Victor lập tức mồ hôi chảy ròng ròng, cúi đầu thấp hơn, nói:
- Sứ giả, làm ơn chuyển lời cho quân đoàn trưởng đại nhân, cũng không phải Victor tham luyến vấn đề cá nhân, mà Scarpe chính là một bàn đạp tuyệt vời. Lợi dụng hắn có thể đẩy nhanh kế hoạch của chúng ta.
- Không cần giải thích. Quân đoàn trưởng đại nhân rất rõ tâm tư của anh. Anh đừng quên, là ai đã chống đỡ sau lưng anh được ngày hôm nay, cũng đừng tưởng rằng quân đoàn trưởng đại nhân có đủ kiên nhẫn với anh. Hôm nay Scarpeđã mất năng lực, không đủ gây sợ, sớm muộn gì cũng bị loại bỏ.
- Nhưng nếu anh để lộ quá nhiều tin tức quan trọng, khiến cho hắn một lần nữa triệu tập quan chấp chính còn lại của “Truyền Kỳ Thế Đại”, nó sẽ trở thành một lực cản thật lớn đối với kế hoạch của chúng ta.
- Quân đoàn trưởng bảo tôi cho anh biết, việc triển khai chiến thuật tại Hạ Quốc đã được bố trí hoàn tất. Anh làm việc tại Mỹ cũng phải đảm bảo không có sơ hở.
Victor cười cứng nhắc, liên tục gật đầu:
- Vâng, tuyệt đối hoàn thành nhiệm vụ.
Sứ giả địa ngục nửa câu cũng không nói thêm, quay người bay lên không trung, lập tức xẹt qua hải dương, biến mất trong bầu trời đêm.
Khối sắt thép chở người biến mất, sắc mặt Victor lập tức trầm lại, tràn đầy khinh thường.
- Chú, quân đoàn địa ngục xem ra đã nôn nóng rồi.
Andariel nói.
Victor hừ lạnh một tiếng, ngước nhìn bầu trời sao, hít sâu một hơi không khí biển.
- Muốn tinh lọc thế giới không sạch sẽ này, há là chuyện chỉ một sớm một chiều. Bọn côn trùng đáng thương này này cứ tự cho mình là kỳ thủ quản lý cả thế giới. Buồn cười đến cực điểm.
- Không bao lâu sau, nhân loại sẽ biết, ta mới chính là sứ giả của Chúa, là vị cứu tinh thật sự.
Đám người Andariel đứng nhìn Victor chắp tay, ánh mắt tràn đầy vẻ sùng kính.
Lâm An, sơn trang Thiên Lan tại thành nam, là một chuỗi biệt thự sang trọng xuôi theo triền núi được xây dựng cho người giàu có. Lướt qua đỉnh núi, từ phía đông nam nhìn lại chính là biển lớn, có thể nói là khu vực tấc đất tấc vàng.
Vốn Lâm Phi bảo Diệp Tử Huyên sắp xếp cho một căn nhà trọ gần đại học Lâm An, nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện thêm hai mẹ con. Sau khi suy tính, Lâm Phi liền trực tiếp hỏi mượn căn biệt thự cao cấp kia của Diệp Tử Huyên.
Hắn đã có ý định thoái ẩn giang hồ, tất nhiên sẽ không quá rêu rao. Nhưng bây giờ thế giới đã lâm vào nguy cơ mà rất ít người có thể cảm nhận được, mà hắn lại là người khởi xướng, có muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn được.
Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng. Vậy thì hắn cũng không muốn che che lấp lấp nữa. Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. Thu thập sạch sẽ hết thảy rồi nói sau.
Bất động sản của Diệp Tử Huyên trải rộng khắp thế giới. Nhưng vì cô là một giáo sư bình thường nên chỉ có thể ở trong một căn hộ bình thường mà thôi.
Sơn trang Thiên Lan có tổng cộng có hai mươi căn biệt thự. Mỗi một biệt thự đều cách nhau rất xa. Chẳng may xảy ra đánh nhau cũng không quá lộ liễu. Lâm Phi cân nhắc đến điều này nên mới chọn chỗ đó.
Diệp Tử Huyên không ngừng mắng Lâm Phi trong điện thoại "không biết xấu hổ", mượn nhà của cô, mượn xe của cô, lúc này lại lừa cô lấy một căn biệt thự cao cấp giá ba ngàn vạn. Đây chính là căn biệt thự cô dành để ở sau khi kết hôn với Trần Khải Luân.
