- Lâm Phi, mọi người đang đọc cái gì thế? Em có phải đọc cùng không?
Tô Ánh Tuyết vội vàng hỏi người đang ông bên cạnh.
Lâm Phi mỉm cười nói:
- Đó là kinh văn Ma Ni giáo của vương triều Ba Tư, các đây khoảng chưa đến 2000 , tôi cũng không rõ lắm cái đó có ý nghĩ cụ thể như thế nào, đại khái là tượng trưng cho lời tuyên thệ của tổ tiên về nền văn minh nhân loại, tuân theo nhân cách thần thánh, tiến hành những phương hướng và quyết định có ý nghĩa đối với nền văn minh nhân loại.
- Chỉ có tham gia hội nghị nguyên lão mới cần đọc thuộc lòng, em vừa mới gia nhập, cứ từ từ mà học!
Tô Ánh Tuyết chỗ hiểu chỗ không nhưng cô ý thức được, tuy sinh hoạt thường ngày, thân phận đám người kia rất bình thường nhưng chắc chắn bọn họ đều có tài năng đặc biệt không thể lẫn được, không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài.
Cũng như lúc cô gia nhập vậy, đòi hỏi tư chất trên lĩnh vực thương nghiệp, chắc chắn những người khác ở đây, cũng có một số người có tài năng mà xã hội cần.
Khi Tô Ánh Tuyết đang suy nghĩ thì các nguyên lão đã niệm xong đoạn kinh này, tất cả mọi người đều giơ tay trái lên trời.
Frankie nhìn thoáng qua rồi tuyên bố:
- Toàn bộ phiếu đã thông qua, chính thức bãi bỏ chức vụ Cục trưởng của Victor, tiến hành bổ nhiệm Cục trưởng mới và đội ngũ nắm quyền mới.
Quyết định được đưa ra nhanh chóng, căn bản không có thời gian dây dưa dài dòng.
- Đã vậy, mời ngài Scarpe, phiền ngài tiếp tục đảm nhiệm chức vụ tổng giám khảo Đại Sảnh, chúng ta sẽ căn cứ theo điều lệ của Đại Sảnh, chúng ta sẽ tuân theo điều lệ của Đại Sảnh, trong vòng ba năm toàn bộ thế giới sẽ chọn ra một vị Cục trưởng mới cùng một hàng ngũ nắm quyền mới. Trong thời gian này, Đại Sảnh ngoài việc bên ngoài vẫn tiếp tục vận hành chức năng khảo hạch sức chiến đâu cơ bản, các chức năng khác tạm thời dừng lại. – Frankie nói.
Cái Lâm Phi muốn chính là kết quả như vậy, mặc dù tham nghị hộ của Đại Sỉnh đều là một đám người bình thường, không có sức chiến đấu gì, nhưng Lâm Phi tôn trọng đám người này là những người lẳng lặng bảo vệ văm minh của nhân loại.
Cho dù là tên Victor điên cuồng kia cũng sẽ không dám giở trò gì với bọn họ, bởi giết họ dù rất đơn giản nhưng sẽ chỉ khiến mình trở thành tội nhân trong mắt mọi người. Dù là kế hoạch tinh lọc loài người điên cuồng, cũng không bao gồm giết chết đám người kia.
Lâm Phi cho rằng năm đó gia nhập Đại Sảnh, phải tuân theo quy củ, tham nghị hội sẽ cách chức Victor, như vậy, hắn càng có thêm lòng tin lần này sẽ dìm chết được Victor.
Hội nghị bắt đầu và kết thúc đều rất nhanh chóng, một đám người bàn bạc qua, mỗi người lựa chọn một một vị Cục trưởng kế nhiệm rồi giải tán.
Tô Ánh Tuyết mới gia nhập hội, còn có học kỳ ba năm, trong khoảng thời gian này, Mục phu nhân sẽ dùng cách truyền miệng, đem lịch sử của hội dạy cho Tô Ánh Tuyết, 3 năm sau, cô mới có thể tham dự vào công việc của hội nghị.
Sau khi tiễn những nghị viên khác, Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết cùng Mục phu nhân đi ăn trưa.
Tô Ánh Tuyết như lạc vào sương mù. Mặc dù cô đã được tham gia hội tham nghị nhưng ngược lại lại có nhiều vấn đề hơn.
