Nhưng Phương Nhã Nhu cũng biết, nếu làm ầm lên với Lâm Phi, Trang Diệc Phàm sẽ tiếp tục quấn lấy mình.
Cô không biết nên làm thế nào mới phải, cảm thấy mình bị thua thiệt, lại cảm thấy là mình từ chuốc lấy.
Trang Diệc Phàm thấy Phương Nhã Nhu không có ý phản kháng, mà im lặng trước hành động của Lâm Phi, sắc mặt trở nên ảm đạm, cười tự giễu:
- Được…được…các người được lắm…
Gã quay người rời khỏi, giống như một cái xác không hồn.
Đợi Trang Diệc Phàm đi rồi, Phương Nhã Nhu mới trừng mắt nhìn Lâm Phi, lấy chân đá vào chân hắn.
- Anh là tên khốn nạn!
Nhưng Phương Nhã Nhu không đá trúng, Lâm Phi đã tránh né, cơ thể vừa lách đã đứng bên kia người cô.
Hai tay Lâm Phi nhéo cằm Phương Nhã Nhu, đưa tay vuốt mặt cô, trong khoảng cách gần, có thể ngửi thấy hơi thở của nhau.
Phương Nhã Nhu kinh hoảng, hai mắt nhắm chặt, lông mi lay động, lúm đồng tiền đẹp phớt đỏ, quên cả phản kháng.
Trong mắt Lâm Phi, một tia kim quang có chút bạo động, hắn lắc đầu, phát hiện mình vô cùng khát khao cùng người phụ nữ này phát sinh chút gì đó.
Mà ngay cả vừa rồi, hắn cũng không do dự mà hôn cô.
Lực khống chế của hắn có vẻ không ngừng giảm sút.
- Bác sỹ Phương, cô đã nói tôi là bạn trai cô rồi, tôi hôn cô chút, không quá đáng chứ.
Lâm Phi cố gắng đè nén ngọn lửa trong cơ thể mình, nhếch miệng cười nói.
Phương Nhã Nhu phát hiện Lâm Phi không hôn mình nữa, vừa cảm thấy thở phào, trong lòng lại có chút thất vọng.
Nhưng cô vẫn hất tay hắn ra, sửa sang lại áo quần của mình, xấu hổ xen lẫn giận dữ nói:
- Anh rõ ràng biết tôi nói vậy là muốn để anh giúp tôi một chút, nhưng không nói lợi dụng tôi.
- Cô đừng quên rằng lần trước cô còn nợ tôi vụ cá cược đấy, so với việc đao thật súng thật, hôn một chút cũng có lợi hơn đúng chứ.
Lâm Phi cười nói.
Phương Nhã Nhu cuống đến phát khóc, cảm thấy vô cùng ủy khuất:
- Chẳng phải là anh chơi xấu hay sao! Lúc đó tôi không đồng ý!
Thấy bộ dạng sắp khóc của Phương Nhã Nhu, Lâm Phi cũng không chọc cô nữa, khoát khoát tay nói:
- Được rồi được rồi, vừa rồi tôi quá đáng. Tôi tìm cô là có việc khác. Sáng hôm nay Ánh Tuyết đột nhiên như không có chuyện gì, tôi cảm thấy quá cổ quái, muốn cô nhanh chóng sắp xếp một lần kiểm tra toàn diện nữa cho cô ấy.
Phương Nhã Nhu sững sờ, lau nước mắt trên khóe mắt:
- Tô tiểu thư cô ấy khỏe rồi? Sao có thể như vậy được, tối qua phải dựa vào thuốc an thần mới ngủ được.
Lâm Phi cũng không nói ra được nguyên cớ, nhưng Phương Nhã Nhu đã không so đo chuyện hắn mạo phạm vừa rồi, còn rất nhiệt tình đi xử lý chuyện giúp hắn.
Đợi sau khi xong việc, Lâm Phi trở về phòng thì Tô Tinh Nguyên đã rời đi, Tô Ánh Tuyết đang nói với thím Giang trưa nay ăn gì.
Lâm Phi vừa lúc muốn nói chuyện của Hứa Vi với Tô Ánh Tuyết, hắn cũng không vòng vo, mà đi thẳng vào vấn đề chính, hỏi cô xem có thể sắp xếp cho Hứa Vi một công việc gì đó hay không.
