Họ chỉ trông thấy một cô gái mặc chiếc váy màu vàng, tóc búi đuôi ngựa chạy tới.
Cô gái có gương mặt xinh đẹp nhưng không giống với Lâm Dao, đó là vẻ đẹp thanh khiết của con nhà khuê tú, bờ mi cong, đôi mắt sáng, đôi môi mỏng, cổ trắng như ngọc.
Chiếc váy rộng cô mặc không những không làm thân hình cô trông mập mạp hơn, mà ngược lại nó còn làm tôn lên vóc dáng cao mảnh khảnh của cô.
Từ chiếc túi hiệu Hermes cô khoác trên tay là có thể nhìn ra gia cảnh của cô gái này không tầm thường.
Sau lưng cô gái còn vài chàng trai nữa, phần lớn đều ăn mặc sành điệu.
Nam sinh đi đầu tóc nhuộm màu tím, chiếc quần màu trắng làm tôn lên đôi chân dài, anh tuấn ngời ngời, đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
- Tử Tình, các cậu đến sớm vậy.
Lâm Dao cười nói, có vẻ cô rất thân thiết với cô gái này.
- Ừ, Dao Dao, anh đẹp trai này là ai thế?
Cô gái tên Tử Tình nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt có phần mập mờ.
Không chỉ cô, mà mấy nam sinh phía sau cũng nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt lạ lẫm, đặc biệt là chàng trai tóc tím, ánh mắt có phần không được thân thiện.
Lâm Dao vội vàng giải thích:
- Các cậu đừng hiểu lầm, đây là Lâm Phi, anh trai tớ.
Nói xong, cô lại nhìn Lâm Phi giới thiệu:
- Anh, đây là Vương Tử Tình, bạn thân của em ở lớp đại học. Bạn ấy đối xử rất tốt với em, rất quan tâm em.
- Thì ra là người anh hồi nhỏ mất tích, mới trở về nước từ một năm trước của cậu à? Chẳng trách, tớ nói Dao Dao của chúng ta thuần khiết, đáng yêu, chưng từng có tin đồn này nọ sao có thể đi dạo với một người đàn ông chứ.
Vương Tử Tình cười trêu đùa.
Sau khi nghe nói Lâm Phi là anh trai của Lâm Dao, ánh mắt của chàng trai đẹp kia bỗng dịu đi vài phần.
Lâm Dao giả bộ tức giận vỗ vỗ vai của người bạn thân:
- Cậu mà còn trêu nữa là tớ mặc kệ cậu đấy.
Vương Tử Tình căn bản không để bùng, giơ tay ra cười với Lâm Phi:
- Chào anh, anh trai của Lâm Dao, em gọi anh là anh Phi nhé. Em và Dao Dao bằng tuổi. Em rất ngưỡng mộ cậu ấy vì cậu ấy có anh trai, không ngờ lại đẹp trai, nam tính thế này.
Lâm Phi rất có thiện cảm với cô gái trước mặt này. Hắn bắt tay cô rồi nói:
- Cảm ơn em đã chăm sóc Dao Dao. Từ nhỏ, Dao Dao đã rất nghe lời nhưng lại dễ xấu hổ, anh sợ nó ra ngoài bị người ta bắt nạt.
- Anh yên tâm đi, có em ở đây, ai dám bắt nạt Dao Dao. Hơn nữa, Dao Dao còn là người tình trong mộng của vô số nam sinh trường em cơ. Ai dám bắt nạt bạn ấy, chắc chắn sẽ bị nhóm nam sinh này đánh chết.
Vương Tử Tình nghiêm túc nói.
Lâm Phi mỉm cười:
- Cái này thì anh tin.
Lâm Dao nghe anh trai và người chị em tốt của mình người một lời ta một câu, trêu chọc mình, khuôn mặt bỗng đỏ ửng, hận không thể đào lỗ chui xuống.
- Anh, anh cũng giống Tử Tình chê cười em!
Cô gái làm nũng đưa tay ra nhéo nhéo bên hông của Lâm Phi.
Lâm Phi cười sang sảng:
- Dao Dao nhà chúng ta vốn là một mỹ nữ, sao lại chê cười được.
Lâm Dao mím môi, trong ánh mắt ngượng ngừng lại hiện lên nét vui sướng.
- Anh Phi, anh có muốn đi xen dàn nhạc của chúng em tập luyện không, em gái anh hát rất hay đấy.
Vương Tử Tình dí dỏm nháy nháy mắt.
Lâm Phi sững sờ, có vẻ không ngờ, nhìn Lâm Dao nói:
- Thì ra em gia nhập dàn nhạc à...
Lâm Dao buồn bực chu miệng, liếc Vương Tử Tình:
- Vâng, vốn em muốn cho anh một bất ngờ.
Vương Tử Tình bịt cái miệng nhỏ xinh xắn của mình lại:
- Thì ra anh Phi không biết ạ?
- Được rồi, đừng làm ra bộ dạng tiếc nuối như vậy nữa. Hôm nay anh không đi, đợi đến khi nào bọn em biểu diễn ngày kỷ niệm thành lập trường anh sẽ đến cổ vũ cho các em.
