Đương nhiên là Tô Ánh Tuyết có thể phát giác ra được Cố Thải Anh đang quan sát mình giống như lần đầu tiên gặp mặt, điều này khiến cô có chút không được tự nhiên.
-Tô tiểu thư tới một mình sao? Vệ sĩ của cô đâu?
Cố Thải Anh hỏi.
- Anh ta có chút việc nên đưa tôi tới rồi đi luôn rồi ạ.
Tô Ánh Tuyết đáp.
- Ồ…
Trong lòng Cố Thải Anh thầm thở phào, như vậy cũng thuận tiện hơn nhiều.
- Hội trưởng Cố.
Tô Ánh Tuyết không nghĩ nhiều, ổn định lại cảm xúc, đi vào chủ để chính:
- Không biết bà có đánh giá gì về thế cục hiện tại của Khuynh Thành Quốc Tế.
Cố Thải Anh cười thầm, cô gái này đúng là nôn nóng, cơ bản không có ý nói chuyện tìm hiểu để kéo gần quan hệ mà đi vào chủ đề chính luôn.
Đối với người làm ăn, không hợp tác được cũng có thể trở thành bạn, tạo mối quan hệ đôi khi còn quan trọng hơn nhiều so với quyết sách.
Nhưng điều đó cũng chứng tỏ rằng, Tô Ánh Tuyết vẫn là một cô gái trẻ, có rất nhiều chuyện chưa chín chắn, chỉ là tài hoa của cô đã bù đắp cho những chỗ khiếm khuyết.
- Đánh giá à…
Cố Thải Anh trầm ngâm một lúc rồi nói:
- E là mọi người đều đang đợi lần họp hội đồng ban quản trị tiếp theo, nếu Tô tiểu thư bị cách chức Tổng giám đốc, vậy thì một số lượng lớn cổ phiếu bị bán tháo cũng là hợp tình hợp lý, bao gồm cả tôi cũng sẽ giảm cổ phần của Khuynh Thành Quốc Tế một cách hợp lý. Nói tóm lại là, tôi không cho rằng Khuynh Thành Quốc Tế có thể sống sót qua quý sau.
Tô Ánh Tuyết gật đầu, đồng ý với ý kiến của Cố Thải Anh.
- Vậy thì Hội trưởng cảm thấy, phải làm thế nào mới có thể khiến Khuynh Thành Quốc Tế thoát khỏi khốn cục này?
Cố Thải Anh nheo mắt:
- Tô tiểu thư, cô muốn tôi giúp cô nghĩ cách? Nếu như vậy tại sao không trực tiếp xin tôi giúp đỡ, cô biết, mặc dù có chút miễn cưỡng nhưng quả thực tôi có năng lực cứu vãn tình hình giúp cô.
- Tôi biết Hội trưởng Cố có bản lĩnh này.
Tô Ánh Tuyết cười nói:
- Nhưng tôi không muốn cầu xin Hội trưởng Cố.
Cố Thải Anh không hiểu Tô Ánh Tuyết đang nói gì, bà tưởng rằng cuộc nói chuyện hôm nay đơn giản là Tô Ánh Tuyết đi cầu xin mình giúp đỡ.
- Rất rõ ràng.
Cố Thải Anh:
- Uy hiếp lớn nhất của Khuynh Thành Quốc Tế không có bối cảnh nhà nước , mà Tập đoàn Thanh Mã là tập đoàn bất động sản, bản thân có quan hệ hợp tác mật thiết với nhà nước, nên càng được nhà nước coi trọng. Nói trắng ra là, cùng giao một mảnh đất cho Tập đoàn Thanh Mã, thuế thu được sẽ nhiều hơn.
Hiện tại, tình hình kinh tế của Hạ Quốc chúng ta vẫn là dựa vào bất động sản để thúc đẩy phát triển, sự lên xuống của bất động sản là sự vững mạnh và sụt giá của kinh tế, mặc dù đây không phải là cục diện tốt, nhưng đây là sự thực.
- Hội trưởng Cố nói đúng, tôi cũng hiểu, đây là một hào rộng không thể vượt qua. Tô gia của chúng tôi căn cơ còn nông, quả thực không có cách nào so sánh với bối cảnh của Mã gia.
Tô Ánh Tuyết nghiêm túc nói.
- Nếu đã như vậy, Tô tiểu thư đến tìm tôi, lại không muốn cầu xin tôi giúp đỡ, tại sao?
Cố Thải Anh vô cùng tò mò.
Tô Ánh Tuyết bỗng cười thần bí, rút ra một tập tài liệu đã chuẩn bị từ trước rồi đưa cho Cố Thải Anh.
