Lâm Phi cười:
- Sao có thể chứ, anh chỉ hỏi vậy thôi, anh chỉ không hy vọng bạn gái của mình vì công việc mà khép nép cầu xin người ta, không đáng.
- Ồ…
Trong lòng Tô Ánh Tuyết dấy lên cảm giác chua xót. Lâm Phi không muốn nói cho cô biết chân tướng, điều này khiến cô có chút thất vọng.
Chuyện này dù sao cũng không phải là bí mật gì, mà là mẹ ruột của hắn, cũng là vết thương lớn nhất trong lòng hắn.
Chia sẻ hạnh phúc là việc quan trọng, nhưng điều khiến trái tim con người ta xích lại gần nhau hơn chính là cùng nhau san sẻ nỗi đau.
Nhưng cô có lòng tự tôn của cô, nếu hắn nói dối cô, gạt cô, vậy cô cũng không nói với hắn rằng thực ra cô đã biết quan hệ của mẹ con hắn.
Dù sao cô cũng không làm gì thẹn với lương tâm, không lợi dụng quan hệ của mẹ con hắn để hoàn thành công việc của mình. Đợi đến một ngày nào đó hắn tự nguyện mở lòng với cô, cô cũng sẽ tỏ thái độ của mình.
Có lẽ điều này sẽ làm tổn thương đến nhau, nhưng Tô Ánh Tuyết không muốn bởi vì vậy mà từ bỏ nhân cách của mình, cô có nguyên tắc của cô, khiêm tốn và tôn nghiêm.
Lâm Phi cũng không biết trong lòng cô đang giận hắn giấu cô chân tướng sự việc, hắn đang phiền não, e là sau này tần suất gặp Cố Thải Anh sẽ ngày càng tăng.
Hắn không biết mình có thể khống chế được hay không, có thể làm theo lời dặn dò của tra hắn trước khi qua đời, không nên nghĩ đến báo thù hay không, bởi vì mỗi lần hồi tưởng đến hình ảnh năm đó, máu hắn đều sôi lên, sự oán hận tăng dần theo thời gian.
Thậm chí hắn còn hoài nghi, nếu không phải trước khi về nước hắn đã phong bế nội lực của mình, đồng thời khống chế sự bất ổn định về mặt tinh thần, có lẽ hắn đã sớm không nhẫn nhịn được, xông tới giết chết người nhà họ Vương.
Hơn một năm qua, hắn chỉ đi thăm mộ cha hắn một lần, hắn không dám đi thăm Lâm Đại Hữu nhiều, bởi đối với hắn mà nói, thảm kịch năm tám tuổi là ác mộng với hắn.
…
Khuynh Thành lại một lần nữa được sống dậy, hơn nữa là bước lên một tầng cao mới.
Công việc của Tô Ánh Tuyết cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo như dự định.
Hôm sau, còn chưa tới buổi trưa, cô đã giống như con thiên nga bé nhỏ vui mừng bước vào văn phòng của Lâm Phi, việc đầu tiên sau khi đến là rút ổ cắm máy tính ra.
Lâm Phi khóc không ra nước mắt, vì bị Tô Ánh Tuyết rút ổ cắm mà hắn luôn bị thua cuộc. Hắn còn đang cân nhắc xem có nên đổi sang trò chơi có thể logout bất cứ lúc nào hay không?
Nhưng Tô Ánh Tuyết chẳng thèm quan tâm đến hắn, vẻ mặt bất mãn nói:
- Ngày ngày chỉ biết chơi game, hiểu nhiều như vậy có tác dụng gì, ngay đến đạo lý học đi đôi với thực hành mà anh cũng không hiểu, em đang suy nghĩ đổi công việc khác cho anh đây, tránh khỏi người khác cho rằng em chọn người đàn ông chỉ biết ăn cơm chùa.
- Đừng mà.
Lâm Phi cười nịnh:
- Tiểu Tuyết, em biết là anh thích nhất là được làm tài xế cho em, có thể bên em là được rồi, làm công việc khác không phải không thể ở bên em thường xuyên được hay sao?
- Lấy cớ, rõ ràng là ngồi ăn rồi chờ chết.
Trong lòng Tô Ánh Tuyết đã có tính toán, muốn đổi cương vị cho Lâm Phi. Năng lực của hắn hẳn là không có vấn đề gì, mấu chốt là cương vị nào hợp với hắn, cao quá thì không thích hợp mà thấp quá thì không có ý nghĩa.
Trước kia không phải là bạn trai của cô, cô không quá để tâm những điều này, nhưng Tô Ánh Tuyết cũng không thể để người đàn ông của mình làm vệ sĩ và tài xế cho mình mãi được, nói ra cũng có chút khó nghe.
- Tạm thời không nói cái này nữa, em phải đi đến thôn Thủy Khẩu gặp cán bộ địa phương, anh đi lái xe.
Lâm Phi nghe nói là đến thông Thủy Khẩu, biết là phải bàn việc của xưởng mới xây dựng trên mảnh đất mới, nói ra, đó cũng là quê của hắn, cho đến nay Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao đều ở đó.
Thôn Thủy Khẩu là ngoại ô phía Bắc Lâm An, không xa lắm, ra khỏi nội thành đi khoảng hơn hai mươi phút là tới.
Mặc dù nói là thôn nhưng dù sao cũng là địa đới duyên hải Đông Nam, kinh tế tương đối phát triển.
Trong thôn là những con đường dài hẹp, từng gian nhà tường trắng ngói đỏ.
