Hai cha con Lâm Đại Nguyên nhìn thấy Lâm Phi làm như vậy, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ, cho dù Lâm Dao biết anh họ mình là người phi thường, cũng không nghĩ ông anh của mình lại “thần thánh” tới cỡ này.
Bốn tên ác ôn bối rối, không dám cứng rắn đối chọi với Lâm Phi, vội xoay người chạy về phía đường quốc lộ.
Nhưng đã muộn, mấy chiếc xe cảnh sát từ phía bệnh viện chạy tới, một đám cảnh sát lập tức xuống xe, còng tay bắt hết cả bốn tên.
Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao thấy vậy, ngơ ngác như lọt vào trong sương mù, làm sao mà cảnh sát lại mai phục sẵn bốn phía như vậy?
Bạch Hân Nghiên mặc một bộ đồng phục cảnh sát, tư thế hiên ngang, bước xuống từ một chiếc xe cảnh sát, dù mang vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của một nữ cảnh sát đang thi hành công tác, nhưng không sao giấu được vóc người ngạo nhân của mình, khiến bộ đồng phục cảnh sát phong phanh trở nên hết sức quyến rũ, phô bày ra những đường cong vô cùng kiều diễm.
Bạch Hân Nghiên đi thẳng tới trước mặt của Lâm Phi, nhìn hai chiếc xe con đã bị méo mó, nhíu mày nói:
- Đã bảo chúng tôi đến bắt người, sao còn muốn giết người?
Lâm Phi cười nói:
- Cảnh sát Bạch, hình như cô hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi biết cảnh sát các vị vì chuyện ở ga-ra tầng ngầm bệnh viện, nhất định là vẫn còn đang thu thập tài liệu ở hiện trường, cho nên tôi báo để các vị tới xử lý một vụ bắt cóc sắp xảy ra. Nhưng tôi cũng đâu có bảo các vị bắt sống bọn chúng? Trên thực tế, nếu như các vị đến muộn một chút, bốn tên kia đã bị giết.
- Rốt cuộc anh định làm cái gì? Những tên sát thủ ngoại quốc kia và những thuộc hạ Thanh Phong đường đã chết, có quan hệ gì với anh?
Bạch Hân Nghiên chất vấn.
Lâm Phi tùy ý nói:
- Cảnh sát Bạch, những chuyện này, không biết có lẽ tốt hơn là biết. Tôi cho rằng, có lẽ cô cứ làm một nữ sĩ quan cảnh sát xinh đẹp như thế, hơn là đi sâu tìm hiểu những điều nguy hiểm đáng sợ như vậy.
- Tôi không cần lòng tốt của anh!
Mắt Bạch Hân Nghiên đầy lửa giận, biết rằng tranh cãi với tên đàn ông này không có ý nghĩa, hừ lạnh một tiếng, rồi bước tới hỏi thăm tình hình của hai cha con Lâm Đại Nguyên.
Với vẻ căng thẳng, Lâm Đại Nguyên hỏi Lâm Phi:
- Tiểu Phi, cháu nói bác nghe, chuyện là như thế nào vậy? Thân thể của cháu...
Lâm Phi biết không thể giấu diếm lâu hơn, vì vậy đáp:
- Bác, trước tiên bác và Dao Dao về bệnh viện nghỉ ngơi đi, Cục trưởng Bạch sẽ phái cảnh sát bảo vệ an toàn cho hai người. Chuyện liên quan đến cháu khá phức tạp, chờ cháu làm xong việc sẽ nói với bác sau.
Nói xong, không để Lâm Đại Nguyên hỏi nhiều, Lâm Phi liền xoay người rời đi.
Hiện giờ hắn thật sự không có thời gian thêu dệt này nọ để đối phó với Lâm Đại Nguyên, Ngô Khâm của Thanh Phong đường đang chơi nước chót là chó cùng rứt giậu, cố gắng đánh cược lần sau cùng, hắn phải chuẩn bị kế hoạch trước.
Hai cha con Lâm Đại Nguyên đã có cảnh sát bảo vệ, hẳn là không có vấn đề gì. Dù sao Thanh Phong đường không dám đối nghịch với cảnh sát, làm như vậy chẳng khác nào tạo thêm rắc rối cho Hắc Long hội, đến lúc đó, cho dù Lâm Phi không tiêu diệt Ngô Khâm, Ngô Khâm cũng không thể chịu nổi.