- Tôi muốn làm một giao dịch với Hội trưởng, liên quan đến giao dịch cổ phần của công ty.
- Cổ phần?
Cố Thải Anh nheo mắt, nghĩ đến điều gì đó, bà lắc đầu cười khẽ, không có ý nhận tập tài liệu.
- Không cần xem nữa, tôi biết cách làm của cô, cô muốn mua 11% cổ phần từ tay tôi, sau đó nghĩ cách mua của một số cổ đông khác để đủ cổ phần đảm nhiện chức Chủ tịch hội đồng quản trị của Khuynh Thành Quốc Tế, tiếp tục tranh giành?
- Có lẽ đây quả thực là biện pháp có thể giúp cô tranh thủ được không ít thời gian, chí ít cha cô không có cách nào lấy đi quyền lực trên tay cô, nhưng Tô tiểu thư, thứ cho tôi nói thẳng, tài sản của cô không ít nhưng không đủ để mua cổ phần trong tay tôi, trừ phi tôi muốn bán rẻ cho cô, nhưng đó là điều không thể….
Cố Thải Anh lắc đầu.
Tô Ánh Tuyết mặt không đổi sắc:
- Hội trưởng, tôi cho rằng bà xem qua một chút vẫn tốt hơn.
Cố Thải Anh khẽ giật mình, lẽ nào bà đoán sai rồi? Còn có khả năng nào nữa.
Sau khi nhận lấy văn kiện, bà chỉ nhìn thoáng qua rồi mỉm cười.
- Tô tiểu thư, cô muốn tôi mua cổ phần của cô? Đây là cách để tôi đảm nhiệm chức Tổng giám đốc, để Khuynh Thành Quốc Tế trực tiếp móc nối với tôi sao?
Cố Thải Anh cười lắc đầu:
- Tô tiểu thư, cô chưa hiểu sao, nếu trong tay tôi có khoản tiền lớn thế này, và tôi có ý muốn đầu tư, vậy thì đi công ty khác đầu tư còn ổn thỏa hơn nhiều so với Khuynh Thành Quốc Tế hiện tại.
- Hơn nữa nói thật, muốn một lần mua 19% cổ phần của cô, rồi lại thu mua cổ phần từ tay những cổ đông khác nữa mới thắng được cha cô, đây không phải là số tiền nhỏ, tôi hà tất phải bỏ nhiều tâm tư và số vốn lớn như vậy vì một Khuynh Thành Quốc Tế không có nhiều quan hệ với tôi.
Tô Ánh Tuyết cười mỉm, bất đắc dĩ nói:
- Hội trưởng Cố, xin bà xem xong rồi hẵng nói có được không ạ?
Cố Thải Anh nhíu mày, lẽ nào bà lại đoán sai rồi? Còn có cách nào nữa? Bà đành tiếp tục lật xem tài liệu.
Khi nhìn thấy một điều khoản trong tập tài liệu, bà thoáng giật mình, sau đó, nhanh chóng lật xem vài trang còn lại.
Chờ sau khi xem xong tất cả nội dung, Cố Thải Anh vẫn chưa định thần lại, nhìn Tô Ánh Tuyết bằng ánh mắt phức tạp.
Tựa như không nhận ra đó là Tô Ánh Tuyết!
- Cô muốn…
Cố Thải Anh kinh ngạc nói tiếp:
- Chuyển cổ phần miễn phí cho tôi?
Tô Ánh Tuyết cầm tách cà phê lên, nhấp một ngụm, khẽ cười rồi gật đầu:
- Vâng, đúng vậy, ngoài việc phải phí thủ tục ra thì tôi không cần một đồng tiền nào.
Cố Thải Anh trầm mặc hồi lâu, có vẻ đang tiêu hóa câu nói kinh động này.
Đến cuối cùng, bà không khỏi thán phục:
- Tô tiểu thư, sự táo bạo của cô khiến tôi không dám tin. Cô biết không, trị giá cổ phần mà cô muốn cho tôi, nếu tính ra, cũng phải hơn ba tỷ….
- Tôi biết.
Tô Ánh Tuyết thản nhiên nói:
- Nhưng với tình hình hiện tại, nếu tôi cầm ba tỷ này, tôi cũng không có cách nào tiêu nó. Tôi không thiếu tiền, tôi chỉ cần một môi trường ổn định để tôi tiếp tục làm Tổng tư lệnh của Khuynh Thành Quốc Tế.
- Với khả năng của Hội trưởng Cố, cầm 19% cổ phần trên tay tôi, cộng thêm 11% cổ phần của bà, lôi kéo thêm mấy cổ đông nữa là có thể vượt qua cha tôi.
