Phương Nhã Nhu cảm thấy kinh ngạc tại sao Võ Đang và Nga Mi lại đặc biệt từ xa chạy đến tìm Lâm Phi. Điều này khiến cho kế hoạch bàn chuyện gả Phương Nhã Nhu của người trong nhà nhất thời bị rối loạn.
Còn Lâm Phi thì âm thầm cười lạnh. Đám người kia hơn phân nửa là vì lúc trước hắn giết chết Trưởng lão Quan Cách của Nga Mi và đại đệ tử Huyền Cơ Tử của Võ Đang mà đến. Nhưng hắn chỉ là thay huynh đệ đã chết giết hai người xen vào việc người khác này mà thôi. Đám lão già kia chính là tự tìm chết.
Tuy nhiên, trong nội tâm hắn lại tràn đầy hưng phấn. Hắn nhìn tám cao thủ Tiên Thiên trước mắt, tựa như nhìn thấy tám khối thịt mỡ.
Trước kia, khi hắn nhìn thấy cao thủ Tiên Thiên cũng không có cảm giác như bây giờ. Còn hiện tại, cổ sức mạnh huyết mạch trong cơ thể hắn dường như thức tỉnh. Hắn ý thức được hắn đang bước trên con đường ngày càng tham lam hơn.
Trong tiềm thức của hắn cảm giác giống như được "ăn ngon". Hơn nữa có thể so sánh với sự sảng khoái khi ở trên giường với phụ nữ. Thậm chí còn có lực hấp dẫn hơn.
Lâm Phi hiểu rõ sự so sánh của mình có phần biến thái. Nhưng đó mới chính là hắn. Hắn phải nhìn thẳng vào những thay đổi này. Hơn nữa không thể ghét bỏ bản thân.
Cũng không thể vì lý do đó mà phải cam chịu, cảm thấy mình sai. Chỉ có thể thản nhiên đối mặt, tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc xử thế của mình để thích ứng với tính cách cổ quái như vậy.
Giống như một con mãnh thú dần dần yêu thích việc săn thịt, không thể bởi vì cảm thấy tàn nhẫn mà che giấu thiên tính của mình.
Hắn đã hiểu đạo lý "cá lớn nuốt cá bé" từ khi còn rất nhỏ. Chỉ là đồ ăn bây giờ càng lúc càng nhiều mà thôi.
Lưu Oánh Oánh nhìn thấy trận chiến này không khỏi hỏi Phương Hải Triều đang đứng bên cạnh chuyện gì xảy ra. Phương Hải Triều lên tiếng ý bảo bà đừng lên tiếng, trước cùng với Phương Nhã Nhu đứng đợi một bên.
Mặc dù có chút bất mãn với biến cố như vậy, nhưng Lưu Oánh Oánh và Phương Nhã Nhu biết rõ có chen miệng vào cũng không lọt, đành phải ngồi chờ.
Lục Vũ Phỉ lần này là đại diện chính thức, bắt đầu giới thiệu hai bên:
- Lâm Phi, tôi giới thiệu với anh một chút. Người này là Nhị đại trưởng lão Lôi Lê Giác của Nga Mi, là ân sư của sư tỷ Tĩnh Diệu sư thái. Còn đây là Đạo trưởng Vương Nam Trạch của Võ Đang.
- Không cần giới thiệu. Dù sao biết rõ tên nhau cũng chẳng có ý nghĩa. Các người không phải đến để trả thù hay sao? Tôi ở đây, các người muốn động thủ như thế nào thì cứ việc. Nào, tới đây.
Lâm Phi thản nhiên nói.
Lục Vũ Phỉ cau mày, nhìn Lâm Phi không mặn không nhạt, cảm thấy vô cùng tức giận. Cô cũng nén mối thù giết cha. Biết rõ đánh không lại nên mới ẩn nhẫn không động thủ. Bằng không thì đã xông tới cho tên này một kiếm.
- Không hổ là Vô Miên Chi Vương uy chấn bát phương thế giới ngầm ở hải ngoại. Xem ra thật sự không đem hai phái Nga Mi và Võ Đang chúng tôi vào mắt. Trách không được Quan Cách sư muội lại chết thảm trong tay cậu.
