Lại là cao thủ Tiên Thiên?
Không ít người thất kinh, mặc dù xem ra uy lực Hàng Đầu thuật của Kaysone mạnh hơn, nhưng dù gì cũng là đi chặn đánh Kaysone, người đứng thứ hai bảng Huyết Toàn, vậy người kia tuyệt đối phải là cao thủ Tiên Thiên Đại Thành mới có thể có chân khí như vậy.
-Khổ Ách sư huynh!?
Khương Tiểu Bạch nhận ra tăng nhân xuất hiện là ai, không ngờ là sư huynh Khổ Ách, người cùng thế hệ với gã trong Thiếu Lâm.
Bởi vì Linh Tố thiện sư, sư phụ của Khương Tiểu Bạch có vai vế cao, còn cao hơn một bậc so với phương trượng hiện tại cho nên mặc dù Khương Tiểu Bạch còn trẻ, nhưng trong Thiếu Lâm, cũng cùng thế hệ với phương trượng.
Khổ Ách pháp sư này là trưởng lão Thiếu Lâm Võ tông, theo lý nói người đã hơn sáu mươi tuổi, hoàn toàn có thể làm sư phụ của Khương Tiểu Bạch, nhưng y chỉ là sư huynh của gã.
Khổ Ách bốn mươi lăm tuổi bước vào Tiên Thiên, nhưng lại vì ít khi ra khỏi Thiếu Lâm, càng ít khi xuất thủ, cho nên, Đại Sảnh cũng không biết thực lực cụ thể của y, cũng không sắp xếp y vào bảng danh sách nào. Nhưng Khương Tiểu Bạch, người đồng môn của y lại vô cùng rõ ràng, thực lực của y đã gần đến tiêu chuẩn của mười hai thần tướng, thậm chí về cơ bản, còn mạnh hơn Lý Úy Nhiên, người trẻ tuổi, kiếm khí sắc bén xếp trong mười hai thần tướng.
- Bát Giới, đừng hồ đồ nữa, mặc dù sư thúc đang bế sinh tử quan, không đến quản ngươi, nhưng cũng không cho phép ngươi đối đầu với quốc gia hồng trần thế này.
Khổ Ách dạy dỗ.
Nghe y gọi pháp danh của mình, sắc mặt Khương Tiểu Bạch không được tự nhiên cho lắm. Lúc trước bởi gã vừa vặn xếp thứ tám, cũng là thiền sư môn hạ bái nhập Linh Tố cuối cùng, nên có pháp hiệu “Bát Giới”, nhưng từ khi gã xuống núi, đánh chết cũng không dùng, bởi pháp hiệu ấy quá khó nghe! Nếu không phải bản thân có vai vế cao, tuyệt đối sẽ bị người trong Thiếu Lâm tự cười chết.
Đáng tiếc đối phương lại là sư huynh của gã, còn là cao thủ xếp hạng cao trong Thiếu Lâm, gã cũng không dám phản bác.
-Sư huynh, huynh cũng nhìn thấy rồi đó, là đám người này quá xảo trá, xấu xa, huynh giúp bọn họ mới là nối giáo cho giặc!
Khương Tiểu Bạch nói.
- A Di Đà Phật.
Khổ Ách nghiêm mặt nói:
- Thiện ác đều có nhân quả, ngã phật từ bi, không để nhóm người này bàn tay nhuộm vô số máu tươi, nhận hết đắng khổ lục đạo luân hồi đã là chí nhân chí thiện.
-Lần này có cơ hội dấn thân vào chỗ sáng, hà tất phải so đo tiểu tiết kia. Ngươi thân là đồ đệ của Linh Tố sư thúc, lẽ nào không phân rõ đại nhân đại nghĩa hay sao?
Lục Thiết Quân rất tán đồng nói:
- Đại sư nói phải, tôi đợi cũng là vì dân chúng trong thiên hạ, tuyệt không phải vì lợi ích cá nhân.
-Trên tay chư vị dính đầy máu người vô tội, chúng ta bất kể có hiềm khích gì lúc trước, cho các người một cơ hội sửa đổi, đã là hạ quyết tâm lớn rồi.
-Mẹ ngươi đánh ** ít thôi! Lão tử mặc kệ! Đừng nói sư huynh của ta ở đây, dù là sư phụ tử quỷ kia ở đây cũng vô dụng!!! Thị phi đúng sai còn không phân rõ, sống trên đời còn có ý nghĩa gì?!
