Hơn chục phút sau, cảnh sát đuổi tới hiện trường, Bạch Hân Nghiên để cảnh sát Từ Hạo có dáng người gầy phụ trách hiện trường. Người tên Từ hạo này cũng là người đại nạn không chết trong trận nổ tung ở Cục cảnh sát lần trước. Không ngờ sau khi Bạch Hân Nghiên lên nhậm chức, mặc dù nhìn gã có vẻ nhát gan, nhưng lại là một cảnh sát có quy củ, nên cô đã để gã thăng chức.
Từ Hạo vỗ ngực đảm bảo với Bạch Hân Nghiên rằng hiện trường không có vấn đề gì, để Cục trưởng sớm đi nghỉ ngơi.
Nhưng vừa vào trong kho hàng, nhìn thấy hai mắt của Mã Thanh Hoành bị móc ra rơi xuống đất, Từ Hạo sợ đến xanh cả mặt, nôn ọe vào góc tường.
Lâm Phi đưa Tô Ánh Tuyết đến phòng nghỉ Vip ở tầng một khách sạn. Cô vẫn chưa hồi phục lại tinh thần sau trận kinh hoàng vừa rồi. Cô ngồi trên ghế sofa, ánh mắt lấp lánh nước, biểu cảm mê mang, cần yên lặng một lúc.
Sau khi gọi điện thoại cho thím Giang, báo bình an, Lâm Phi bảo người điều chế đồ uống trong khách sạn pha cốc Cappuccino, rồi đến ngồi bên cạnh Tô Ánh Tuyết, đặt cốc cà phê trước mặt cô.
- Uống chút cà phê đi em.
Lâm Phi thở dài:
- Mặc dù em vô ý, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên giết người, điều này quả thật là rất khó để bản thân chấp nhận được.
Tô Ánh Tuyết lắc đầu:
- Không, cái em không thể chấp nhận, không phải là vì em đã giết người…
- Hả?
Lâm Phi nhíu mày:
- Vậy em đang lo lắng điều gì?
Tô Ánh Tuyết ánh mắt lộ ra tia sợ hãi, cầm cốc cà phê lên, không sợ nóng, “ừng ực” mấy ngụm, rồi thở ra vài cái.
- Em…
Tô Ánh Tuyết cúi đầu nhìn hai tay của mình, hai tay cô đang run rẩy:
- Em không biết tại sao, em cảm thấy em trở nên mạnh mẽ quá nhanh….bản thân em không biết vì sao, tốc độ của mình lại trở nên nhanh, sức mạnh lại lớn như vậy…
- Em không rõ chuyện gì đang xảy ra, có vẻ như cơ thể này không phải là em của trước đây nữa…
Lâm Phi đưa tay ra nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Tô Ánh Tuyết, nghiêm mặt nói:
- Tiểu Tuyết, em đừng hoảng hốt, có một số người trời sinh đã có thiên phú tu luyện, từ cổ chí kim, không ít võ giả trời sinh đã có thể chất đặc biệt, có lẽ em cũng là thể chất mà chúng ta không quen thuộc cũng nên?
- Nhưng…nhưng dù cơ thể em đặc biệt, nhưng tại sao không cảm thấy chút áy náy khi giết người? Lần đầu tiên giết người nhưng em cảm thấy không có gì đáng sợ hết?
Lời cô nói ra khiến Lâm Phi ngẩn người, không ngờ Tô Ánh Tuyết lại cảm thấy sợ hãi trước việc cô không sợ hãi khi giết người!
Tô Ánh Tuyết kích động, bàng hoàng nhìn Lâm Phi:
- Tại sao lại có thể như vậy…đáng lẽ em nên áy náy, ít nhất cũng vì người chết mà cảm thấy bất an…nhưng em lại không có cảm giác gì cả…em trở thành con người mà ngay cả bản thân em cũng không quen biết rồi…
Lâm Phi dùng sức ôm lấy cô, để cô dựa vào ngực mình:
- Đó là bởi vì em rất tỉnh táo, đó là người muốn hại em, giết ông ta là hợp tình hợp lý. Trước đây em chưa từng giết người, sao biết giết người có sợ hãi hay không? Em đừng nghĩ nhiều nữa, em không làm sai gì cả…
Tô Ánh Tuyết gật đầu, có vẻ như đã bị lời nói của Lâm Phi thuyết phục, nhưng lòng cô vẫn sợ hãi.