- Đến lúc đó, bà sẽ là Chủ tịch của Khuynh Thành Quốc Tế, còn tôi, giống như trên điều khoản đã viết, chỉ cần tiếp tục bổ nhiệm tôi là Tổng giám đốc của Khuynh Thành Quốc Tế, tiền đề là trong vòng năm năm, thành tích đạt đến mức tiêu chuẩn, không được thay thế tôi là có thể rồi.
Tô Ánh Tuyết nói rất nhẹ nhàng nhưng trong lòng Cố Thải Anh lại dậy sóng lớn.
E là không ai ngờ rằng, con bài cuối cùng mà Tô Ánh Tuyết lật, lại là như vậy.
Cô nói rất rõ ràng, cô không cần tiền, cũng không cần địa vị cổ đông gì, cái cô cần là có người có thể tạo ra môi trường cho cô để cô triển khai kế hoạch lớn.
Đối với cô mà nói, Khuynh Thành Quốc Tế mà cha mẹ cô xây dựng nên, nếu đã ra thị trường, sẽ không phải là của một mình cô nữa.
Như vậy, cổ phần bao nhiêu cũng không còn quan trọng.
Vậy thì thà bản thân tự đi tìm hậu đài vững chắc còn hơn bị người có gia cảnh mạnh hơn chèn ép.
Mặc dù Cố Thải Anh và Vương Thiệu Hoa không được coi là cấp cao nhất trong Hạ Quốc, nhưng so với gia cảnh của Mã gia thì đã đủ.
Chỉ cần Cố Thải Anh với vai trò là Chủ tịch hội đồng quản trị của Khuynh Thành thì không quan viên Lâm An nào dám giở trò với Khuynh Thành, kể cả Mã gia.
Mặc dù Cố Thải Anh sẽ chọc tới người của Mã gia, nhưng bà đã không mất đồng nào lại cầm được ba tỷ, tay không bắt sói, lại với tư cách là Chủ tịch của Khuynh Thành Quốc Tế, đâu còn để ý đến người của Mã gia sẽ làm gì mình.
Bà là một thương nhân, nhìn qua là có thể phân biệt được lợi và hại thế nào, và đâu là lựa chọn sáng suốt.
Nói trắng ra, vì cha con Tô gia trêu chọc Mã gia thì không đáng, nhưng vì công ty của mình mà vạch mặt Mã gia, đó cũng là hợp tình hợp lý.
Mấu chốt là những điều khoản, yêu cầu mà Tô Ánh Tuyết viết trong hợp đồng, cơ bản chỉ có lợi không có hại.
Trên thế giới có mấy người có thể hợp với chức Tổng giám đốc của Khuynh Thành Quốc Tế hơn Tô Ánh Tuyết? Cô vốn là nguồn nhân tài đắt giá.
Cho dù cô không yêu cầu, không thêm điều mục, Cố Thải Anh cũng sẽ ưu tiên cân nhắc Tô Ánh Tuyết.
Cố Thải Anh nhìn Tô Ánh Tuyết bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, thở dài:
- Tô tiểu thư…cô đưa ra một quyết định điên cuồng khiến tôi không thể không bội phục. Ở tuổi của cô, tôi đến nghĩ cũng không dám nghĩ những việc như vậy…tôi thừa nhận…trong lĩnh vực này, tôi không bằng cô, trước kia tôi đã xem nhẹ cô rồi.
Cố Thải Anh giờ đã hiểu, thực ra từ lúc bắt đầu, Tô Ánh Tuyết đã nghĩ đến kế thoát thân này, chỉ là chưa đến phút cuối, cô không muốn đi bước này mà thôi.
Những chuyện này đối với Tô Ánh Tuyết mà nói đều là việc trong phạm vi tính toán của cô. Thực ra cô không bối rối, bởi cô vẫn giữ con át chủ bài có thể ngăn con sóng dữ.
Chiêu “rút củi dưới đáy nồi” này e là với tư duy của người bình thường, căn bản không thể tưởng tượng ra được.
Ai cũng nguyện ý giàu qua một đêm, nhưng ai cam lòng biến vài tỷ thành nước chảy lá khoai.
Người khác không dám, nhưng Tô Ánh Tuyết dám.
Tô Ánh Tuyết có vẻ đang thưởng thức bộ dạng thất thố của Cố Thải Anh, cười tự tin nói:
- Được rồi, Hội trưởng Cố, nếu không có vấn đề gì, mời bà ký tên, trừ phi bà có ý kiến với có nhân tôi, có mối thù sâu đậm với Tô gia chúng tôi, nếu không không có lý do gì khiến bà từ chối lời đề nghị của tôi cả.