Nhưng Lâm Phi chỉ nói một câu đã khiến cô im miệng:
- Có muốn tôi nói cho Bộ An ninh thế giới, bà trùm buôn bán vũ khí hàng đầu thế giới là giáo sư đại học Lâm An hay không?
- Cứ việc làm! Bộ tưởng buôn bán súng ống là dễ lắm sao?
Diệp Tử Huyên nổi trận lôi đình. Mặc dù biết Lâm Phi chỉ là nói đùa, nhưng vẫn cảm thấy khó nén bực tức.
Cô đành phải tự an ủi mình. Tên khốn khiếp này vốn là thổ phỉ cướp đốt giết hiếp trên khắp thế giới. Cùng lắm về sau gặp phải phiền toái thì để cho hắn dọn dẹp là được, cũng không thể lúc nào cũng lỗ vốn như vậy.
Mẹ con Hứa Vân và Hứa Vi bước vào sơn trang Thiên Lan, đều giật mình nói không ra lời.
Căn biệt thự giống như cung điện xa hoa, chiếm diện tích hơn tám trăm mét vuông, có sân tennis, bể bơi, hoa viên nhân tạo.
Toàn bộ kiến trúc chủ đạo, ngoại trừ nhà để xe dưới tầng hầm, là căn lầu ba tầng thiết kế theo phong cách Ý, đơn giản nhưng lại mang theo mỹ cảm tinh xảo.
Bên trong căn biệt thự có hơn mười phòng ngủ, phòng tập gym, thiết bị sử dụng năng lượng mặt trời....đầy đủ mọi thứ.
Lâm Phi lái xe chở hai mẹ con đến bên ngoài căn biệt thự, rồi giúp hai người mang hành lý bước vào cổng.
- Lâm Phi, không ngờ cháu có tiền như vậy? Dì thật sự là mắt mờ, nhìn lầm...
Hứa Vân càng ngày càng hối hận. Lúc trước, nếu sớm biết trước Lâm Phi có tiền như vậy, hai người làm gì huyên náo đến nông nổi này.
Có trách thì cũng nên trách Lâm Phi chẳng có tiếng tăm, lại lôi thôi lếch thếch. Ai sẽ cho rằng một tên nghèo rớt mồng tơi lại có tiền như vậy?
Lâm Phi thuận miệng nói:
- Mượn của một người bạn, không phải nhà của tôi.
- Nhà của bạn em? Cho em mượn sao? Bạn của em thật là hào phóng!
Hứa Vi ngạc nhiên nói.
Lâm Phi nhún vai:
- Nếu đã cho tôi thì là của tôi. Cô ấy cũng không dám bảo tôi trả lại.
Hai mẹ con đều giật mình, càng lúc càng thấy chàng thanh niên trước mặt thật bá đạo. Một căn biệt thự mấy ngàn vạn lại nói là mượn?
Cũng may Hứa Vi đã nói với Hứa Vân Lâm Phi có liên quan đến hắc đạo. Hứa Vân ngược lại lại có thể chấp nhận điểm này.
Ngày mai Lâm Đại Nguyên và con gái mới chuyển đến. Lâm Phi cũng không lo lắng, trước sắp xếp cho mẹ con Hứa Vân.
Hứa Vi vốn có xe. Buổi chiều, hai mẹ con xuống siêu thị phía dưới sơn trang mua một ít thức ăn và đồ dùng hàng ngày, sau đó trở lại căn biệt thự, bắt đầu nấu cơm.
Bây giờ, hai người đều có chung nhận thức. Chưa nói đến nịnh bợ Lâm Phi, nhưng ít nhất cũng khiến cho hắn cảm thấy thoải mái.
Giống như Hứa Vi đã nói, hai người không còn gì để mất, không cần phải tỏ ra thanh cao, cũng không cần phải giả bộ rụt rè. Sự thật rõ ràng, Lâm Phi chính là chỗ dựa cuối cùng của hai người.
Lâm Phi phát hiện hắn để cho hai mẹ con người này đến đây ở lại là một biện pháp rất tốt, để có người chăm sóc Lâm Đại Nguyên hàng ngày. Lâm Dao có người nói chuyện. Hơn nữa, sau này hắn cũng có thể thoải mái ở lại Lâm An, im lặng chờ đợi lão điên đến tìm hắn.
