Ánh Tuyết thấy Lâm Phi đột nhiên đứng đấy sờ trán, hỏi.
- Ồ…không có gì.
Lâm Phi nghĩ có lẽ do mình nghĩ nhiều rồi, cười cười tỏ vẻ không có vấn đề gì.
Đúng lúc này, Diêu Lam một mực lặng yên quan sát Lâm Phi đã nở nụ cười yêu mn, khoác tay Tô Tinh Nguyên:
- Ông xã, chúng ta đến kính bác cả Lâm Phi một ly đi, lần trước anh không đưa em đến gặp ông ấy, về sau nếu đã là thông gia thì cũng nên chào hỏi, quan tâm nhau nhiều hơn.
Tô Tinh Nguyên nghe xong, cảm thấy phải, phát hiện người vợ này của mình càng ngày càng hiểu chuyện, lão cười gật đầu rồi cùng bà đi về phía Lâm Đại Nguyên.
Cha con Lâm Đại Nguyên không quen mấy người nơi đây, chỉ có Diệp Tử Huyên và Khương Tiểu Bạch là bạn của Lâm Phi đang cùng họ nói chuyện.
Khương Tiểu Bạch chú ý tới Lâm Dao, biết Lâm Dao là ca sĩ cho công ty giải trí, tròng mắt thiếu chút nữa thì rơi xuống, gã chưa từng làm chuyện kia với ca sĩ.
Chỉ tiếc đây là em họ của Lâm Phi, nếu gã dám làm gì, e là nửa đời sau của mình không thể động vào phụ nữ được nữa.
- Ha ha, bác cả, rượu này có phải uống chưa đủ đã không? Hay là để tôi cho người đi lấy mấy chai Mao Đài đến đây?
Tô Tinh Nguyên chào hỏi Lâm Đại Nguyên.
Lâm Đại Nguyên khách khí nói:
- Không cần đâu, vết thương trên người tôi vẫn chưa khỏi, không thể uống nhiều, để sau này đi.
- Phải, phải, sau này còn nhiều cơ hội, đợi hôm nào tôi nghỉ hư rồi sẽ cùng bác uống cho đã.
Tô Tinh Nguyên trước đó có nghe nói là Lâm Đại Nguyên thích uống rượu nên nói vậy.
Lúc này Diêu Lam lả lướt đi lên trước, tủm tỉm cười:
- Bác cả, tôi là Diêu Lam, là mẹ của Ánh Tuyết, mặc dù không phải là mẹ đẻ nhưng sau này mong bác cũng đừng khách khí.
Lâm Đại Nguyên vội gật đầu, cười nói:
- Bà thông gia nghĩ nhiều rồi, Lâm gia chúng tôi nhỏ bé, bà thông gia khách sáo như vậy, không chê tiểu Phi nhà chúng tôi không sự nghiệp, không thân phận, chúng tôi sao dám khách khí?
Ánh mắt Diêu Lam lóe lên tia dị sắc, cười nói:
- Bác cả quả là khiêm tốn, sao lại là gia đình nhỏ bé được? Lần này Tô gia chúng tôi có thể gắng gượng vượt qua, công ty có thể khởi tử hồi sinh, không phải là nhờ mẹ của Lâm Phi giúp sao?
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Tô Tinh Nguyên đột biến, vẻ mặt kinh hãi nhìn Diêu Lam, trong mắt lộ ra tia khủng hoảng và kinh ngạc.
Còn Lâm Đại Nguyên sau một hồi kinh ngạc, sắc mặt bỗng đen lại, Lâm Dao phía sau giật mình bịt miệng mình lại.
Trong lúc này, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng căng thẳng, còn Diêu Lam lại làm ra bộ dạng không hiểu, nhìn hai người đàn ông nói:
- Các người sao vậy? Sao tôi nói đến Cố phu nhân mà mọi người lại nhìn tôi như vậy?
- Cô…cô nói hươu nói vượn gì vậy!
Tô Tinh Nguyên vội tiến lên hung hăng kéo tay vợ mình ra, ánh mắt hung ác liếc nhìn Diêu Lam!
Sao người phụ nữ này lại biết quan hệ giữa Lâm Phi và Cố Thải Anh? Từ trước đến giờ lão chưa từng nói bất cứ thông tin gì về chuyện năm đó, lúc này bà ta nói những lời này là có ý gì?