Người lên tiếng chính Lôi Lê Giác của Nga Mi. Nữ đạo sĩ này có xương gò má khá cao, mắt xếch hàm ẩn lãnh ngạo, một thân đạo bào gấm màu trắng, nhìn khoảng chừng bốn mươi tuổi. Nhưng tuổi thật thì phải lớn hơn khoảng mười tuổi. Nếu không thì làm sao đảm đương được vị trí sư tỷ của chưởng môn.
Sau lưng Lôi Lê Giác còn có ba trưởng lão Nga Mi già và trẻ. Tất cả đều hung hăng nhìn Lâm Phi.
- Lâm Phi, cậu giết chết Huyền Cơ Tử, chính là đại đồ đệ của tôi, người trẻ tuổi duy nhất của Võ Đang. Tuy nói y tài nghệ không bằng người, nhưng tôi đây làm sư phụ, cũng không thể ngồi yên không đếm xỉa.
Vương Trạch Nam khi nói chuyện có vẻ trầm ổn hơn:
- Nhưng hôm nay đến đây cũng không phải muốn cùng cậu nhất quyết sinh tử.
- Sao?
Lâm Phi có chút ngoài ý muốn:
- Vậy các người đến đây làm gì? Để nhìn tôi và bạn gái ra mắt người lớn?
Lời vừa nói ra, Lục Vũ Phỉ lại càng cau mày hơn, liếc mắt nhìn Phương Nhã Nhu đang đứng bên cạnh mẹ, thầm nghĩ người này ngược lại chưa quên "bản chức công tác" của mình.
- Vương sư huynh, nói nhiều với hắn cũng vô ích. Người này thân là tiểu bối, lại ngạo mạn vô lễ. Nếu không dạy cho hắn một bài học thì không cách nào nói chuyện được.
Lôi Lê Giác sớm đã không nhịn được, lời còn chưa dứt, đột nhiên rút ra Thanh Phong dài ba thước, đâm về phía Lâm Phi.
Lâm Phi đứng tại chỗ, cũng không chuyển động né tránh, giống như muốn để cho thanh kiếm kia đâm vào ngực của mình.
Keng!
Một tiếng kim loại giao nhau vang lên. Kiếm của Lôi Lê Giác còn chưa đâm trúng Lâm Phi thì Vương Trạch Nam kịp thời rút ra bát quái kiếm sau lưng cản lại chiêu kiếm của bà.
- Lôi sư muội, đừng quên nhiệm vụ chúng ta đến đây. Giao thủ ở chỗ này chính là bất kính với chủ nhà.
Vương Trạch Nam nghiêm nghị nói.
Phương Thư Hải cười ha hả, hòa giải nói:
- Đúng vậy! Lôi trưởng lão, chư vị trưởng lão và huynh đệ môn phái, đánh nhau với Lâm Phi là một chuyện, nhưng ở Phương gia chúng tôi, hai bên đều là khách. Lâm Phi bây giờ là bạn trai con gái tôi. Động thủ ở chỗ này sợ là không thích hợp.
Lôi Lê Giác hậm hực tra trường kiếm vào vỏ, hừ lạnh một tiếng, ý là nể mặt Phương gia các người, mới để Vương Trạch Nam lên tiếng.
- Lâm Phi, chúng tôi biết rõ thân thủ của cậu tuyệt không phải bình thường. Bằng không thì chúng tôi cũng sẽ không cử tám Trưởng lão cảnh giới Tiên Thiên đến gặp mặt cậu.
Trên thực tế, mục đích của chuyến đi này cũng không phải muốn trực tiếp giết chết cậu. Tuy nhiên, không phải hai phái chúng tôi sợ cậu, nhưng giết cậu rồi thì đệ tử hai phái chúng tôi sẽ trở thành đối tượng bị căm thù của không ít người.
Lâm Phi nghe đến đó, không khỏi cười nói:
- Vốn là như vậy, là các người sợ người của tôi điên cuồng trả thù các người nên không dám giết tôi?
Trong lòng còn bồi thêm một câu, điều kiện tiên quyết là các người có thể giết chết tôi.
- Chúng tôi tất nhiên là không cần sợ. Nhưng cũng nên cân nhắc cho đệ tử tiểu bối của mình.