Mục phu nhân thấy đôi mắt cô tràn đầy nghi hoặc, không khỏi cười nói:
- Có gì muốn hỏi thì cứ nói thẳng ra đừng ngại, dù sao sớm muộn gì tôi cũng sẽ chính miệng nói từng việc cho cô nghe.
Tô Ánh Tuyết không nhịn đượcnói:
- Tôi chỉ muốn biết rõ tại sao các tham nghị viên đều là những người bình thường, không phải là những nhân tài hùng mạnh mới có thể gánh vác được trách nhiệm sao. Các tham nghị viên hẳn là đang bảo vệ thứ gì quan trọng đúng chứ?
Mục phu nhân đáp:
- Tô tiểu thư , cô đã nghe qua câu mà Trang Tử nói chưa? “Sơn mộc tự khấu dã, cao hỏa tự tiên dã, quế khả thực, cố phạt chi; tất khả dụng, cố cát chi. Nhân giai tri hữu dụng chi dụng, nhi mạc tri”!
Tô Ánh Tuyết lắc đầu, cô không hiểu mấy thứ này cho lắm.
- Nói một cách đơn giản, cây cối bởi vì sinh trưởng tốt, có giá trị làm nhiên liệu đốt và sử dụng, nên đã bị chặt bỏ, ngược lại những cây cối bình thường, không còn bất cứ giá trị nào sử dụng nào, lại sống lâu hơn. Tham nghị viên của Đại Sảnh chúng tôi, sở dĩ là những người bình thường, cũng vì đạo lý này.
- Chính bởi vì chúng tôi đều là những người bình thường, như vậy sẽ không ai chú ý đến chúng tôi. Nếu chúng tôi cũng giống những người trong đội ngũ nắm quyền, thì những nhân vật trong thế giới ngầm sẽ không để cho chúng tôi yên ổn mà làm việc. Cho nên bình thường mới là phúc
Tô Ánh Tuyết cũng đã hiểu ra vài phần, thận trọng lấy món trang sức kia ra hỏi:
- Món trang sức này, rất quan trọng sao?
- Rất quan trọng, là bởi hàm nghĩa mà nó đại diện. Nhưng cũng không quan trọng, dù sao cũng chỉ là một biểu vật. Trên thực tế, nếu cô quan sát kỹ một chút, sẽ thấy hoa văn trên món trang sức này cũng giống như tờ đô la Mỹ, đều có một con mắt toàn thị, còn gọi là con mắt của Thượng đế.
Nhưng sau khi cải tiến, thứ trên tay chúng ta là hình vã nguyên thủy,bọn ta gọi nó là con mắt ánh sáng
Mục phu nhân nói.
Tô Ánh Tuyết như chợt nhớ ra gì đó trong đầu, lúc này cô mới phát hiện,thật ra cô đối với hoa văn này cũng không có gì xa lạ, Cộng Tể hội truyền thừa từ thế kỷ 18 đến nay đều đã từng cùng qua nhũng tiêu chí hoa văn này.
- Con mắt ánh sáng …
Tô Ánh Tuyết lẩm bẩm mấy tiếng rồi thắc mắc hỏi:
- Chẳng lẽ… là tín vật truyền thừa của phái Quang Chiếu?
Mục phu nhân “ ha” một tiếng rồi cười nói:
- Thì ra Tô tiểu thư cũng đã nghe qua mấy thứ này?
- Làm sao có thể …
Tô Ánh Tuyết lắp bắp nói.
- Phái Quang Chiếu không phải đã diệt vong rồi sao?
Phái Quang Chiếu hay còn gọi là hội Quang Minh, thời kỳ tổ chức bí mật Bavaria còn hoạt động, rất nhiều nhà khoa học vĩ đại như Copernicus , Galileo các loại..., nghe nói đều là thành viên tổ chức.
Nhưng giáo đình bởi lo lắng sức ảnh hưởng của phái Quang Chiếu và sức mạnh của nhân viên sẽ ảnh hưởng đến việc thống trị các tôn giáo khác, tiến hành vận động tàn khốc, để đại đa số các nhân vật vĩ đại của văn minh loài người lần lượt bị xử tử.
