- Ngồi đi.
Bạch Hân Nghiên không ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn về video giám sát, ý bảo hai người Lâm Phi ngồi xuống trước đã.
Lâm Phi và Linda thản nhiên ngồi xuống, Lâm Phi đã quen với thái độ này của Bạch Hân Nghiên, còn Linda lại không ưa lắm, gương mặt đầy vẻ phản cảm.
Hơn một phút sau, sau khi Bạch Hân Nghiên xem ra, mới ngẩng đầu lên.
Khi nhìn thấy Linda bên cạnh Lâm Phi, Bạch Hân Nghiên nhíu chặt lông mày, ánh mắt lộ ra cảm xúc phức tạp.
Linda lại làm ra bộ dạng hài hước, làm điệu làm bộ nghịch mái tóc dài màu đỏ của mình, hai chân bắt chéo, không chút e dè nhìn thẳng vào Bạch Hân Nghiên bằng vẻ khiêu khích.
Bạch Hân Nghiên nhìn Lâm Phi hỏi:
- Tại sao lại uống rượu rồi lái xe?
Lâm Phi trả lời:
- Tâm tình không tốt lắm, quên hiện tại quản chế nghiêm, tôi không phải cố ý gây phiền phức cho cảnh sát các cô.
- Chỉ đơn giản như vậy?
Bạch Hân Nghiên hỏi.
Lâm Phi gật đầu:
- Tôi không có hứng thú chào hỏi các cô thường xuyên.
Bạch Hân Nghiên trầm ngâm một lát nói:
- Tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý, anh có thể đi được rồi.
Lâm Phi cười hì hì, cảm thấy cô nàng này càng ngày càng hiểu chuyện. Vốn dĩ là, pháp luật phổ thông căn bản không có tác dụng với loại người như hắn, hai bên tạo điều kiện cho nhau, ngày sau cũng sẽ không bạc đãi cô ta.
Hắn kéo tay Linda, đang định cùng nhau rời đi thuê khách sạn thì nghe Bạch Hân Nghiên nói:
- Đợi một chút!
- Sao vậy? Cảnh sát Bạch còn chuyện gì à?
Lâm Phi quay đầu hỏi.
Bạch Hân Nghiên lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm vào Linda, nói một câu khiến Lâm Phi thiết chút nữa té xỉu…
- Mẹ, mẹ gây chuyện đủ chưa vậy?
Mẹ?
Mẹ!!!
Lâm Phi ngoảnh đầu lại, nhìn Linda đang nháy mắt cười quyến rũ với mình, khóe miệng nhếch lên rồi lại nhìn thần sắc vừa cô đơn lại bất đắc dĩ của Bạch Hân Nghiên, biết không phải là giả.
- Cục trưởng Bạch, tôi có làm loạn gì đâu? Tài xế lái xe không bị xử phạt, lẽ nào người ngồi cùng lại phạm pháp hay sao?
Người phụ nữ hừ một tiếng, sau đó khẽ cười nói với Lâm Phi:
- Anh chàng đẹp trai, sao nhìn anh có vẻ như bị hù dọa vậy? Đáng sợ đến vậy sao? Haiz…nếu đã vậy chúng ta sẽ làm quen với nhau lại một lần nữa, tôi tên Hạ Lâm Mỹ, là mẹ của đứa con gái mà cậu nói không có tình thú kia.
Hạ Lâm Mỹ vẻ mặt u oán nói:
- Anh chàng đẹp trai, không phải bởi vì tôi là mẹ nó mà chê tôi già chứ? Anh xem, con gái tôi hiện là bộ dạng này, đợi đến lúc đến tuổi tôi chỉ sợ không bằng tôi đâu.
Nói rồi, người phụ nữ còn làm ra bộ dạng quyến rũ, dùng ngực áp sát vào cánh tay Lâm Phi rồi cọ xát vài cái.
Lâm Phi nuốt nước miếng, không ngờ suýt chút nữa mình đã ** mẹ của Bạch Hân Nghiên!
Chẳng trách vừa bị cảnh sát cản đường mà người phụ nữ này căn bản không có chút sợ hãi nào, thì ra là con gái bà ta là Cục trưởng Cục cảnh sát!
- Mẹ!
Bạch Hân Nghiên cất tiếng đau khổ:
- Rốt cuộc là mẹ muốn thế nào mới nghe con! Không phải con đã nói với mẹ rất nhiều lần là đừng đi ra ngoài tùy tiện tìm đàn ông sao! Tại sao mẹ luôn giẫm đạp mình vậy, lẽ nào mẹ cảm thấy như vậy sẽ vui sao?
- Câm miệng!!
Hạ Lâm Mỹ vừa rồi còn bộ mặt ôn hòa, đột nhiên biến thành gương mặt hung hãn, nổi giận mắng Bạch Hân Nghiên:
- Tôi là mẹ cô! Lúc nào đến lượt tôi phải nghe lời cô! Nha đầu thối! Tôi không tìm đàn ông, lẽ nào đợi cô tìm cho tôi sao!