Một lát sau, Tô Ánh Tuyết ngẩng đầu lên nói:
- Có phải là….là kim quang xuất hiện trên chiếc nhẫn kia biến em thành như vậy không?
Lâm Phi cười khổ:
- Anh cũng không biết, chiếc nhẫn đó, anh đã phân tích, ngoài chất liệu phức tạp không thể phân tích ra thì anh không nghiên cứu ra điều gì đặc biệt cả.
Sau khi chiếc nhẫn kia phát sinh tình huống kỳ dị, Lâm Phi đã thu lại nó, để tránh xảy ra vấn đề gì đó có hại cho Tô Ánh Tuyết, chỉ là từ khi Lâm Phi đem theo bên mình đến nay, không có bất cứ động tĩnh nào.
Lâm Phi nghĩ, có lẽ phải đợi đến ngày mình có thể sử dụng nguyên khí, dùng nguyên khí đi nghiên cứu chiếc nhẫn này, có lẽ mới tìm được đáp án.
- Cốc cốc!
Có người gõ cửa phòng nghỉ, là Bạch Hân Nghiên đang đứng ở cửa ra vào.
Bạch Hân Nghiên thấy Tô Ánh Tuyết đang dựa vào lòng Lâm Phi, trong lòng có chút khó chịu. Nghĩ lúc Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết ở bên nhau, hắn luôn dịu dàng như vậy.
- Thật ngại quá, Tô tiểu thư, có thể đến Cục cảnh sát khai khẩu cung với chúng tôi được không, hoặc là cô nói qua chút, chúng tôi vẫn phải đi theo trình tự.
Bạch Hân Nghiên sắc mặt tự nhiên nói.
Tô Ánh Tuyết ngồi dậy, lau khóe mắt:
- Cảnh sát Bạch, cô đợi chút, một lát nữa tôi sẽ đi ra.
Bạch Hân Nghiên mỉm cười gật đầu, rồi quay người đi ra ngoài.
- Lâm Phi.
Tô Ánh Tuyết trở lại với tư thái lạnh lùng như băng, trong mắt lộ ra nghi ngờ:
- Vừa rồi tại sao anh lại cùng với Cảnh sát Bạch đến đây? Hai người không phải là ở cùng một chỗ chứ?
- Ớ…
Lâm Phi cố nén cho mình không toát mồ hôi lạnh, lúng túng nói một cách hàm hồ:
- Dù sao bọn anh cũng là bạn bè. Mẹ cô ấy không khỏe, anh đi thăm chút, kết quả là nhận được điện thoại của thím Giang nói không thấy em đâu, cô ấy là cảnh sát, nghe em có lẽ đã bị bắt cóc, nên vội vàng theo anh tới.
- Thật sao…
Tô Ánh Tuyết hiển nhiên không hoàn toàn tin lời hắn:
- Em cảm thấy quan hệ của hai người có vẻ vượt qua quan hệ bạn bè ibnhf thường, lần cô ấy nhìn thấy thi thể của anh, ánh mắt vô cùng bin thương, như là người yêu bị chết vậy…
Lâm Phi ngoại trừ gượng cười ra thì không nói được lời nào. Hắn không muốn lừa gạt Tô Ánh Tuyết, nhưng lại sợ tính cách quật cường của cô sẽ khiến cô cắt đứt luôn với hắn.
Hắn muốn kéo dài thời gian xem có nghĩ ra cách gì để Tô Ánh Tuyết có thể hiểu hắn hay không, dù là hắn nhượng bộ vài phần cũng được.
Vốn muốn bịa ra một cái cớ để lừa Tô Ánh Tuyết, để cùng Phương Nhã Nhu đi Cứu một chuyến, nhưng thấy cô bắt đầu hoài nghi chuyện của Bạch Hân Nghiên nên hắn ngậm miệng không nói.
