“Người xưa nói chẳng sai...độc ác nhất là lòng dạ đàn bà”... Lâm Phi thầm mặc niệm trong lòng.
Trên đường đi ra khỏi cửa quán trà, Lâm Phi đã nhìn thấy khí thế hung hăng của ba vị cảnh sát bên đường đối diện. Gã cảnh sát mặt đen đi đầu hô to:
- Cảnh sát đây, không được chạy!
Lâm Phi thì ngược lại đang muốn bỏ chạy, chạy trốn được thì càng tốt, nhưng giờ mà hắn chạy hoặc tranh chấp với cảnh sát thì chẳng phải sẽ rơi vào bẫy của Tô Ánh Tuyết, trở thành “kẻ bỏ trốn” sao?
Hơn nữa hắn cũng không thể nào giải thích được, bởi cảnh sát không phải muốn bắt hắn mà chỉ muốn lấy lòng Tô Ánh Tuyết thôi, còn vì sao hắn phạm tội vơ vét tài sản thì cơ bản cũng chẳng sao.
Lâm Phi lại một lần nữa ý thức được rằng tâm tư của cô gái này không phải loại độc ác bình thường, cô ta đã bắt được điểm yếu của mình.
- Tiểu tử thối! Ở thành Lâm An này ai dám trộm đồ của Tô tiểu thư chứ, mày ăn gan hùm rồi à?!
Gã cảnh sát mặt đen đi đến, nhanh nhẹn tiêu sái túm lấy tay hắn rồi còng lại.
Lâm Phi thiếu chút nữa rớt mắt, rõ ràng là vu oan một cách trắng trợn, làm gì có ai ngu đến mức ăn trộm ngay trước cửa cục công an cơ chứ.
- Tô tiểu thư, cô không sao chứ?
Gã cảnh sát mặt đen bắt Lâm Phi xong liền ton hót đến cười hỏi Tô Ánh Tuyết, nhìn thấy cô hắn không khỏi nuốt nước miếng ừng ực.
Tô Ánh Tuyết nhẹ nhàng nói:
- Tôi không sao, hắn thấy tôi báo cảnh sát liền định chạy trốn, may mà các anh tới sớm. Anh tên gì thế?
- Báo cáo Tô tiểu thư, tôi tên Bành Siêu, là đại đội trưởng dưới quyền cục trưởng Phương.
Bành Siêu lớn tiếng cúi chào rồi đáp lời.
Tô Ánh Tuyết nói:
- Vậy thì phiền đội trưởng Bành rồi, anh nói với cục trưởng Phương giúp tôi là tôi rất hài lòng với tác phong của anh.
Trên mặt Bành Siêu lộ rõ sự vui mừng. Khi nãy hắn vừa nghe nói là Tô tiểu thư của nhà họ Tô gặp chuyện là hắn lập tức dẫn người tới, mục đích là để chiến đoạt công lao.
Nhà họ Tô là gia đình đứng đầu trong danh sách các gia tộc ở tỉnh này, chỉ cần Tô Ánh Tuyết nói tốt về hắn trước mặt cục trưởng Phương một câu thôi là khả năng thăng quan của hắn sẽ đến rất nhanh.
Lâm Phi bị hai gã cảnh sát kia bắt lại, mặt mũi nhăn nhó, cái số chó của hắn, chỉ một câu nói của đại tiểu thư thôi mà hắn xui xẻo đến mức này.
- Tô tiểu thư, xin hỏi cô định xử lý hắn thế nào?
Bành Siêu hung hăng nhìn Lâm Phi hỏi.
- Này, anh cảnh sát, chẳng phải là các anh nên quyết định sao? Sao lại hỏi cô ấy?
Lâm Phi thấy kỳ lạ liền cười ầm lên.
- Câm miệng! Có tin tao đánh mày không hả?
Bành Siêu trợn mắt nói.
Tô Ánh Tuyết dáng vẻ bình thản như cũ nói:
- Nên điều tra cho hợp lý một chút, sau đó giam hắn lại bốn mươi tám tiếng, đợi tôi nghĩ xong sẽ báo với các anh.