Nhưng Lâm Đại Nguyên đã cảm giác được điều gì đó, giọng nói trầm thấp khàn khàn:
- Tô tiên sinh, rốt cuộc thì ông đang che đậy điều gì? Sao không để Tô phu nhân nói hết ra?
- Tôi…chuyện này…bác cả…bác đừng hiểu lầm….không có chuyện này đâu!
Tô Tinh Nguyên vội vàng giải thích.
Nhưng Lâm Đại Nguyên hoàn toàn không nghe, ông cao giọng la lớn:
- Lâm Phi! Lâm Phi! Cháu tới đây cho ta!
Giọng nói đã bao hàm sự phẫn nộ bị lường gạt đến nhục nhã!
Lâm Phi đang cảm thấy đầu óc mình càng ngày càng không ổn, nghe Lâm Đại Nguyên gọi tên mình, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn sang thì thấy Lâm Đại Nguyên đã không kiềm được tức giận.
Tô Ánh Tuyết cũng phát hiện ra Lâm Đại Nguyên đang tức giận, kéo tay Lâm Phi:
- Em với anh đi qua xem thế nào, hình như bác cả đang tức giận thì phải.
Cùng lúc đó, Cố Thải Anh đang nói chuyện với vài vị khách cũng nhíu mày đưa mắt về bên này, bà thầm cảm thấy bất an, rất muốn qua đó xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khi Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết đến trước mặt Lâm Đại Nguyên, Tô Tinh Nguyên đã mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không ngừng trừng mắt về phía Diêu Lam, hận không thể ăn sống bà ta, nhưng Diêu Lam lại làm ra bộ dạng không lờ mờ không hiểu.
- Bác cả, có chuyện gì mà bác tức giận vậy ạ?
Trong người Lâm Phi không thoải mái, miễn cưỡng cười hỏi.
Lâm Đại Nguyên không chút khách khí chỉ tay vào mặt Tô Ánh Tuyết, nói:
- Trước kia cháu đảm bảo với ta rằng, Tô gia và người phụ nữ kia chỉ thuần túy là hợp tác làm ăn, cơ bản không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào trong đó! Nhưng tại sao Tô phu nhân lại nói với ta rằng, Tô gia nhờ quan hệ giữa cháu và người phụ nữ đó mới khởi tử hồi sinh?
- Cái gì?
Lâm Phi khẽ giật mình, liếc mắt về phía Tô Ánh Tuyết, nhưng Tô Ánh Tuyết cũng kinh ngạc, không biết tại sao Diêu Lam lại nói vậy.
Sắc mặt Lâm Phi lập tức trở nên khó coi, trong đầu vốn đang căng phồng, giờ phút này bị kích thích, lại càng muốn nổ tung!
Lúc này, Diêu Lam làm ra bộ dạng hảo tâm, cười tủm tỉm nói:
- Bác cả, có phải có hiểu lầm gì không? Sao nói cứ như thể Lâm Phi và Hội trưởng Cố là mẹ con không thể nói ra vậy? Hội trưởng Cố thương yêu Tiểu Tuyết của nhà chúng tôi như thế, vừa rồi còn đặc biệt vào phòng nghỉ tặng đồ cho nó, không phải là người một nhà sao?
- Câm miệng! Cô….Cô mau cút đi cho tôi!
Tô Tinh Nguyên rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lớn tiếng quát Diêu Lam.
Lần này, rất nhiều khách quý đều chú ý tới bên này, sao chủ nhà lại cãi nhau như vậy? Trong ngày vui mừng như này rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Cố Thải Anh cũng không thể đứng ngoài nhìn, lo lắng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, bà đi đến, với tư cách của người ngoài cuộc, cười hỏi:
- Tô tiên sinh, chuyện này là sao vậy?
Diêu Lam đột nhiên làm ra bộ dạng ủy khuất, chảy nước mắt nói:
- Hội trưởng Cố, bà xem ông xã của tôi, chẳng qua tôi chỉ nói vài câu cảm ơn rằng bà đã giúp Tô gia chúng tôi, bà là mẹ ruột của Lâm Phi, giúp Tô gia chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn, về sau chúng ta là người một nhà, đây đều là sự thực, đột nhiên ông ấy lại nổi giận mắng tôi!
Sắc mặt Cố Thải Anh cũng lập tức trắng bệch, bà mở to hai mắt, nhìn chòng chọc Diêu Lam, lại nhìn về phía Tô Tinh Nguyên, hiển nhiên cho rằng là Tô Tinh Nguyên nói những điều này cho Diêu Lam biết!