- Cô muốn tôi không tìm cũng được, hai người chồng của tôi đều bị cô hại chết rồi, cô tìm họ về cho tôi! “ Hang động rỗng tuếch” của bà già này, lẽ nào đứa nha đầu như cô có thể lấp đầy?
- Mẹ….mẹ….mẹ sao vậy…
Khuôn mặt của Bạch Hân Nghiên bỗng đỏ ửng, không ngờ mẹ mình lại nói những lời thô tục trước mặt Lâm Phi như vậy.
Hạ Lâm Mỹ vênh váo tự đắc:
- Tôi làm sao? Lẽ nào tôi nói không đúng sao? Cô đừng tưởng rằng mình là Cục trưởng Cục cảnh sát là ghê gớm! Pháp luật quốc gia không quản cô, không có nghĩa là cô là vương là tướng, cô dám quản bà già này, bà già này lên phố lột hết quần áo cho đàn ông nhìn! Để bọn họ biết, Cục trưởng Bạch của Cục cảnh sát Lâm An được chui ra từ bụng bà già này!
Sắc mặt Bạch Hân Nghiên trắng bệch, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn người mẹ chẳng khác gì ma quỷ của mình.
Lâm Phi thầm thở dài, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, hắn sớm đã điều tra qua tài liệu của nhân viên tổ đặc công, cho nên cũng biết vấn đề giữa hai mẹ con Bạch Hân Nghiên.
Chỉ là hắn chưa từng gặp Hạ Lâm Mỹ, hôm này vừa gặp, quả thật chỉ hơn chứ không kém so với tài liệu hắn đã xem qua.
Cũng khó trách Bạch Hân Nghiên lại làm việc điên cuồng như vậy, gần như đại đa số thời gian cô để ở bên ngoài, trong nhà có một bà mẹ thế này, ai còn dám trở về nhiều?
- Mẹ thật sự cho rằng, con đang quan tâm đến thanh danh của con, để ý đến việc người khác biết mẹ là mẹ con mới nói những điều này với mẹ sao?
Bạch Hân Nghiên nghẹn ngào, nước mắt rơi như mưa:
- Con không muốn nhìn mẹ tự giày xéo mình, con biết con có lỗi với mẹ, con có thể cố gắng kiếm tiền, để mẹ sống có cuộc sống tốt, nhưng mẹ đừng có mãi không buông bỏ được được không vậy, quá khứ đã qua, mẹ không thể sống tốt được sao….
- Quá khứ đã qua? Hừ hừ…
Hạ Lâm Mỹ cười như điên nói:
- Nha đầu thối, cô nói thật nhẹ nhàng, con gái của tôi lại hại chết hai người chồng của tôi, còn nói tất cả đã qua rồi? Dựa vào gì con gái tôi không nghe lời tôi mà tôi phải nghe lời nó! Tôi mới là mẹ của cô, cô đừng có trơ mặt ra như vậy?
- Con phải nói bao nhiêu lần nữa mẹ mới chịu nghe, chỉ cần mẹ có thể để con tiếp tục làm cảnh sát, mẹ có yêu cầu gì con cũng đều đồng ý với mẹ, mẹ muốn kết hôn với ai, gả cho nhà nào, con đều đồng ý với mẹ, con chỉ muốn làm một cảnh sát tốt, đây là nguyện vọng duy nhất của con…
- Mẹ, con cầu xin mẹ, mẹ đừng giẫm đạp lên mình nữa được không vậy…con không sợ mất mặt, con chỉ không muốn mẹ tiếp tục thế này…
Bạch Hân Nghiên nói bằng giọng khẩn thiết.
Hạ Lâm Mỹ nghe đến đây, sắc mặt trầm xuống đáng sợ:
- Chỉ cần cô tiếp tục làm cảnh sát, thì đừng nghĩ đến chuyện tôi sẽ nghe cô! Đời này tôi hận nhất là cảnh sát!!
Nói xong, Hạ Lâm Mỹ hỏi Lâm Phi:
- Này, đang ngẩn người cái gì? Hôm nay có muốn bên bà già này nữa không? Không muốn thì nói nhanh, tôi còn đi tìm người đàn ông khác.
- Ây…
Lâm Phi nhìn Bạch Hân Nghiên mặt không còn chút máu, ánh mắt tràn đầy vẻ bất lực, nếu còn muốn nói đi “làm” mẹ ruột của cô ta, e là sau này không có cách nào chào hỏi được với cô gái này, vậy nên hắn đáp:
- Thôi bỏ đi, bà đi tìm người khác đi, tốt xấu gì tôi cũng có chút giao tình với Cảnh sát Bạch.
