Ngô Khâm khổ sở nói:
- Tập à, là em không biết, có một số việc, không phải cứ cảm thấy không thể làm được thì em sẽ không làm. Nếu ba đời Ngô gia nhà anh đều mang ơn của Hắc Long hội, vậy thì không có lý nào khi gặp phải khó khăn nguy hiểm thì lùi bước, điều đó anh không làm được.
- Nếu như anh không thể giết chết Lâm Phi, thì không cách nào bù đắp được tổn thất của hội, nếu không thể đoái công chuộc tội, dù anh không bị Lâm Phi giết chết, thì cũng sẽ bị hội trưởng phái người tới kết liễu mà thôi.
Mặt Hoa Tập u ám, cô biết Ngô Khâm nói không sai, từ xưa đến giờ, đã là người trong giới xã hội đen, nếu đến một ngày nào đó đã lớn tuổi, muốn “về vườn” một cách bình yên, cũng không có mấy ai thành công, trừ phi là một người không mấy nổi danh trong giới.
- Anh định làm thế nào? Em sẽ giúp anh.
Hao Tập lau nước mắt, nghiêm túc nói.
Ngô Khâm nheo mắt, nói:
- Khi trực tiếp đọ sức, chúng ta không phải là đối thủ của Lâm Phi, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp...đánh sau lưng!
Mắt Hoa Tập sáng lên, khẽ gật đầu:
- Em hiểu, em sẽ sai người điều tra thêm. Người nhà của Lâm Phi hiện ở đâu?
Hoa Tập không dám trì hoãn, tranh thủ thời gian, quay người đi gọi điện thoại.
Ngô Khâm nhìn theo bóng lưng xinh đẹp thướt tha của cô, ánh mắt lóe lên vẻ bất nhẫn và thương xót. Gã cầm lấy một chai Whisky bên cạnh, rót cho mình và Hoa Tập, mỗi người nửa ly.
Chờ Hoa Tập dặn dò cấp dưới xong, Ngô Khâm bưng ly rượu đưa cho cô.
- Tập, cám ơn em, vào lúc này mà vẫn không rời xa anh.
Ngô Khâm chân thành nói.
Hoa Tập mỉm cười, liếc gã một cái:
- Đừng nói vậy, chúng ta biết nhau từ nhỏ, tới giờ đã hơn ba mươi năm. Năm xưa anh phụ tình em, kết hôn với người khác, em cũng vẫn không rời bỏ anh, vậy thì làm sao em có thể rời bỏ anh vào lúc này?
Nói xong, cô nhận lấy ly rượu, cụng với Ngô Khâm, hai người ngửa cổ uống cạn.
Ngô Khâm để ly xuống, thở dài:
- Đời anh thật ra đã không để ý tới sự sống chết, chỉ có điều không sao yên tâm về đứa con không ra gì...Anh cũng xin lỗi em, anh nợ em quá nhiều, có lẽ kiếp sau anh mới trả được cho em...
Hoa Tập sững sờ, nghe kiểu nói có vẻ khác thường của gã, vội lắc đầu nói:
- Anh Khâm, anh đừng làm chuyện dại dột...Em...em sẽ phải làm sao đây...
Hoa Tập còn muốn nói điều gì đó, đột nhiên cảm thấy chóng mặt, chợt giật mình tỉnh ngộ: Ngô Khâm đã động tay động chân vào ly rượu của cô!
Hiển nhiên, không có lý nào người đàn ông của cô lại muốn hại cô, cách giải thích duy nhất là...
- Tập Nhi, anh không thể để em theo anh mạo hiểm, mặc dù em là người của Thanh Phong đường, nhưng em cũng là đại tiểu thư của Hoa gia, anh đưa em về lại Hoa gia, em nhất định phải tiếp tục sống bình yên...Hãy thay anh chăm sóc cho Đông Cẩm...
Nước mắt Hoa Tập chảy tràn mờ mịt, nhưng không thể mở miệng nói được lời nào, cuối cùng chỉ nhìn lướt qua người đàn ông của mình rồi thiếp đi.
Ngô Khâm ôm lấy Hoa Tập, cố nén dòng lệ nóng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
...
Cùng lúc đó, trong một hộ gia đình người Do Thái ở một thị trấn nhỏ phía bắc Luân Đôn.
Chủ gia đình là ông chủ một tiệm sửa xe trong thị trấn, thu nhập từ cửa tiệm cũng khá. Vợ chồng ông ta kết hôn đã mấy chục năm, có một con trai và hai con gái, đứa con trai đã học cao trung (1), con gái vẫn còn học tiểu học.