Sau một hồi sửng sốt, Tô Ánh Tuyết rất nhanh đã gật đầu đồng ý, còn nói giúp Hứa Vi sắp xếp một chỗ ở.
Trên thực tế, Tô Ánh Tuyết thấy đừng để Hứa Vi ở cùng một nhà với Lâm Phi mới là chuyện quan trọng hơn cả, cô cảm thấy tình địch Eva kia đã đủ mệt mỏi rồi, tốt nhất đừng để cho các cô gái khác xen vào.
Hai người không ai nhắc đến quan hệ về sau giữa họ, trước đó hủy bỏ hôn ước, cho đến nay lại lập tức làm chút gì đó, có vẻ quá trẻ con.
Lâm Phi có không ít chuyện phải xử lý, Tô Ánh Tuyết cũng muốn đợi một thời gian nữa mới tự do nói chuyện yêu đương.
Dù sao để Lâm Phi lập tức bàn chuyện kết hôn, đó là điều không thể.
Sau khi nói chuyện với Tô Ánh Tuyết một lúc, cô phải đi làm kiểm tra, Lâm Phi cũng không ở lại lâu mà trở về nhà ở sơn trang Thiên Lan.
Lâm Đại Nguyên đang xem TV, Lâm Dao thì đã đến trường, buổi chiểu còn phải đến công ty luyện thanh, thời gian này bởi chuyện của Lâm Phi mà cô bị lỡ dở nhiều chuyện.
Hứa Vi đang phụ giúp Hứa Vân nấu nướng, Lâm Phi nói chuyện Tô Ánh Tuyết đã đồng ý sắp xếp công việc cho cô với Hứa Vi, còn nói sẽ sắp xếp cho cô chỗ ở.
Hứa Vi vui mừng không thôi, cũng coi như đã hạ được tảng đá đè nặng trong lòng, cô vô cùng cảm kích Lâm Phi.
Lâm Phi đi đến phòng ngủ của mình ở lầu hai, phòng này từ sau khi Diệp Tử Huyên nhận về còn chưa sử dụng, nên đồ đạc vẫn mới, mọi thứ đầy đủ.
Sau khi bật máy tính lên, đăng nhập vào một trang web có địa chỉ cực kỳ phức tạp, ngón tay hắn gõ nhanh trên bàn phím, một lát sau, giao diện đã thay đổi, thành một màu đen.
Một đường cong mà trắng như gợn sóng, hiển thị đồng hồ đo lưu động.
Lâm Phi đeo tai nghe lên, nói với micro:
- LOOK.
Đường gợn sóng kia bắt đầu phập phồng cao thấp, trong tai nghe truyền tới giọng nói do điện tử hợp thành:
- Âm tần phân tích…thân phận xác nhận…người có quyền hạn….Scarpe….
Một lát sau, giọng nói lại lần nữa vang lên, mang theo cảm giác thân thiết có vài phần giống người thật:
- Chủ nhân, lâu rồi không liên lạc, có gì phân phó?
Cái Lâm Phi đang nói chuyện là LOOK trí tuệ nhân tạo siêu cấp, thật ra dùng điện thoại di động cũng có thể làm được, nhưng điện thoại phải đặc chế, hiện tại chỉ có Eva có một chiếc, điện thoại của Lâm Phi luôn thay đổi, nên không tiện mang theo.
- Liên lạc với các thành viên tham gia hội nghị trong Đại Sảnh, tìm thời gian và địa điểm thích hợp, trong vòng một tháng sẽ gặp mặt.
- Tuân mệnh…
Cơ hồ cùng thời gian Lâm Phi ra lệnh, thì khắp nơi trên toàn cầu, trong hòm thư điện tử của một số người, trong hộp tin nhắn của một số người đều xuất hiện thông tin văn tự các loại.
Những văn tự này nhìn có vẻ chỉ là lời hỏi thăm bình thường, nhưng bên trong lại có phương thức giải mật riêng.
Hơn nữa, nguồn gốc phát đi những tin tức này, nếu có Hacker truy lùng tung tích, e là sẽ hoảng sợ phát hiện ra rằng, cơ bản không có nơi phát ra! Tựa như thông tin từ trên trời rơi vào trong thiết bị của bọn họ vậy.