- Biết cậu đã thích con bé này, không vừa mắt con gà mẹ này rồi, được, đàn ông muốn bên tôi còn nhiều lắm, hừ.
Hạ Lâm Mỹ cười lạnh một tiếng rồi quay người rời khỏi văn phòng.
Lâm Phi thở dài, có chút nuối tiếc. Nói thật, đây tuyệt đối là một người bạn trên giường chất lượng tốt, chỉ tiếc vì quan hệ của Bạch Hân Nghiên nên bản thân hắn không còn hứng thú.
Hạ Lâm Mỹ vừa rời khỏi, bầu không khí trong phòng làm việc có chút lúng túng.
Một hồi lâu sau, Lâm Phi nhìn Bạch Hân Nghiên đang hồn bay phách lạc:
- Này, cô không sao chứ?
Bạch Hân Nghiên định thần lại, lau nước mắt, hít mũi một cái như không có chuyện gì rồi nói:
- Không sao, tôi phải tiếp tục xem video, anh có thể đi rồi.
Lâm Phi cũng không đi ngay, hắn cảm thấy Bạch Hân Nghiên rất đáng thương, nhìn bộ dạng của cô không hiểu sao trong lòng hắn muốn giúp cô một phen.
Có lẽ là vì trái tim của hai người lúc này đều ở trong tình trạng bi thương, đồng bệnh tương liên.
Lâm Phi ngồi trên ghế nói:
- Cô nói xem là vụ án gì, có lẽ tôi có thể giúp cô.
- Anh?
- Tôi rất rảnh, dù sao cũng không có chuyện gì?
Bạch Hân Nghiên bỗng hoài nghi, nhưng nghĩ lại, vụ án Kỵ sĩ Thánh Điện hồi đầu cũng là Lâm Phi khám phá ra nên cô mới gật đầu đồng ý:
- Được.
Cô mở video cho Lâm Phi xem.
Đây là một đoạn video được quay trên đường phố, một người đàn ông vẻ tri thức đang đi trên đường, bị một người đàn ông đội mũ lưỡi trai khác tóm lấy, đánh đập, một dao đâm vào đùi, sau đó người đàn ông kia chết, người đội mũ lưỡi trai cướp của rồi bỏ trốn.
- Vụ án này được điều tra với danh nghĩa là vụ án cướp bóc, nhưng tôi cảm thấy có gì đó không ổn, tôi cảm thấy đó là mưu sát, nhưng lại không tìm ra chứng cớ gì để chứng minh, cho nên muốn xem có manh mối gì không.
Bạch Hân Nghiên nói.
Lâm Phi gật đầu nói:
- Khứu giác nghề nghiệp của cô rất nhạy cảm, đây hiển nhiên là mưu sát.
- Thật vậy sao? Sao anh lại nhìn ra được vậy?
Bạch Hân Nghiên có chút vui mừng, có vẻ đã quên đi chuyện không vui vừa rồi.
Lâm Phi chỉ vào bộ phận người đàn ông bị thương trên màn hình:
- Cô xem, vết thương đúng động mạch trở xuống, tĩnh mạch trở lên.
- Kỹ xảo làm đối phương mất máu dẫn đến tử vong, chỉ có sát thủ chuyên nghiệp mới làm được. Nếu nói là trùng hợp, xác suất không lớn, cho nên vụ án này thoạt nhìn thì tưởng là cướp bóc giết người, nhưng thực ra lại là mưu sát.
- Thì ra là như vậy! Tôi đã bỏ qua thương thế và tính thực tế trên vết thương của y.
Bạch Hân Nghiên lập tức ghi lại lời của Lâm Phi:
- Ngày mai đợi người đến tôi sẽ lập vụ án thành án mưu sát, rồi giao cho tổ trọng án.
Bạch Hân Nghiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lâm Phi với ánh mắt cảm kích:
- Cảm ơn anh.
Lâm Phi có chút kinh ngạc:
- Hình như trong mắt cô, việc của mẹ cô, việc của bản thân cô không quan trọng bằng việc cô xử lý một vụ án thì phải? Cảnh sát Bạch, cô đúng là một cô gái kỳ quái.
Bạch Hân Nghiên sửng sốt một chút, rồi vuốt vuốt tóc, đứng dậy nói:
- Cùng tôi đi ăn chút gì đi, tôi vẫn chưa ăn tối.
- Cô bảo tôi đưa cô đi ăn?
Lâm Phi cảm thấy mặt trời có vẻ đang mọc từ đằng Tây, nữ cảnh sát này không hận hắn nữa sao?
- Không…không tiện sao?
Bạch Hân Nghiên ý thức được lời đề nghị của mình có vẻ đột ngột, ngượng ngùng hỏi.
- Ồ, cũng không phải.
Lâm Phi chỉ không quen, đứng dậy nói:
- Đi thôi, nhưng cô lái xe nhé, tôi không muốn bị bắt lần nữa.