Sáng nay thời tiết tốt, những đám mây trôi trên bầu trời, gió mát liên tục thổi.
Ông chủ nhà thức dậy rất sớm, dùng một chiếc xe bán tải kéo một thuyền câu nhỏ trên đường, tiến hành tu sửa.
Sửa xong, ông ta quay về phòng, người vợ đã làm bữa sáng, ba đứa con đang vừa ăn vừa cười nói.
Ông chủ nhà ngồi xuống, vợ ông ta đưa cho ông ta một ly cà phê đen. Người phụ nữ này chừng bốn mươi, nhưng vóc dáng được giữ gìn khá tốt, khuôn mặt trông phúc hậu, tuy nhiên nhìn chung cả người lại có vẻ lẳng lơ.
Bà ta mặc một chiếc váy dài kiểu mặc trong nhà, đeo một chiếc tạp dề màu trắng, mái tóc mềm mại búi sau gáy, lúc còn trẻ hẳn là bà ta rất xinh đẹp.
Người đàn ông cảm ơn, vừa nhìn vợ vừa đưa tay ôm eo bà, hai người cũng không ngại có mặt con cái, hôn nhau một cách đằm thắm.
- Cưng à, em cũng ăn sớm một chút đi, anh đã chuẩn bị thuyền rồi, ăn xong là chúng ta xuất phát.
Người đàn ông nói.
Bà chủ nhà vui vẻ nói:
- Tụi nhỏ chờ cha dẫn đi câu cá đã hơn một tháng nay rồi, anh xem hôm nay tụi nó vui mừng biết bao nhiêu.
Người đàn ông cười ha hả, có một người vợ xinh đẹp hiền thục, lại có ba đứa con đáng yêu, ông ta cảm thấy cuộc sống của mình thật hạnh phúc.
Khi bữa sáng kết thúc, người đàn ông dẫn mấy đứa trẻ ra ngoài, bà chủ nhà vừa đi lên lầu vừa khẽ ngâm nga một bài hát, định thay một bộ quần áo đi đường.
Khi người phụ nữ vừa tới phòng của mình, điện thoại của bà ta chợt vang lên.
Người phụ nữ cầm điện thoại lên xem, khuôn mặt vốn dịu dàng, chợt hiện ra vẻ âm trầm khắc nghiệt khác thường
Bà ta nhấn mấy ký tự mật mã rồi mới nhận điện thoại, bởi vì nếu không nhập mật mã, cuộc gọi sẽ bị cắt đứt.
- Cậu quấy rầy tâm trạng vui vẻ chuẩn bị đi du lịch với người nhà của tôi rồi, tốt nhất là hãy nói chuyện gì đáng nghe, bằng không thì đừng trách sao tôi không vui...
Người phụ nữ hạ giọng nói nhỏ, đồng thời khóa trái cửa phòng.
Giọng nói trong điện thoại có vẻ nơm nớp lo sợ:
- Thưa bà, kế hoạch của Kên Kên, anh Phất Lan Minh và “Tắc Kè Hoa” đã thất bại!
Tay cầm điện thoại của người phụ nữ chợt xiết chặt, con ngươi co lại, nhưng ngay sau đó bà ta liền hỏi với giọng nhẹ nhàng:
- Liên lạc với Victor chưa?
- Dạ rồi. Gã nói trước kia do chúng ta sẵn lòng mạo hiểm, đã nhận đơn đặt hàng, có thất bại cũng không liên quan đến hắn. Hiện giờ gã đã bại lộ, đứng ở phía đối lập với Scarpe, chỉ sợ bản thân gã cũng tự lo không xong.
- Chết tiệt! Súc sinh!
Khuôn mặt người phụ nữ như ẩn chứa một cơn phong ba bão táp:
- Là do gã nói có thể làm Scarpe suy yếu, chẳng lẽ gã không phải là người hiểu rõ nhược điểm của Scarpe nhất sao?
- Thưa bà, dựa vào tin tình báo, quả đúng như Victor bảo đảm, gã đã khống chế được Scarpe, nhưng bên cạnh hắn còn có Bạch Cốt xếp vị trí thứ bốn mươi chín trong bảng Chiến Thần, giúp hắn vượt qua được thời kỳ suy yếu.
