- Anh bị điên à! Lời lão tử vừa nói anh không nghe rõ sao? Anh muốn bị bắt giam không hả!
Bành Siêu tức giận quát lên.
Từ Hạo cũng cảm thấy tên này thật buồn cười, có lẽ cậu ta không biết mình đang rơi vào tình huống nào.
Bành Siêu là kẻ không biết nói đạo lý, dựa vào mối quan hệ họ hàng với Cục trưởng Phương mà phách lối, làm xằng làm bậy. Hôm nay, cậu ta dám chọc vào nữ thần băng giá của giới kinh doanh tỉnh Giang - Đại tiểu thư nhà họ Tô. Thân phận khác nhau một trời một vực.
Những kẻ trộm trước đây từng có quan hệ với Bành Siêu, khi bị đưa đến phòng thẩm vấn hoặc trại tạm giam, có kẻ bị đánh cho thành tàn phế. Đặc biệt những người từ nơi khác đến không có chỗ nương tựa, càng bị đánh cho đến mức thê thảm.
Hôm nay, tuy tiểu tử này là người địa phương nhưng lại có quan hệ với khu nông thôn. Nếu cậu ta bị đưa vào trại tạm giam, sống chết thế nào còn chưa biết được.
Nhưng Lâm Phi không thèm để ý đến những lời mắng chửi của Bành Siêu, mà chỉ nhìn chằm chằm vào người nước ngoài kia, như thể đang suy tư điều gì đó...
Lúc này, Cục trưởng Phương từ văn phòng đi ra, đang tiến hành thẩm vấn.
- Tiểu Trương, người nước ngoài này gây ra chuyện gì vậy?
- Cục trưởng Phương, lúc nãy chúng tôi từ ngoài về, trên đường cái, người nước ngoài này bị người ta bắt lại vì tội quấy rối phụ nữ. Vì thế chúng tôi đã dẫn gã vào đây.
Người cảnh sát trả lời.
Cục trưởng Phương gật đầu:
- Gã biết nói tiếng Trung chứ? Hay là nói tiếng Anh?
- Chúng tôi vừa thử rồi. Hình như gã chỉ biết nói tiếng Tây Ban Nha, xem ra có vẻ là người Mexico.
Người cảnh sát họ Trương nói.
Cục trưởng Phương khổ não đáp:
- Trong Cục không có ai biết nói tiếng Tây Ban Nha. Cậu đem gã đi chỗ khác ngồi đi, tôi suy nghĩ xem nên xử lý thế nào...
- Được...
- Đang lúc người cảnh sát muốn dẫn người nước ngoài kia đi, gã bỗng nhiên cử động!
Hai tay vốn bị còng lại chẳng biết đã mở ra từ lúc nào.
Bành! Bành!
Người nước ngoài nhảy cẩng lễn, hai chân hung hăng đạp về phía cảnh sát, trực tiếp đá văng hai nhân viên cảnh sát.
Ngay sau đó, tay gã kéo ống quần bò lên cao, đôi giày da cài một con dao nhỏ dài, sắc lẹm.
Người nước ngoài cầm con dao ấy lên, không nói hai lời phi về phía cổ của Cục trưởng Phương vẫn đang sững sờ.
- Á...
Một nữ cảnh sát thét chói tai. Chỉ thấy một tơ máu bắn ra, Cục trưởng Phương đã thống khổ lấy tay ôm cổ, ngã xuống trên nền đất của phòng làm việc.
Văn phòng lập tức trở nên hỗn loạn. Mấy cảnh sát nhát gan bỏ chạy trối chết. Mấy cảnh sát gan dạ, người thì móc súng, người thì chạy đi lấy súng của mình.
Nhưng người nước ngoài này lại rất nhạy bén, nắm chắc mọi phương hướng của tất cả mọi người. Gã đi lại nhanh nhẹn qua mấy cái bàn, nhảy về sau, đem dao nhét vào chỗ cũ, vén áo khoác lên, rút ra từ bên hông một cây súng ngắn màu bạc.
- Bằng bằng bằng!!!
Mấy tiếng súng liên tiếp vang lên. Mấy người cảnh sát xông về phía người nước ngoài đang định tháo chốt bảo hiểm của súng đã bị đạn bắn xuyên đầu.
Người nước ngoài từ trên cao nhìn xuống quan sát động thái của mọi người, tự như đang tìm kiếm thứ gì đó. Ánh mắt gã hung ác như loài dã thú đang giương nanh múa vuốt.
Bành Siêu và Từ Hạo đều vô cùng sợ hãi. Hai người chen nhau chui xuống dưới gầm bàn. Cuối cùng Từ Hạo bị ép ra ngoài, đành phải bò đến một cái bàn khác, sợ hãi đến phát khóc.
Lâm Phi vẫn đứng ở đó thở dài mà không hề nhúc nhích. Xem ra, tên này đang tìm người nào đó. Dù gì cũng không phải là mình, cứ xem tình hình thế nào rồi tính sau.
Đám cảnh sát mặc áo bảo hộ chỉ có thể ở đây làm mưa làm gió, trợn mắt nhìn Bành Siêu khi dễ dân chúng.
