồi, Lâm tiên sinh tuổi còn trẻ, thật sự là con người uyên bác.
Phu nhân Martha cười tủm tỉm nói:
- Khó trách vị Tô tiểu thư này lại ái mộ cậu như thế, cô ấy quả thật là một con người tinh anh, chọn được một người bạn trai tuyệt vời như thế.
Tô Ánh Tuyết hơi xấu hổ. Bà ấy tin chuyện này là thật, nhưng lúc này, trong mắt hai vợ chồng họ, biểu hiện của cô như thể một cô gái đang thực sự ngượng ngùng.
Lúc này, Lâm Phi nói lấy lòng:
- Tôi thấy tiên sinh Mycroftcó thể tìm được một người bầu bạn như phu nhân Martha, ông ấy mới thật sự là người có con mắt tinh đời. Tôi mới là người phải hâm mộ hai người.
- Hả?
Mycroft ngây ngốc:
- Lời này có ý gì vậy?
Martha ở bên cạnh vừa hoài nghi vừa mong chờ, không biết vì sao mình được người thanh niên trẻ tuổi này khen ngợi.
Lâm Phi cảm khái, thò tay chỉ đôi giày cao gót của Martha, nói với Tô Ánh Tuyết ở bên cạnh:
- Em yêu, em cũng là chuyên gia về mảng này, em thấy đôi giày phu nhân Martha đang đi như thế nào?
Tô Ánh Tuyết căng thẳng, cô nên trả lời vấn đề này như thế nào đây? Cô không phải “quái vật” giống Lâm Phi, cái gì cũng có thể nói được.
Nhưng cô không còn đường lui, cô chỉ có thể ra vẻ trấn tĩnh nhìn đôi giày cao gót của Martha.
Hai mắt phu nhân Martha lóe sáng, bà ta không ngờ tới, Lâm Phi lại có thể để ý đến cả đôi giày cao gót của bà ta. Trước đây, chưa có ai phát hiện ra điều này.
Đây là một đôi giày cao gót kiểu dáng sandal buộc dây, da màu đen nhìn rất sang trọng. Mấy viên kim cương đỏ xanh khảm trên đó càng khiến đôi giày cao gót trở nên xa hoa, lung linh, kỳ ảo.
Tuy kiểu dáng không phải loại mới nhất, nhưng đây chắc chắn không phải loại giày sản xuất đại trà, trên thị trường không có, ít nhất cả thế giới cũng không có mấy đôi. Vì Tô Ánh Tuyết không đến mức không nhận ra, mấy viên kim cương trên giày đều là thật.
Cô thấy phong cách thiết kế đường cong có vẻ quen, rất giống phong cách của một đại sự nào đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.
Tô Ánh Tuyết hơi hốt hoảng. Cô biết, Lâm Phi muốn thông qua đôi giày này để đem câu chuyện lái sang vấn đề thời trang, từ đó nói đến việc hợp tác. Nhưng đột nhiên cô lại không thể nghĩ ra được điều gì.
Lúc này, tay phải của Lâm Phi vô ý ôm Tô Ánh Tuyết, nhưng thật ra hắn lơ đãng viết lên lưng cô một chữ “j”.
Mọi việc chỉ diễn ra trong nháy mắt. Tô Ánh Tuyết lẩm bẩm trong đầu những nhà thiết kế có tên bắt đầu bằng “j”, đột nhiên, cô giật mình.
- Lẽ nào đây là… giày cao gót số lượng có hạn do chính tay ngài Jimmy Choo thiết kế?
Tô Ánh Tuyết thể hiện sự kinh ngạc.
Phu nhân Martha nở nụ cười, ánh mắt ngập tràn niềm vui:
- Không ngờ khả năng quan sát của Tô tiểu thư lại sắc bén đến vậy. Đây là lần đầu tiên có người nhận ra lai lịch của đôi giầy cao gót này, vì cả thế giới chỉ có một đôi thôi…
Phu nhân Martha cười đắc ý. Người phụ nữ như bà ta không thể thỏa mãn với những thứ vật chất thông thường. Ăn mặc, trang điểm đều phải chú trọng, nhưng càng là những đồ vật xa hoa đắt đỏ, rất nhiều người lại không thể nhận ra.