Người phụ nữ tức giận đến phát run, hít sâu vài hơi rồi nói:
- Lập tức rút tất cả các sát thủ bố trí ở Hạ Quốc về, bảo Hồng y Giáo chủ, Hắc Miêu, Thiết Lao, Cự Thạch, tạm thời dừng nhiệm vụ, trở về trụ sở ở Luân Đôn trong thời gian nhanh nhất!
- Vâng, thưa bà!
Người đàn ông trong điện thoại cũng rất vội vàng, lập tức tuân lệnh.
Bà chủ nhà cúp điện thoại, thở ra một hơi, đang suy nghĩ nên xử lý chuyện có thể xảy ra kế tiếp như thế nào, chợt nghe điện thoại lại reo lên.
Nhìn dãy số, lập tức sắc mặt của bà chủ nhà trở nên rất khó coi.
Nhưng bà ta cũng không dám từ chối cuộc gọi này, bèn hít vào một hơi thật sâu, gắng gượng đưa ra một khuôn mặt tươi cười.
- Thật là hiếm có, tiểu thư Grimm, có việc gì mà lại gọi điện thoại cho tôi lúc sáng sớm thế này?
Từ điện thoại vang lên một giọng nữ êm tai như suối reo, đầy khoan thai và dè dặt.
- Phu nhân Fernandez, thật sự là bất hạnh, tình hữu nghị được giữ vững nhiều năm của chúng ta, lại bị bà dễ dàng từ bỏ như vậy.
- Tiểu thư Grimm, xin chỉ giáo cho?
Vẻ mặt phu nhân Fernandez vẫn bình tĩnh.
- Chủ nhân của tôi bị bọn thuộc hạ Kên Kên, Tắc Kè Hoa và Hỏa Liệt Điểu của Tinh Hồng Thập Tự các vị ám sát. Tôi không rõ cuộc mua bán này các vị thu được bao nhiêu tiền thù lao, nhưng chắc chắn là các vị sẽ không lấy được khoản còn lại đâu!
- Tôi rất kinh ngạc, bởi vì đối mặt với chủ nhân của tôi, thế mà bà vẫn không phái ra bốn lá bài chủ chốt của mình, chỉ phái ba tiểu sát thủ trong top 100, thật sự quá coi thường người khác.
Bà chủ nhà xác định sự việc đã bại lộ, cũng không cố che giấu, thản nhiên nói:
- Chúng tôi là tổ chức sát thủ được liệt vào hàng Tứ Sát, cho dù có người đặt hàng chúng tôi giết Tứ Đại Vương Giả, chúng tôi cũng sẽ xem xét, chỉ cần có đầy đủ tài nguyên trợ giúp, hễ có cơ hội, thì chúng tôi sẽ thực hiện chứ không thể tự đập bảng hiệu của mình.
- Tiểu thư Grimm, hẳn cô có thể hiểu được, nguyên tắc làm sát thủ của chúng tôi là không có người không thể giết, mà chỉ là có tìm ra cơ hội làm điều đó hay không tiểu thư à. Tôi cho là ít nhất Scarpe cũng chưa đạt tới mức hoàn toàn không có kẽ hở, huống chi hắn còn tự bế nội công của mình.
- Về phần tại sao không phái bốn người bọn họ, cũng không phải là coi thường chủ nhân của cô, chỉ là bốn người bọn họ còn có nhiệm vụ khác. Hơn nữa, lần hành động này, vốn cũng không có ý định dựa vào thực lực tuyệt đối để hoàn thành nhiệm vụ, phái ai đi làm cũng chỉ là một dao kết liễu tính mạng mà thôi.
- Tôi rất vui khi thấy phu nhân có thể thẳng thắn như vậy. Thế thì kế tiếp, cho dù mũi dao của chúng ta chọc vào cổ họng nhau, cũng không cần nhiều lời rồi.
Bà chủ nhà biến sắc:
- Tiểu thư Grimm, Tinh Hồng Thập Tự chúng tôi cũng đã từng vì gia tộc của cô mà thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, giữa chúng ta đã thành lập nên một tình hữu nghị tốt đẹp, hay là cô để cho tôi và Scarpe nói chuyện trực tiếp với nhau một lần được không?
- Tôi không cho rằng, hắn chính diện giao chiến với Tinh Hồng Thập Tự chúng tôi, là một việc có lý trí. Dù sao hắn cũng không còn là Scarpe của bốn năm trước, người mà lúc đó đã khiến cả thế giới vừa nghe tiếng đã sợ mất mật. Hắn phải thừa nhận, mình đã không còn ở đỉnh cao nữa rồi.
(1) Cao trung: tương đương cấp ba ở Việt Nam.