LOOK nhanh chóng xử lý xong chuyện đầu tiên, tiếp tục hỏi:
- Ngoài ra còn gì có thể giúp ngài nữa không ạ, chủ nhân?
Lâm Phi nghĩ một lát:
- Có manh mối của Victor không?
- Thật xin lỗi, chủ nhân, Victor dùng vật chất đặc biệt phản vệ tinh dò xét, hiện tại LOOK không có tiến triển gì mới, nhưng chỉ cần có bất kỳ dấu hiệu hoạt động nào của gã, LOOK sẽ thông báo với tiểu thư Eva đầu tiên.
Lâm Phi gật đầu:
- Ngươi lấy ra một báo cáo kiểm tra sức khỏe của một cô gái tên Tô Ánh Tuyết trong bệnh viện nhân dân Lâm An, tiến hành phân tích tổng kết toàn cầu, xem có gì hoài nghi không.
- Xin chủ nhân chờ một chút…
Gợn sóng màu trắng trên máy tính tĩnh lặng một lát mới tiếp tục truyền đến âm thanh:
- Chủ nhân, kết quả phân tích của LOOK, cơ thể của người này cực kỳ khỏe mạnh, không có bệnh tật gì hết.
Lâm Phi chau mày, có phải là ông trời phù hộ? Đến y học toàn cầu hội tụ trong LOOK cũng phân tích Tô Ánh Tuyết không có việc gì, vậy hơn phân nửa là sự thật.
Lâm Phi nói tạm biệt với LOOK, tắt máy tính, nhìn thời gian đã sắp đến giờ ăn cơm, hắn sờ bụng, quả thật là đã đói meo, sớm biết thế này đã bảo Hứa Vân làm nhiều đồ ăn hơn, cho đến nay dạ dày hắn đã thành dạ dày siêu cấp rồi.
Nhưng khi Lâm Phi định xuống lầu thì nghe thấy bên dưới truyền đến tiếng cãi vã và tiếng khóc.
Lâm Phi vừa rồi còn chú ý đến LOOK, lại còn đeo tai nghe nên không nghe được động tĩnh bên ngoài, không ngờ là có người đến “thăm”?
Thân ảnh của Lâm Phi như tia chớp vọt xuống lầu, xuống dưới đại ảnh, hai vệ sĩ đi giày Tây, một túm lấy Hứa Vân đang đeo tạp dề, một túm lấy Hứa Vi.
Một người phụ nữ dáng vẻ ung dung mặc chiếc váy liền thân màu xanh lá, chiếc áo khoác vân màu trắng, bộ mặt tràn đầy vẻ oán hận và cười lạnh, giương bàn tay, tát vào mặt Hứa Vân.
Khuôn mặt Hứa Vân đã hằn hai vệt bàn tay, e là không bao lâu nữa sẽ sưng lên…nhưng người phụ nữ kia không có ý dừng tay, còn định tiếp tục.
Hứa Vi đã khóc nhem nhuốc mặt mũi, nhưng không có cánh nào chạy thoát từ tay tên vệ sĩ kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình bị đánh.
Lâm Đại Nguyên bởi chân đi đứng không còn nhanh lẹ, đi đến ngăn cản nhưng bị đẩy ngã xuống đất, sau khi ngã cũng chỉ có thể sốt sắng kêu to.
- Dừng tay!
Lâm Phi bước đến, một tay túm lấy cánh tay đang vung lên của người phụ nữ, nhấc nhẹ bà ta lên, ném về phía sau, mông bà ta ngã phịch xuống đất, đau đớn hét lên một tiếng.
Hai tên vệ sĩ kia thấy chủ nhân của mình bị ném, cũng không còn lòng dạ túm lấy mẹ con Hứa Vi, xông lên định cho Lâm Phi một trận.
Lâm Phi vừa nhìn, không ngờ hai tên vệ sĩ này có chân khí, cũng coi như võ giả Hậu Thiên, liên tưởng đến bối cảnh mẹ con Hứa Vân, Lâm Phi gần như đã đoán được người phụ nữ này có lai lịch gì, hơn phân nửa là người của Diệp gia tìm đến cửa!