Chuyện của Bạch Hân Nghiên đã đủ khiến hắn rối rắm rồi, lại cả Phương Nhã Nhu nữa, với tính bướng bỉnh của Tô Ánh Tuyết, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
…
Trong thư phòng được bài trí theo phong cách của thế kỷ mười chín trên căn cứ tàu hàng trên biển.
Andariel mặc bộ váy đuôi cá màu đen bó sát, tóc rủ xuống mông, trông như nữ thần trong thần thoại phương Tây, kiều diễm chói mắt.
- Ồ, Andariel bảo bối của ta, chú thật tự hào vì cháu. Cháu quả thật là kiệt tác của thượng đế, con cưng của thần, quả thật là vô cùng đẹp.
Victor gật đầu thỏa mãn, rồi vung tay, ý bảo nhà thiết kế phục trang có thể ra ngoài.
Sau khi cửa thư phòng đóng lại, Andariel vừa rồi còn chưng ra bộ mặt lạnh nhạt, giờ hốc mắt lại ửng đỏ, khóe mắt rưng rưng ngẩng đầu lên nói:
- Chú, chú không cần Andariel bé bỏng rồi sao…tại sao lại muốn cháu cùng người đàn ông Hạ Quốc vô dụng kết hôn? Mọi thứ của Andariel là thuộc về chú Victor…chú biết tâm ý của cháu…
- Câm miệng!
Sắc mặt Victor trở nên hung ác, nghiêm túc nói:
- Andariel, chú nói với cháu bao nhiêu lần rồi. Tình cảm mà cháu dành cho chú là sự ỷ lại quá mức, đó không phải là tình yêu trong tưởng tượng của cháu….cháu là con gái của anh trai chú, năm đó cha cháu vì bảo vệ cháu, để tranh thủ thời gian, đã để chú ôm cháu, thoát khỏi sự truy sát của kẻ thù, hy sinh sinh mệnh quý giá của ông ấy.
- Giờ cháu trưởng thành rồi, chú có trách nhiệm lo cho tương lai của cháu. Hoa Vô Lệ là người thừa kế Hoa gia, không bất ngờ gì xảy ra, đợi đến khi đại nghiệp của chúng ta thành công, Hoa gia sẽ trở thành một trong những gia tộc lớn mạnh nhất Hạ Quốc, cháu trở thành vợ của gã, sẽ trở thành danh viện có quyền thế nhất.
Andariel lại nhào vào lòng Victor, ôm chặt lấy eo Victor, bộ ngực đầy đặt kề sát vào thân hình của Victor, bộ trang phục đuôi cá mỏng manh không có cách nào che đi hai điểm nhạy cảm kia.
- Chú, Andariel không muốn quyền thế gì cả, không muốn địa vị gì hết, trong lòng Andariel chỉ có chú Victor…
Victor tóm lấy bờ vai cô, đẩy cô ra:
- Andariel, cháu không nghe lời ta hay sao? Cháu có biết, cháu gả cho Hoa Vô Lệ, chúng ta mới có thể lợi dụng sức mạnh của Hoa gia, thanh trừ chướng ngại vật là tên Scarpe kia không!
Thân thể cô run lên, nhìn ánh mắt sắc nhọn của người đàn ông, cô khuất phục cúi đầu:
- Cháu biết rồi…vì lý tưởng của chú, Andariel sẽ gả cho gã…
- Vậy là đúng rồi.
Victor thở ra.
- Nhưng mà….
Andariel mắt tràn ngập vẻ ** ngẩng đầu nói:
- Cho dù gả cho gã, trước đó, Andariel cũng muốn hiến dâng trinh tiết của mình cho chú Victor! Chú! Mời chú muốn Andariel bé nhỏ đi!
- Đừng coi cháu là cháu chú, hãy coi cháu như một người phụ nữ, như con mồi của chú, cháu muốn chú coi cháu như bà Diêu Lam kia, không cần phải thương tiếc cháu…