Bọn họ đều là kẻ ngốc. Trời nóng như vậy, vì sao người này lại mặc áo khoác da và đi bốt da, không thấy gì kỳ lạ sao. Soát người gã cũng không tìm ra thứ gì, có chết cũng đáng.
Người nước ngoài phát hiện mục tiêu của mình không ở đây nên bắt đầu tìm kiếm ở mấy văn phòng bên cạnh.
Hai gã cảnh sát định chạy trốn đều bị bắn 2 phát ngã gục xuống đất. Điều này khiến các nhân viên cảnh sát khác sợ tới mức không dám hành động lung tung.
Lâm Phi khẽ nhếch khóe miệng. Chỉ dựa vào mấy người này, nếu là vụ cướp ngân hàng, chẳng phải tất cả sẽ trở thành con rùa rụt cổ hay sao? Mới thấy kẻ bắt cóc, ai nấy đều sợ hãi đến mức tè cả ra quần thế này rồi còn gì?
Lúc này, một bóng hình xinh đẹp hiên ngang xuất hiện từ lối đi phía trong, nhanh chóng nhảy qua mấy cái bàn, đánh về phía người nước ngoài.
Đồng thời, trên tay cô là một chiếc áo khoác của bộ đồng phục cảnh sát. Chiếc áo khoác trở thành chướng ngại vật, làm nhiễu loạn ánh mắt của người nước ngoài. Sau đó cô ném áo về phía gã.
Sau khi phát hiện ra thân ảnh mới xuất hiện, gã bắn liên tiếp mấy phát nhưng chỉ xuyên qua áo cảnh sát chứ không tìm được chính xác vị trí của cô gái.
Tốc độ của cô rất nhanh, sớm tránh được viên đạn. Cô lộn một vòng, quét chân, trực tiếp đánh ngã người nước ngoài.
Hai chân “bành bạch”. Cô gái đó xoay người luồn ra sau người nước ngoài, đá rơi súng trên tay của gã. Thân thủ của người nước ngoài cũng vô cùng nhanh nhẹn. Gã nghiêng người về sau, lúc đứng lên, trên tay cầm theo một con dao nhỏ, đâm về phía cô gái.
Cô gái liên tiếp lùi về phía sau 3 bước, cầm một chiếc áo khoác khác bên cạnh làm vũ khí, ném về phía lưỡi dao sắc bén.
Cô xoay tròn mấy vòng, vặn chặt con dao, dùng sức kéo nó ra, khiến con dao suýt nữa rơi khỏi tay người nước ngoài.
Nhân lúc người nước ngoài đang bất ngờ, cô không do dự đá thẳng vào bụng gã.
- Bụp!
Người nước ngoài bị đá bay ra xa 3, 4 m. Con dao trên tay rơi xuống đất cùng bộ đồng phục. Cơ thể đập mạnh lên tường.
Lâm Phi không dám tin, chớp mắt đến mấy lần. Hắn dở khóc dở cười, ông trời đang trêu đùa mình sao.
Nữ cảnh sát này chẳng phải là Bạch Hân Nghiên – nữ cảnh sát sau khi bị hắn đánh ngất xỉu, bỏ trên đất hay sao?
Những người khác trong Cục cảnh sát ngây ngốc nhìn, không ít người vài giây sau mới chợt bừng tỉnh, nuốt nước bọt.
- Không hổ danh là cao thủ cảnh sát hình sự quốc tế! Quá mạnh!
- Biến thái thật, dám xông về phía viên đạn...
- Cũng may phó Cục trưởng Bạch ở đây...Hu hu...
Có nữ cảnh sát kích động bật khóc.
Lâm Phi giật mình. Hóa ra vị hoa khôi cảnh sát này đã từng là cảnh sát hình sự quốc tế. Vậy việc đã từng được huấn luyện đặc biệt cũng có thể hiểu được.
Hắn còn nhớ, tối qua, Bạch Hân Nghiên nói đang đi truy bắt tội phạm ma túy, hơn nữa, hình như cô ấy cũng quen biết bọn tội phạm. Nếu vậy... mục tiêu của người nước ngoài này không phải ai khác mà chính là Bạch Hân Nghiên.
Đang tính xem nên đối phó thế nào, ánh mắt Lâm Phi quét qua người nước ngoài đáng lồm cồm bò dậy. Ánh mắt ngưng trọng.
Lúc này Bạch Hân Nghiên đang ngồi xổm xuống kiểm tra thương thế của Cục trưởng Phương, có lẽ cô đang xem có thể cứu giúp gì được hay không?
Người nước ngoài vừa giả bộ bị thương nặng đã lén thò tay vào trong túi quần lấy thứ gì đó.
Theo bản năng, Lâm Phi không chút do dự phi thân như một cơn gió lên phía trước. Mọi người xung quanh đều không thấy rõ làm sao hắn có thể làm được như vậy thì hắn đã ở sau lưng Bạch Hân Nghiên rồi.
- Chạy mau!
Còng trên tay Lâm Phi đã bị tháo từ lúc nào. Hai tay hắn mạnh mẽ ôm lấy eo của cô gái, nghiêng người kẹp lấy người cô như một bao gạo. Người nhẹ như lông hồng, mấy bước đã xông được ra ngoài Cục cảnh sát.