Cộng Tể hội sau này nghe nói là đã dẫn nhập vào hệ thống phái Quang Chiếu để hoàn thiện. Phái Quang Chiếu chân chính lúc đầu đã không còn tồn tại nữa.
- Lịch sử mà cô biết là lịch sử được người ta ghi chép lại bằng chữ, sau này có thời gian, tôi sẽ kể cho cô những lịch sử chân thực được nhiều đời nghị viên chúng ta truyền lại, thì cô sẽ hiểu rõ, chuyện không phức tạp như vậy, nhưng cũng không đơn giản.
Mục phu nhân thần bí cười nói:
- Đợi đến khi cô hiểu rõ tất cả lịch sử và chức trách, lúc đó tôi sẽ dẫn cô đến thăm tài nguyên chân chính của văn minh nhân loại.
Nhóm người thần bí quay đầu nhìn về phía Lâm Phi, Lâm Phi không hề có ý nói xen vào, rất rõ ràng là Lâm Phi hi vọng tự cô có thể hiểu được hết.
Sau khi tạm biệt Mục phu nhân, ngay đêm hôm đó, hai người ngồi máy bay về Hạ Quốc.
Trên máy bay trở về, trong lòng Tô Ánh Tuyết như là đang nặng trĩu tâm sự, không còn hoạt bát như lúc nãy. Lâm Phi biết trong lòng cô đang suy nghĩ nhiều chuyện nên cũng không quấy rầy.
Về đến nhà ở Lâm An cũng đúng vào giờ cơm tối.
Hứa Vân và Lâm Dao đang cùng nhau chuẩn bị đồ ăn, đợi Lâm Phi về, Lâm Dao hiện đang nghỉ hè nên có không ít thời gian rảnh.
Có điều, trên bàn cơm, mấy người Lâm Đại Nguyên đều dùng ánh mắt cổ quái để nhìn Lâm Phi khiến cho Lâm Phi mất tự nhiên.
- Bác, Dao Dao, mấy người làm sao cứ nhìn ta chằm chằm vậy?
Lâm Phi bực mình.
Lâm Dao thì hơi ngượng ngùng, nhưng Lâm Đại Nguyên thở dài:
- Tiểu Phi, có phải cháu và bác sĩ Phương có chuyện gì không? Hai ngày nay cô ta đều gọi điện tới nhà hỏi thăm, nhưng cháu chưa về, hỏi cô ta có chuyện gì thì cô ta lại không chịu nói!
Lâm Phi sững người, Phương Nhã Nhu tìm mình làm gì vậy? Sao lại không gọi vào di động của mình? Mà mình cũng mới đổi số, cô ấy tất nhiên không biết
Cơm nước xong xuôi, Lâm Phi gọi vào số của Phương Nhã Nhu, thấy giọng của cô bác sĩ có chút mệt mỏi, có vẻ như là đang nghỉ ngơi, nhận được điện thoại từ số lạ, liền hỏi là ai.
Lâm Phi cười nói:
- Bác sĩ Phương, nghe nói cô nôn nóng tìm tôi?
Phương Nhã Nhu nghe giọng Lâm Phi liền tức giận nói:
- Lâm Phi chết tiệt! Lâm Phi thối tha! Không có chuyện gì anh bay sang Mỹ để làm gì?
- Cô ăn nhầm thuốc súng sao? Tôi cùng bạn gái đi Mỹ vào ngày thất tịch cũng không được sao?
Lâm Phi không vui nói.
Đầu dây bên kia Phương Nhã Nhu không nói gì, chờ một lúc mới có tiếng nói:
- Anh … anh có thể tới phòng làm việc của tôi một chuyến được không, hôm nay tôi trực, tôi có chuyện muốn nói với nah.
- Không nói qua điện thoại được sao?
Lâm Phi mệt mỏi đáp.
- Không được! Anh phải tới!
Người phụ nữ nói xong liền cúp điện thoại
Lâm Phi nhếch miệng, người đàn bà này thật là hách dịch, không phải giúp mình mấy lần nên mới như vậy chứ.
Có điều trong thời gian ngắn, Lâm Phi cũng không có chuyện gì, liền đi tắm rửa rồi lái xe đến bệnh viện Nhân Dân, đi tới trước cửa phòng của Phương Nhã Nhu, gõ cửa