Lâm Dao ra sức gật đầu:
- Anh nói phải giữ lời đấy nhé.
- Anh trai em từ trước đến nay nói một không hai.
Lâm Phi cười ôn hòa.
Vương Tử Tình kéo Lâm Dao đi rồi vẫy vẫy tay với Lâm Phi:
- Vậy được, anh Phi, chúng em đi trước đây ạ, lần sau có cơ hội anh em mình cùng nói chuyện tiếp nhé.
Lâm Phi “ừ” một tiếng rồi cũng vẫy vẫy tay với cô đại tiểu thư hoạt bát kia.
Hắn có ấn tượng rất tốt với cô gái tên Vương Tử Tình kia, có tiền có gia giáo, lại không có tính tình của đại tiểu thư. Có thể nhận ra được là cô ấy thật lòng đối tốt với Lâm Dao.
Mấy bạn cùng học với Lâm Dao trong đội nhạc cũng nhìn về phía Lâm Phi gật gật đầu tạm biệt.
Chỉ có chàng trai tóc tím kia, sau khi liếc Lâm Phi, khóe miệng khẽ nhếch rồi cười lạnh, có vẻ rất khinh thường cách ăn mặc của hắn. Sải bước lớn rời đi.
Lâm Phi chau mày, nhưng nghĩ đến thể diện của Lâm Dao, hắn cũng không cần so đo với học sinh chưa trưởng thành này. Hắn chắp hai tay sau lưng, một mình trở về phòng trọ.
Dưới màn đêm, Lâm An lại chìm vào ánh đèn hồng trụy lạc.
Lâm Phi gọi điện cho Liễu Hoành Bân, hỏi ông có cần hắn lái xe giúp nữa không, kết quả là Liễu Hoành Bân từ chối khéo, nói là tối tự mình sẽ ra ngoài chạy vài chuyến.
Lâm Phi biết, e là việc Mã Thanh Hoành tìm đến cửa lần trước đã dọa cả gia đình ông, nên hắn không nói gì thêm.
Gió đêm thổi tới khiến con người ta có cảm giác mát mẻ, thoải mái.
Lâm Phi cũng không ngồi xe bus mà đi bộ về phòng trọ.
Đi qua cửa quán bar có tên “Thủy Tinh Tử La Lan”, hắn dừng bước, trong lòng có chút xao động.
Trong đầu hắn bắt đầu nhớ đến màn thân mật xác thịt với Tô Ánh Tuyết tối hôm qua, cả cảnh tượng mê người của Lâm Dao hồi nãy.
Từ tối qua cho đến tối nay, hắn ba lần bảy lượt tiếp xúc với các người đẹp phong tình vạn chủng, khiến cho dục vọng được đè nén gần một năm qua như được thiêu đốt, càng ngày càng mãnh liệt.
Lâm Phi vốn không phải là chính nhân quân tử gì mà ngược lại, cuộc sống thường niên ở nước ngoài khiến hắn có suy nghĩ rất thoáng trong phương diện này. Lần đầu đến quán bar tìm vui hình như là năm mười ba mười bốn tuổi.
Nhưng gần một năm trở lại đây, để rũ bỏ những đen tối trong quá khứ, nỗ lực sống cuộc sống an ổn, hắn mới không động vào phụ nữ.
Nhưng những xao động trong lòng nói cho hắn biết, bản tính của hắn vẫn không đổi, huống hồ hắn đang tuổi sung sức, luôn cần đến nhu cầu về mặt thể xác.
Hắn sờ sờ túi áo, vẫn còn chút tiền đủ để uống rượu loại thường và một đêm nhà nghỉ.
Mặc dù phải đóng tiền trọ nhưng kìm nén ngọn lửa sống qua ngày khiến hắn không còn sức lực. Nó đi ngược lại với quan niệm sống tiêu sái của hắn.
Hắn không do dự thêm nữa mà bước vào quán bar, phả vào mặt hắn là hỗn hợp các loại mùi thuốc lá, rượu bia và nước hoa.
Lâm Phi tìm chỗ ngồi trống trên quầy ba, tùy gọi một cốc bia, không bởi lý do nào khoác ngoài một chữ “rẻ”.
Sau đó, hắn bắt đầu lục tìm con mồi tối nay.
Phần lớn các cô gái trang điểm đậm bên cạnh đã có vài người đàn ông vây quay, hiển nhiên đều có ý đồ tranh đoạt quyền sở hữu cô gái tối nay.
Nhưng Lâm Phi không có hứng thú với những cô gái này. Không phải sợ lây bệnh, chỉ là chìm đắm trong giới mỹ nữ lâu rồi, khẩu vị cũng trở nên kén chọn. Dù chỉ đơn thuần là dập lửa, nhưng hắn không vừa ý những cô gái có vẻ ngoài tầm thường.
Trên thực tế, đa phần các cô gái thấy cách ăn mặc cổ hủ của hắn, đều không có hứng thú đến gần hắn mà chỉ liếc mắt rồi đi.
Lâm Phi lặng lẽ uống rượu, ánh mắt nhàn nhạt quét qua dáng hình từng người. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở một góc tối, trên người một cô gái mặc bộ đồ công sở màu đen.