-Hôm nay dù có phải trục xuất khỏi Thiếu Lâm, tôi cũng phải ở cùng anh em của mình! Các người có giỏi thì giết sạch chúng tôi đi, được chết cùng lão Đại, chúng tôi nguyện ý!!!
- Đúng vậy! Không có Scarpe, sáu năm trước chúng tôi đã chết ở trong cốc trên núi Alpha rồi, hôm nay dù vì Scarpe nằm trên đảo, chúng tôi cũng không cảm thấy mất mặt!
- Muốn đánh thì đánh, chết rồi kéo thêm mấy cái đệm lưng!
Trong lúc nhất thời, cùng với tiếng hô của Khương Tiểu Bạch, người trong Truyền Kỳ Thế Đại cũng trào dâng xúc động, đằng đằng sát khí!
Phảng phất trong chốc lát, khí thế của ba bốn chục người này tựa như thiên quân vạn mã, đánh trống khua chiêng trên sa trường, tiếng hô “giết” rung trời!
…
- Các người! Các người thả ta ra! Các người đưa tôi đi đâu vậy?
Cùng lúc đó, trên tàu bảo vệ cách đó tương đối xa, phi cơ trực thăng mang Tô Ánh Tuyết và Cố Thải Anh lên boong tàu, rồi mấy nữ hải quân lại mang hai người phụ nữ này vào phòng chỉ huy trên tàu.
Tô Ánh Tuyết rất bất mãn khi những nữ binh này cứ kẹp lấy cô, cô ra sức giãy dụa nhưng cơ bản không phải là đối thủ của họ.
Cố Thải Anh lại đại khái đoán được tình hình, bà không lên tiếng, sắc mặt đau thương đi vào trong.
Tại phòng chỉ huy, Lục Trường Minh, Vương Chính, Long Khi cùng một số lãnh đạo, tướng lãnh cấp cao khác đều nhìn lên màn hình lớn xem tình hình mà camera quay được.
Mặc dù bọn họ không mạo hiểm tiến về vùng phụ cận như hạm đội bao vây, nhưng cũng không yên tâm khi hành động lớn lần này, bản thân không đích thân đi đốc chiến.
So với chút việc của quân Mỹ, nếu ngày hôm nay có thể khống chế được người của Truyền Kỳ Thế Đại, đồng thời đạt được trí tuệ siêu cấp, vậy bọn họ cũng không e ngại quân Mỹ.
Trong thời đại thông tin hóa như hiện nay, phóng ra đạn đạo, không tập, hải chiến đều cần mạng lưới, chỉ cần có thể khống chế được mạng lưới tin tức, vậy thì đồng nghĩa với việc trở thành chúa tể của trận chiến.
Mà trí tuệ nhân tạo siêu cấp có thể làm được điều này!
- Thủ trưởng, đã đưa Vương phu nhân và Tô tiểu thư đến rồi ạ.
Nữ binh chào kính lễ với Lục Trường Minh.
Lục Trường Minh khoát khoát tay, để nữ binh lui xuống:
- Làm phiền các người rồi.
Vương Thiệu Hoa cùng cha và anh trưởng của mình cũng có mặt trong phòng chỉ huy, vội vàng tiến lên kéo hai tay của Cố Thải Anh, ân cần nói:
- Thải Anh, em không sao chứ? Em có bị thương ở đâu không?
-Này, con dâu hai, con và Thiệu Hoa chờ ở đây đi, ở đây an toàn.
Vương Chính cười ha hả nói.
Cố Thải Anh do dự một chút, không nhịn được nước mắt lưng tròng:
- Cha, rốt cuộc là cha muốn làm gì vậy ạ…Con thấy đâu đâu cũng là quân hạm, cha muốn đánh đắm họ sao? Di thể của Phi Nhi còn ở phía trên…
-Những người kia là phần tử nguy hiểm, nếu không khống chế được, đánh đắm toàn bộ cũng không sao cả. Lâm Phi đã đi rồi, con đừng khóc nữa, coi như hải táng đi.
Vương Chính nói xong, quay người đi, không thèm để ý đến phản ứng của Cố Thải Anh.
Cố Thải Anh còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Vương Thiệu Hoa ngăn lại, ánh mắt ra hiệu bảo bà đừng động tới cha, động vào chẳng khác gì chọc giận sư tử đang yên lặng.