Ba giờ sau, trời đã tối.
Lâm An giống như một cô gái dịu dàng vừa cởi đi bộ đồng phục làm việc, thay bằng một bộ lễ phục dạ hội đẹp đẽ, lộng lẫy thướt tha và rực rỡ.
Trong căn hộ của Diệp Tử Huyên, Lâm Phi và Diệp Tử Huyên, Khương Tiểu Bạch ngồi trên ghế salon trong phòng khách, xem một bản đồ vệ tinh thành phố Lâm An trên màn hình laptop.
Trên bản đồ là mười tám điểm đỏ đang di chuyển tới các ngõ ngách của thành phố.
Với thân hình mập lùn, Bao Tuấn Luân xuất hiện trong phòng khách, trên tay cầm một điện thoại di động, bận rộn ra lệnh và nhận lại tin tức.
- Đao Đao, kế hoạch này của cậu có ổn không? Đám tiểu tử kia chỉ mới vừa huấn luyện được một thời gian.
Diệp Tử Huyên đang ăn một bịch khoai tây chiên, chán ngán nói.
Lâm Phi thoải mái nói:
- Kế hoạch đơn giản như mọi người đã biết. Huấn luyện bọn họ là vì dành cho ngày hôm nay, chỉ là tiếp cận, xong rồi thì chạy đi thật nhanh. Chỉ cần vật nhỏ mà chị chế tạo có đủ uy lực, hơn nữa phạm vi khống chế thích hợp, thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
- Chất lượng tác phẩm của tôi, cậu không cần phải nghi ngờ! Thứ này ấy à, chị đây có nhắm mắt cũng vẫn có thể hoàn thành!
Mười mấy phút sau, mười tám điểm đỏ ngừng chuyển động, cứ hai ba điểm tạo thành một nhóm, dừng lại ở những công trình kiến trúc và đường phố khác nhau ở vùng lân cận.
- Lâm tiên sinh, tất cả mười tám người đã đến cứ điểm Thanh Phong đường, có thể hành động bất cứ lúc nào!
Bao Tuấn Luân thấy một loạt tín hiệu xác nhận trên màn hình điện thoại di động, phấn khởi báo cáo với Lâm Phi.
Lâm Phi tươi cười;
- Bắt đầu!
...
Khu biệt thự Bạch Điểu phía bắc Lâm An. Bên ngoài một biệt thự tráng lệ, bốn năm người đàn ông vạm vỡ canh giữ ngoài cửa, đang hút thuốc và cười đùa.
Lúc này, hai thanh niên mặc áo ngắn tay, quần soóc vừa đi ngang qua biệt thự, mấy tên đàn ông kia liếc nhìn hai người, cũng không để ý lắm.
Nhưng trong tích tắc, hai thanh niên kia đột ngột chuyển hướng, lao về phía cửa lớn.
- Bọn mày làm cái gì vậy?
Mấy tên cao lớn thấy tình hình không ổn, liền đứng bật dậy định cản hai thanh niên thoạt nhìn cũng không lợi hại kia.
Hai người trẻ tuổi không trả lời, khi chạy đến cách cửa chừng bảy tám mét, liền móc từ trong túi áo ra bốn năm quả cầu kim loại nhỏ, to cỡ bằng ngón tay cái.
Một người ném mấy quả cầu về phía mấy tên gác cửa, người còn lại thì ném về phía cửa sổ lầu hai.
Mấy quả cầu lăn tới dưới chân bọn gác cổng, đồng thời cũng va vào cửa sổ lầu hai.
Trong nháy mắt ném cầu xong, hai người trẻ tuổi kia liền bỏ chạy.
Quả cầu vừa rơi xuống đất, một trong hai người thanh niên lấy điện thoại, nhanh chóng ấn vào một nút trên điện thoại.
- Oành!
Ánh lửa bùng lên từ cửa chính và cửa sổ lầu hai, mấy tên gác cổng còn chưa kịp phản ứng, đã bị nổ đứt chân cụt tay, cháy đen thui!
Trên lầu hai cũng vang lên tiếng hét thảm của một người đàn ông, nửa ngôi nhà liền đổ sụp xuống...