Bành Siêu ngoan ngoãn:
- Vâng!
Tô Ánh Tuyết đi tới trước mặt Lâm Phi, ẩn ý nói:
- Đợi anh hiểu ra vấn đề rồi thì sẽ không “phạm tội” nữa. Tôi sẽ xin xỏ giúp anh để anh ra ngoài. Bây giờ tôi phải đi làm rồi. Hẹn gặp lại.
Nói xong cô bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra, thản nhiên ngồi lên xe rời đi, một mùi thơm thoang thoảng đọng lại.
Bành Siêu và mấy cảnh sát kia vẫn vẫy tay không ngớt, hô to:
- Tô tiểu thư đi thong thả.
Lâm Phi mặt phiền muộn, coi như hắn nằm trong tay cô gái kia rồi, chỉ sợ nếu Tô Ánh Tuyết không hài lòng, cảnh sát sẽ không thả hắn ra.
Tiễn người đẹp xong, Bành Siêu quay lại cười nhạo Lâm Phi rồi vẫy tay, đưa hắn về cục cảnh sát.
Một gã đàn ông đầu trọc tuổi trung niên đã đứng chờ sẵn bên trong, chính là cục trưởng Phương của cục công an. Thấy Bành Siêu dẫn người về, gã bước lên trước hỏi:
- Là tên tiểu tử này?
- Cục trưởng, chính là hắn. Anh định xử lý thể nào?
Bành Siêu thẳng thắn hỏi.
- Tô tiểu thư nói sao?
- Nói là giữ hắn lại hai ngày đã rồi tính.
Cục trưởng Phương đi đến bên cạnh Bành Siêu, nói nhỏ:
- Cậu xem xem hắn có gia thế gì không, nếu chỉ là một tên dân đen thì không cần hỏi ý kiến tôi nữa, cậu biết phải xử lý thế nào chứ...
- Rõ!
Bành Siêu khẽ cười, gật gật đầu, sai hai người đưa Lâm Phi vào văn phòng lớn, còn hắn đi điều tra lý lịch của Lâm Phi.
Không lâu sau, Lâm Phi ngồi trước một cái bàn lớn, bắt đầu trả lời chất vấn của Bành Siêu.
- Tên?
- Lâm Phi.
- Tuổi?
- 23...
Lâm Phi ngoan ngoãn trả lời, hắn biết đám người này muốn vu cho hắn tội danh kia, nhưng tốt nhất bây giờ hắn vẫn phải phối hợp tốt một chút, nếu không sẽ càng gặp nhiều phiền phức hơn nữa. Gã mặt đen Bành Siêu tiếp tục hỏi những câu theo thường lệ, hắn thấy tính tình Lâm Phi cũng điềm đạm, không phiền phức chút nào, hắn không khỏi chau mày.
Thông thường, vừa mới bắt đầu là đã mất kiên nhẫn, sau đó đấu võ mồm rồi cuối cùng gã có thể đạo mạo ra vẻ nói hắn không phối hợp, bắt đầu dùng chút thủ đoạn.
Nhưng sao cái tên Lâm Phi này không hề mắc câu?
Vừa đặt bút xuống, gã cảnh sát mặt đen hỏi:
- Mày có biết tội vơ vét tài sản có thể bỏ tù không, thậm chí phải ngồi bóc lịch ba đến mười năm.
Lâm Phi mỉm cười nói:
- Anh cảnh sát, bây giờ là thời đại cập nhật internet rồi, tuy tôi không có học hành gì nhưng cũng biết được đôi chút. Anh nói tội vơ vét tài sản có điều kiện tiên quyết là biểu hiện khách quan hành vi chọn người để uy hiếp, áp chế, đe dọa đủ các thể loại, sau đó khiến cho người bị hại phải có hành vi giao vật ra. Anh có thể theo dõi camera ghi hình trong quán trà, tôi từ đầu chí cuối chỉ ăn sáng, có một chút tranh chấp với Tô tiểu thư, nhưng đó là tranh chấp dân sự...Anh cảnh sát, anh không có chứng cứ mà đã kết tội vơ vét tài sản cho tôi rồi, như vậy không hợp tình hợp lý đâu.