Tô Ánh Tuyết trong lòng phẫn uất, đôi mắt lấp lánh nước nói:
- Hừ…một đám ra vẻ đạo mạo, chính khách khiến người ta buồn nôn, nói cái gì mà những người kia là phần tử nguy hiểm, bọn họ cơ bản không vi phạm pháp lệnh, chỉ là tới tham gia tang lễ của bằng hữu mà thôi!
- Hơn nữa, trên đảo còn có người dân thường vô tội, lẽ nào những người đó cũng là phần tử nguy hiểm nước ngoài hay sao?
Vài lão nhân sắt mặt bỗng tối sầm lại, nhìn Tô Ánh Tuyết, thần sắc dữ tợn, lời này, dù trong lòng có nghĩ vậy, nhưng nói ra trước mặt bao nhiêu người như vậy cũng quá không nể mặt bọn họ rồi.
Cô là cái gì, chẳng qua chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi đầu, một nữ thương nhân, dù cho là tổng giám đốc công ty lớn, thì trong mắt những người này cũng chỉ là một cọng cỏ non có thể nhổ lên bất cứ lúc nào mà thôi.
-Tô Ánh Tuyết! Đừng nói nữa!
Người mở miệng ngăn cản lại là Lục Vũ Phỉ, người đang đứng sau Lục Trường Minh.
Cô gái vội vàng đi đến trước mặt Tô Ánh Tuyết, nói:
- Đưa cô đến đây là vì an toàn của cô, cô đừng không hiểu chuyện như vậy!
- Chủ nhiệm Lục, tôi quen cô sao? Cô quan tâm đến tôi như vậy, khiến tôi thụ sủng nhược kinh đấy (được sủng ái mà lo sợ), thật ngại quá…tôi không có hứng thú nhận thứ nước mắt này của cô.
Tô Ánh Tuyết vẻ mặt khinh thường.
Trước kia bởi mọi người từng đến sơn trang Thiên Lan ân cần thăm hỏi nên Tô Ánh Tuyết biết Lục Vũ Phỉ là quan viên của Bộ An ninh.
- Cô…ây da, sao cô lại bướng bỉnh, không hiểu chuyện như vậy! Lẽ nào cô không suy nghĩ kỹ một chút, cô giống những người bình thường trên đảo kia không?
Lục Vũ Phỉ vừa nói, vừa cẩn thận nhìn Lục Trường Minh, chỉ sợ khiến ông nội không vui.
- Sao tôi lại không giống bọn họ, tôi không giống các người, cao cao tại thượng, đều là “hoàng thân quốc thích”, định đoạt sinh tử của người khác.
Tô Ánh Tuyết nói dứt lời liền xoay người đi ra ngoài.
- Cô đi đâu vậy? Đây là trên biển!
Lục Vũ Phỉ kéo Tô Ánh Tuyết lại.
Tô Ánh Tuyết ngẩng đầu, thở phì phì:
- Tôi đi gọi điện cho trực thăng đến đây đón tôi, tôi không muốn ở cùng một chỗ với mấy người!
Nói xong, Tô Ánh Tuyết như con mèo nhỏ, ý đồ cắn hai tay Lục Vũ Phỉ, bất đắc dĩ, Lục Vũ Phỉ đành phải buông cô ra.
Trong lòng Tô Ánh Tuyết vô cùng đau khổ, vốn việc Lâm Phi qua đời đã đủ khiến cô tiều tụy rồi, những người này còn muốn hạ thủ bằng hữu của Lâm Phi, cô chỉ hận mình không có năng lực ngăn cản, cũng hận mình không thể đứng về một phía với bọn họ.
- Đứng lại!!!
Tô Ánh Tuyết vừa định đi, lại nghe thấy tiếng quát của Lục Trường Minh.
Cô đứng ngây ra đó, không hiểu vì sao trong lòng cảm thấy có gì đó đặc biệt khi nghe nỗi tức giận ẩn chứa trong lời nói của Lục Trường Minh!
Khi cô xoay người, Lục Trường Minh đã từ từ đi đến trước mặt cô.
Không ít người trong phòng chỉ huy đều nhìn cảnh này với ánh mắt căng thẳng, nhóm người Vương Chính lại lộ ra ý cười cổ quái, Cố Thải Anh và Lục Vũ Phỉ thì lo lắng vô cùng.
- Lục gia chủ, mặc dù ông quyền cao chức trọng, nhưng trừ phi ông trói tôi, nếu không thì tôi…
- Bốp!
Cái bạt tai vang dội rơi xuống mặt Tô Ánh Tuyết.