Cùng lúc đó, trong một căn phòng xa hoa tại một nhà hàng ở thành phố Lâm An, một đám nam nữ đang ngà ngà say.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài bởi hai người trẻ tuổi lạ mặt.
- Bọn mày là ai?
Một tên đàn ông đeo dây chuyền vàng ở phía đối diện cửa vào tức giận rống to.
Hai người kia không đáp, lập tức ném mấy quả cầu kim loại nhỏ lên bàn ăn, rồi xoay người bỏ chạy.
Đám người bên bàn ăn còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, chợt nghe “Oành” một tiếng chát chúa, lập tức không còn biết gì nữa.
Cùng một thời gian, ở một trung tâm ngâm chân, có hai thanh niên tự xưng là bạn của một giám đốc nào đó, còn báo ra số phòng bao cụ thể, khiến viên quản lý không chút nghi ngờ dẫn hai người tới cửa phòng bao.
Nào ngờ cửa vừa mở ra, hai thanh niên kia liền ném ra mấy quả cầu nhỏ vào phòng bao, rồi nhanh như gió chạy trốn.
Quản lý ngạc nhiên, mà giám đốc của một công ty nhỏ đang ở trong phòng bao giận tím mặt, đang định hỏi chuyện gì xảy ra, thì trước mắt đã nổ bùng một ánh lửa...
...
Người dân thành phố Lâm An nhất định khó có thể quên được một đêm đặc biệt như vậy, khi khắp nơi đều vang lên những tiếng nổ lớn.
Hầu như chỉ trong vòng mười phút, cả thành phố Lâm An có ít nhất bảy tám nơi xảy ra vụ nổ lớn.
Trong phòng họp của Thanh Phong đường, Ngô Khâm đang suy nghĩ có nên tập hợp tất cả lực lượng trong đường để sống mái một trận cuối cùng với Lâm Phi. Vì mời sát thủ, gã đã tốn rất nhiều tiền bạc, chỉ mình gã thì không đủ khả năng tài chính để mời trợ thủ mạnh.
Nhưng không ngờ, đúng lúc đó, tin tức của người trong đường báo về qua điện thoại khiến mặt gã xám như tro tàn.
- Đường chủ! Nhà của Trương lão đại bị ném chất nổ, Trương lão đại bị thương, đã đưa vào bệnh viện!
- Đường chủ! Không xong rồi, trong lúc Lưu tổng và Vương tổng chiêu đãi khách, cả phòng bao bị nổ tung, tất cả đều...đều chết hết!
- Đường chủ! Không xong rồi, trong khi Triệu thúc ngâm chân ở trung tâm ngâm chân, đã bị nổ chết rồi!
- Đường chủ...
Hầu như mỗi điện thoại gọi về, đều báo cho Ngô Khâm biết, các trưởng lão, chủ quản của Thanh Phong đường, không bị nổ chết thì cũng bị trọng thương.
Ngô Khâm ôm ngực, gã có cảm giác mình lên cơn đau tim đến nơi rồi!
- Khốn kiếp! Là ai ném chất nổ? Thủ hạ của bọn họ chỉ là lũ ăn không ngồi rồi hay sao? Chẳng lẽ không giúp lão đại ngăn cản chúng sao? Chẳng lẽ không bắt được một người nào ném chất nổ hay sao?
Rốt cuộc Ngô Khâm không nhịn được nữa, gào thét trong điện thoại.
Nhưng người báo tin cũng không nói được gì, chỉ dựa vào thực tế mà nói:
- Đường chủ, những tên đó chạy trốn nhanh như chó điên! Người của chúng ta không đuổi kịp bọn chúng, có lên xe cũng không đuổi kịp, chỉ thoáng chốc là mất dạng rồi!
Ngô Khâm ngồi phịch xuống ghế, gã không ngờ Lâm Phi lại phái người bắt đầu chặt đứt tất cả tay chân bộ hạ của mình, khiến gã biến thành một vị tướng không binh sĩ.
Một khi những lão đại cấp dưới của gã chết rồi, các thế lực bản địa ở Lâm An sẽ rối loạn, vị trí đường chủ của gã sẽ chỉ còn là danh nghĩa.