Quý tộc có sự rụt rè của quý tộc. Bà ta không thể nói cho người khác biết, đôi giày mình đi cao cấp đến mức nào, chuyện này cũng là bình thường, bà ta chỉ có thể tự khen mình mà thôi.
Có người có thể nhận ra đôi giày bà ta đi tuyệt vời đến mức nào, dĩ nhiên bà ta cảm thấy vô cùng sung sướng, lòng hư vinh được thỏa mãn.
Tô Ánh Tuyết khẽ thở dài, may mà cô còn chú ý đến những việc trong nghề. Cô đã từng đọc qua về những nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới. Nếu không, cho dù Lâm Phi có ghi chữ “j” đi chăng nữa, cô cũng không thể biết được.
Nói đến đó mới thấy, phu nhân Martha này quả không phải là người đơn giản. Jimmy Choo là nhà thiết kế giày nữ vinh dự nhận được huân chương sỹ quan quân đội Anh, đã từng là thượng khác của công nương Diana.
Một nhà thiết kế như vậy chỉ phục vụ cho hoàng thất. Thông thường, những nhãn hiệu giày lấy tên ông ta, tuy giá cả đắt đỏ nhưng cũng không phải do chính tay ông ta làm.
Không biết phu nhân Martha đã dùng một số tiền lớn đến mức nào để có được đôi giày cao gót đính kim cương do chính tay Jimmy Choo chế tác. Cho dù cái giá lên tới hơn trăm vạn bảng anh, Tô Ánh Tuyết cũng không thấy kỳ lạ.
Đồng thời, Tô Ánh Tuyết không thể không bái phục tài quan sát của Lâm Phi. Chắc chắn lúc nãy, người đàn ông này đã phát hiện ra tiểu tiết này để đào ra một cái hố, chờ Martha nhảy vào.
Lâm Phi “chậc chậc” cảm thán:
- Nhà thiết kế nổi tiếng làm đôi giày này cho phu nhân đã đủ để chứng mình mị lực của phu nhân rồi. Đây không phải thứ dùng tiền có thể mua được. Vì thế tôi mới nói, tiên sinh Mycroftcó thể cưới được một người như phu nhân Martha, quả là may mắn.
Cuối cùng hai vợ chồng đã hiểu, những lời nói lấy lòng này khiến bọn họ rất thời. Quan trọng là hắn còn có chứng cớ chứng minh chứ không hề ba hoa nói suông cho xong.
Martha cười tươi rói, thân thiết đến gần Tô Ánh Tuyết, ca ngợi:
- Phong cách ăn mặc của Tô tiểu thư cũng rất ấn tượng. Lời này Lâm tiên sinh cũng nên dùng để tự khen mình đi.
Lâm Phi cười ha hả:
- Bị phu nhân phát hiện rồi, thật ra tôi cũng có ý này.
Một câu nói đùa khiến hai vợ chồng đều vui vẻ. Họ cảm thấy người thanh niên trẻ tuổi này không chỉ có kiến thức uyên bác mà còn là một người rất thú vị.
Lại tiếp tục nói đến vấn đề ăn mặc và trang điểm, lần này câu chuyện đề cập đến những lĩnh vực cô am hiểu nên Tô Ánh Tuyết cũng tham gia vào cuộc thảo luận.
Vô thức, chủ đề đã chuyển sang lĩnh vực cô muốn nói. Tô Ánh Tuyết như cá gặp nước tiến hành vai diễn của mình.
Trong bốn người, Lâm Phi là người chuyện gì cũng có thể nói. Ba người còn lại có chuyên môn về thời trang, nên tất cả đều trò chuyện rất vui vẻ.