Lúc ăn cơm tối, Diệp Tử Huyên, Khương Tiểu Bạch và lão Bao đều xuất hiện, cùng nhau ăn một bữa cơm, xem như làm quen hai mẹ con Hứa Vi.
Khương Tiểu Bạch nháy mắt ra hiệu, luôn nhìn trộm hai mẹ con Hứa Vi. Sau bữa cơm, y lén nói với Lâm Phi:
- Đao ca, ánh mắt của anh thật xảo quyệt. Còn tưởng rằng là hai chị em, nhìn rất giống nhau. Nhìn không ra là đã hơn bốn mươi. Chẳng lẽ, lần này anh muốn ăn cả hai mẹ con sao?
Lâm Phi không biết đầu óc người này tại sao lại phát triển được, liền gõ một cái lên cái đầu trọc của gã:
- Nếu Phật tổ ở trước mặt cậu, khẳng định cũng sẽ cầm dao làm thịt cậu.
Khương Tiểu Bạch vô tư cười hì hì. Dù sao ý tứ trong mắt rất chắc chắn, cảm thấy Lâm Phi nhất định là nghĩ như vậy. Nếu Lâm Phi làm ra những chuyện hoang đường, gã cũng cảm thấy đó là bình thường. Bởi vì lão đại của gã căn bản không phải người bình thường.
Đêm nay đối với lão Bao mà nói là một đêm bận rộn nhất. Trong đồn cảnh sát, dưới sự phối hợp của Bạch Hân Nghiên, lão Bao chỉ huy lũ chó săn thuộc hạ, đồng thời tấn công năm cứ điểm chủ yếu.
Bắt giặc thì phải bắt vua trước. Mấy đầu lĩnh lưu manh chủ yếu của địa bàn Lâm An đều bị lão Bao bắt hết, giết chết tại chỗ.
Có súng ống đạn dược Diệp Tử Huyên cung cấp, đám cá nhỏ chưa từng được huấn luyện này hoàn toàn không ngăn được những con chó săn mạnh mẽ xông tới.
Lâm Phi xem ra, không có người của Hắc Long hội nhúng tay, cảnh sát giống như mù mắt, hành động lần này chẳng khác nào trò chơi con nít, căn bản không có độ khó.
Nhưng đối với đám người lão Bao, đây là thắng lợi quan trọng đầu tiên.
Qua đêm nay, bọn họ chính là thế lực duy nhất trong thế giới ngầm Lâm An. Tất cả quân lính tản mạn đều được hợp nhất. Một số dựa vào nơi hiểm trở để chống lại thì trực tiếp bị tan vỡ.
Trong phòng khách căn biệt thự, đám người Lâm Phi thỉnh thoảng lại xem nhiệm vụ hoàn thành được truyền về máy tính, biết rõ đại cục đã định.
Hai mẹ con Hứa Vi lần đầu tiên nhìn thấy được "công việc" của Lâm Phi, đều sợ tới mức không dám lên tiếng, nhưng lại rất ngạc nhiên. Những điểm trên bản đồ kia là cái gì?
- Lâm tiên sinh, chỉ còn lại thế lực cuối cùng của Trần lão lục. Trần lão lục muốn chạy trốn, nhưng đã bị Vương Đại Vĩ một đấm đánh chết. Ha ha, tiểu tử này thật là dũng mãnh.
Lão Bao cầm thiết bị thông tin báo cáo lại với Lâm Phi.
- Hợp nhất được bao nhiêu người?
Lâm Phi hỏi.
- Tổng cộng hơn 270 người. Sau khi loại bỏ một số người không có tiềm lực, đoán chừng sẽ còn lại 130-140 người.
Lão Bao nói xong, đột nhiên nghĩ đến điều gì, liền hỏi:
- Lâm tiên sinh, sau này nếu đã chiếm cứ được thế giới ngầm Lâm An, có nên tìm một cái tên? Bằng không thì các anh em đều không biết mình thuộc bang hội nào?
Tìm tên bang hội?
Lâm Phi chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này. Hắn chỉ muốn khống chế được địa bàn Lâm An, cũng không có tâm tư trà trộn hắc đạo. Cái đó sớm không phải là đồ chơi của hắn.