Cái tội danh này hắn không nhận được, dù sao cũng là chuyện phiếm của Tô Ánh Tuyết, hắn mà nhận thì sẽ xảy ra chuyện lớn đấy, còn nếu không nhận cũng chỉ bị giữ nhiều nhất hai ngày thôi.
- Bốp!
Bành Siêu vỗ bàn một cái, hung dữ nói:
- Ý mày là tao bêu xấu mày hả?
Lâm Phi lắc đầu:
- Tôi chỉ muốn làm sáng tỏ sự việc. Đây là cục cảnh sát, là nơi công chính chấp pháp chứ không phải nơi mở đại hội hắc đạo, vậy nên dù sao cũng phải nói lý nói luật ở đây.
- Hừ hừ, đúng là không thấy quan tài không nhỏ lệ, mày không bằng không cấp mà dám coi mình là luật sư à? Còn dám cãi với ông? Ở đây, ông mày chính là vương pháp!!
Năm đó gã phải dựa vào mối quan hệ mới vào được cục cảnh sát, gã ghét nhất kẻ nào hiểu luật hơn gã mà lại dám nói luật trước mặt gã. Gã tức đến mức đỏ mặt lên, nhưng da gã lại quá đen, nên nhìn qua lại giống như màu gan lợn.
- Từ Hạo, ra đây! Đưa tên này vào phòng thẩm vấn, để Nghiêm Gia thẩm vấn nó!
Thiếu chút nữa là đã bị dùng hình phạt đặc biệt rồi.
Bành Siêu quát lớn, một gã cảnh sát thư sinh gầy gò chạy tới, nịnh nọt:
- Đội trưởng Bành, thật không đúng lúc, phòng thẩm vấn vừa bị Cục phó Bạch chiếm mất rồi.
- Vậy đưa hắn đến phòng tạm giam, giam hắn hai tuần!
Bành Siêu cười gằn nói.
- Hả?
Gã cảnh sát quèn tên Từ Hạo gãi gãi đầu, vẻ khó xử nói:
- Đội trưởng Bành, như thế là không phù hợp với quy định, nếu chưa được lãnh đạo phê chuẩn thì không được chuyển giao người...
Đội trưởng Bành nhíu mày:
- Nói với lão Lý đây là người Bành Siêu đưa đến, hắn còn dám nói gì nữa sao? Ta vừa điều tra tiểu tử này, có hộ khẩu ở nông thôn, hắn còn thiếu nợ người ta tiền thuê nhà, hắn có chết cũng chẳng ai quản! Cứ để cho lão Lý cho hắn biết thế nào là lễ độ!
Từ Hạo đành cười khổ làm theo, vỗ vỗ sau lưng Lâm Phi:
- Nhóc, đứng lên đi, cậu chọc nhầm người rồi, đội trưởng Bành không phải là kẻ để trêu chọc đâu, cứ ngoan ngoãn đi với tôi đi.
Lâm Phi nhíu mày, cứ như thế này cũng không phải cách, tuy mình có thể bảo vệ được bản thân mình nhưng nếu chẳng may lỡ quá mất hai tuần, chưa tìm được việc là chuyện nhỏ, tiền nhà nợ quá lâu sẽ bị đuổi ra ngoài đấy.
Đúng lúc này, hai gã cảnh sát từ ngoài bước vào dẫn theo một gã đàn ông nước ngoài, thoạt nhìn như người Mỹ. Dáng người không cao, nhưng có vẻ vô cùng khỏe mạnh chắc chắn, đầu húi cua.
Lâm Phi nhìn cách ăn mặc của gã, áo khoác đen, bốt da cao, quần jeans đen, trên tay đeo một chiếc nhẫn có giá thập tự và đầu lâu màu bạc.
- Hai anh cảnh sát, tôi thấy tốt nhất là các anh thả tôi ra thôi.
Lâm Phi đột nhiên quay đầu, nghiêm túc nói với Bành Siêu và Từ Hạo.