Cho dù có nói ra thì cũng không nên để người đàn bà miệng lưỡi thế này nói mới phải!
Nhưng Tô Tinh Nguyên càng oan uổng, lão cơ bản không kể những chuyện này với Diêu Lam, nhưng không hiểu vì sao Diêu Lam lại biết được chân tướng!
- Hừ hừ…hừ hừ…
Lâm Đại Nguyên cười lạnh:
- Đúng là trò diễn hay, tôi cứ thắc mắc tại sao đường đường đại lão gia, đại tiểu thư của Tô gia sao lại có thể vừa mắt nhà chúng tôi? Sao có thể ưng mắt tiểu Phi không thân phận không địa vị nhà chúng tôi, thì ra….là như vậy.
Lâm Phi cũng nghe hiểu chút ít, khuôn mặt tràn ngập sát khí, lạnh lùng nhìn về Tô Ánh Tuyết.
Tô Ánh Tuyết thấy ánh mắt Lâm Phi nhìn chằm chằm mình, tràn ngập sự phẫn nộ và thất vọng, cô cuống cuồng đến độ muốn khóc, dù cô có thông minh đế mức nào thì cũng không hiểu vì sao Diêu Lam lại có thể nói ra những lời này!
- Lâm Phi, anh nghe em giải thích, sự tình không phải như vậy…quả thực đây chỉ là một giao dịch, em bán cổ phần của em cho Hội trưởng Cố, bà ấy ủng hộ em, không có nợ tình cảm gì trong đó cả! Anh phải tin em!
Hốc mắt Tô Ánh Tuyết đã đỏ ửng.
Tô Tinh Nguyên cũng vội vàng nói:
- Đúng vậy, Lâm Phi, bác cả, các người đừng có hiểu lầm, chúng tôi là chân thành, tiểu Tuyết thật lòng thích Lâm Phi, tuyệt đối không phải vì quan hệ của Hội trưởng Cố.
Bất kể lão giải thích thế nào thì Lâm Đại Nguyên cũng không tin:
- Tiểu Phi, cháu nghe thấy chưa, bọn họ đã sớm biết quan hệ giữa cháu và người đàn bà này, nhưng một mực không nói, ha ha, người của Tô gia nếu đã có khả năng điều tra được mẹ của tiểu Phi là ai, sao không tra ra được năm đó người đàn bà đê tiện này rốt cuộc đã làm ra chuyện gì!
Một vài khách mời vây quanh đang xôn xao, tin tức này cũng quá chấn động, sao Cố Thải Anh lại có một đứa con trai, lại còn là tên vệ sĩ cỏn con Lâm Phi!
Khó trách vừa rồi Cố Thải Anh lại khóc kích động đến vậy, khó trách Tô gia có thể có được quan hệ với Vương gia trong một đêm.
Khó trách người phụ nữ nổi tiếng lạnh lùng như băng sơn này lại tình nguyện gả cho một vệ sĩ không có danh tiếng!
Cảm giác như người vệ sĩ này mới là cái “đùi” mà Tô gia muốn ôm lấy!
Chỉ là tại sao năm đó Cố Thải Anh lại để con trai mình lưu lạc bên ngoài? Đây là điều rất nhiều khách mời không tài nào hiểu rõ.
Cố Thải Anh cũng không có tâm trạng đi quan tâm người khác đang xì xào bàn tán về mình, nếu đã nói toạc ra rồi thì dứt khoát đứng ra, nói với Lâm Phi:
- Phi Nhi, con đừng hiểu lầm, mẹ và tô gia chỉ là làm giao dịch, bọn họ không nợ mẹ bất kỳ điều gì cả, mẹ tuyệt đối không vì con mà giúp họ!
Lâm Phi cảm thấy cùng với những cơn đau trên đỉnh đầu ngày một dữ dội thì tim mình cũng đập ngày càng nhanh, hắn cười lạnh:
- Chẳng trách….sao trước đây ghét bỏ tôi như vậy mà đột nhiên lại trở nên khách sáo, vội vã tổ chức hôn lễ, không tổ chức hôn lễ cũng phải làm lễ đính hôn trước…thì ra các người đã chuẩn bị lưới xong đâu đấy rồi, chỉ đợi tôi nhảy vào trong mà thôi.