Khu dân cư dựa lưng vào núi, phía trước là ruộng đồng, đa phần đều trồng cây xanh.
Phía Nam là phố thương nghiệp, các cửa hàng bán rong san sát nhau, đa phần đều là người từ nơi khác đến, tiền thuê phòng thấp nên họ cũng kiếm được không ít tiền.
Mảnh đất lớn phía Tây chính là mảnh đất mà Khuynh Thành Quốc Tế đã mua.
Khi Lâm Phi lái xe đến khách sạn lớn nhất thôn Thủy Khẩu, cửa của khách sạn có treo hoành phi màu đỏ: “Hoan nghênh bà Tô Ánh Tuyết, Tổng giám đốc Tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế đến thăm thôn Thủy Khẩu”, bên cạnh là một đống lẵng hoa.
Lâm Phi không khỏi kinh ngạc, Tô Ánh Tuyết xuống nông thôn mà vẫn có người bày ra chiến trận để hoan nghênh cô?
Thực ra mỗi ngày tiếp xúc với Tô Ánh Tuyết, hắn cảm thấy không có gì nhưng thực tế, trong mắt dân chúng, Tô Ánh Tuyết là Tổng giám đốc của Tập đoàn mấy chục tỷ, đây là nhân vật lớn, đương nhiên cán bộ địa phương sẽ rất coi trọng.
Tô Ánh Tuyết có vẻ nhìn thấu được tia kinh ngạc trong mắt Lâm Phi, giọng điệu mang theo vài phần đùa giỡn:
- Giờ thì anh hiểu rồi chứ, em không phải là cô gái con nhà bình thường, nếu anh không nghiêm túc tạo dựng sự nghiệp, sau này ra ngoài mất mặt lắm đấy.
- Hì hì.
Lâm Phi bộ dạng không vấn đề gì:
- Không sao, da mặt anh dày lắm, không sợ mất mặt.
Tô Ánh Tuyết trừng mắt với Lâm Phi, sau khi sửa sang lại trang phục, cô hít một hơi thật sâu, sắc mặt trở nên lạnh lùng cao ngạo, mở cửa xuống xe.
Lâm Phi bỗng nổi da gà, bạn nhỏ Tô kẹo dẻo bắt đầu trở mặt rồi, tốc độ nhanh khủng khiếp.
Những cán bộ thôn có vẻ đang chờ ở đại sảnh khách sạn. Nếu không phải là ngoài trời nắng to thì có lẽ họ sẽ đứng chờ ngoài cửa.
Lúc này có người thoáng nhìn thấy Tô Ánh Tuyết đến, đám người lập tức mặt mày hớn hở, nhiệt tình ra chào đón.
Tô Ánh Tuyết bắt tay đơn giản với vài người quan trọng, có hai cán bộ là thanh niên trẻ chưa tốt nghiệp bao lâu không dám nhìn thẳng vào Tô Ánh Tuyết, có vẻ cô gái này quá chói mắt, bắt tay thế này còn khiến họ đỏ mặt, điều này mấy nữ cán bộ phía sau đều bật cười thành tiếng.
Nhưng, tuổi của Tô Ánh Tuyết còn khiến những người này kinh hãi, đặc biệt là người lần đầu tiên thấy một nhà đầu tư lớn đến thôn.
Cảm khái người ta mới 23 tuổi đã quản lý một công ty có tài sản vài chục tỷ, làm phép so sánh, đúng thật là quá mất mặt.
Không có quá nhiều người chú ý đến người tài xế như Lâm Phi nhưng vẫn sắp xếp cho hắn ghế dùng cơm.
Bởi lái xe nên không thể uống rượu, Lâm Phi chỉ có thể nhìn Tô Ánh Tuyết và mấy vị cán bộ trong thôn mời nhau rượu, mình thì ngoạm miếng thịt lớn thịt bé.
Tô Ánh Tuyết không thích uống rượu độ cao, chỉ có thể uống chút rượu nho, một đoàn cán bộ đã chuẩn bị rượu Mao Đài độ cao, thấy nhà tư bản không uống, bọn họ cũng không dám uống, nên đành lấy mấy bình rượu vang tỏ chút thành ý.
Sau khi uống xong một ly, Tô Ánh Tuyết cảm thấy đã đủ, Bí thư rồi trưởng thôn vẫn muốn mời tiếp, cô trực tiếp lạnh mặt nhìn bọn họ, nói câu “ lấy việc công làm trọng” rồi đặt ly xuống.
Điều này hiển nhiên quá lạnh lùng nhưng mấy cán bộ đều tươi cười đón chào, phải nói rằng người đẹp nói gì cũng đúng.
Việc xây dựng nhà xưởng được phân làm ba kỳ, bởi số lượng máy móc và thiết bị nhập khẩu cần khoản tiền hơn bốn tỷ, nên kỳ đầu tiên cần một tỷ rưỡi.
Mặc dù cho đến nay Khuynh Thành Quốc Tế đang từng bước tăng trưởng trở lại, nhưng có rất nhiều điểm cần cải cách, trong chốc lát lấy ra nhiều tiền mặt như vậy vẫn có chút khó khăn, nên cô cần thương lượng với các cán bộ, thông qua phân phối một số tài nguyên, giao tiền theo kỳ.
Lâm Phi không hứng thú nghe những chuyện này, hắn chỉ liếc nhìn bộ dạng những cán bộ bị Tô Ánh Tuyết nói cho ngẩn người, cảm thấy rất buồn cười.