Vương Trạch Nam trịnh trọng nói:
- Hai phái Võ Đang, Nga Mi của chúng tôi và Thiếu Lâm, Côn Luân, Hoa Sơn các bang phái khác sau khi cùng nhau thương nghị, không ít vị trưởng lão đức cao vọng trọng và cao nhân đều nhất trí cho rằng cậu là một nhân tài trẻ tuổi võ lực siêu quần.
Chỉ tiếc, sát nghiệt quá nặng, bước lên con đường tà đạo. Nếu không sớm kịp ngăn lại, tương lai tất trở thành tai họa lớn cho thiên hạ, Hỗn thế ma vương chuyển thế.
Người chính phái giới võ cổ chúng tôi từ trước đến nay luôn dùng an nguy của thiên hạ làm nhiệm vụ cho mình, không thể trơ mắt nhìn cậu rơi vào ma đồ.
- Được rồi, được rồi.
Lâm Phi thật sự nghe không vô:
- Các người cứ việc nói thẳng, muốn đánh hay là không đánh. Cần gì phải giảng đạo lý lớn như vậy?
Sắc mặt Vương Trạch Nam không vui, trầm giọng nói:
- Cậu không muốn nghe, bần đạo cũng nói cho cậu biết. Ngũ đại môn phái chúng tôi đã quyết định, hạn cho cậu trong ba tháng phải tự giác lên Thiếu Lâm, tiến vào Thiếu Lâm bế quan cấm địa, lắng nghe kinh văn đại thiện đại chân, rửa sạch ma chướng trong lòng cậu. Một khi trong lòng cậu có Phật, phản phác quy chân, thu hồi bản thiện thì mới được xuống núi.
Hahahahah!
Lâm Phi nhịn không được cười ha hả, giống như nghe được một câu chuyện cười.
- Các người bảo tôi đến Thiếu Lâm nghe kinh Phật? Ý là bảo tôi "xuất gia"? Đây là cách mà các người nghĩ ra sao?
Lâm Phi mỉm cười nói.
Nghe như vậy, Lưu Oánh Oánh cũng vội vàng chạy đến, nói với mấy người võ lâm nhân sĩ:
- Các người muốn làm gì thế? Muốn bắt bạn trai con gái tôi làm hòa thượng? Tôi không quan tâm các người là ai, không được chia rẽ tình cảm êm đẹp của người ta như vậy.
- Oánh Oánh, ra phía sau chờ! Không cho phép can thiệp vào chính sự.
Thanh âm khiển trách của Phương Hải Triều vang lên, đồng thời đưa ánh mắt xin lỗi nhìn các vị trưởng lão.
Lưu Oánh Oánh vừa sốt ruột vừa cảm thấy buồn bực. Bạn trai mà con gái tìm được rốt cuộc là ai? Tại sao lại bị người ta nói là Hỗn thế ma vương?
Nhưng Phương Nhã Nhu cũng vội vã kéo mẹ ra ngoài. Tuy cô không biết nội tình, nhưng cũng biết tình huống không được tốt lắm, âm thầm lo lắng cho Lâm Phi.
Sau khi có một việc nhỏ xen giữa như vậy, Vương Trạch Nam mới bắt đầu nói tiếp:
- Nếu nói xuất gia cũng không phải là không thể. Nhưng bổn ý là muốn cho cậu thay hình đổi dạng, trở về đường ngay nẻo chính. Chư vị thiền tông đại sư của Thiếu Lâm sẽ thay phiên tụng kinh giảng đạo cho cậu.
Đây là cơ duyên ngàn năm có một. Người ngoài cầu còn không được. Nếu không phải cậu là kỳ tài võ đạo một đời, lại có thân phận nước ngoài đặc biệt thì cũng không có được đãi ngộ này.
Lâm Phi cau mày:
- Tôi cũng không biết các người lấy tự tin ở đâu ra. Các người cho rằng, miệng nói như vậy thì tôi phải lập tức chạy đến Thiếu Lâm làm hòa thượng, trở thành tù nhân? Các người cảm thấy có khả năng này sao?
- Chỉ dựa vào chúng tôi thì tất nhiên là không có khả năng.
Vương Trạch Nam đã tính trước, không khỏi đắc ý nói:
- Nhưng nếu Linh Tố thiền sư ra tay, cậu muốn như thế nào?
Linh Tố thiền sư?
Lâm Phi biến sắc, không khỏi chú ý hơn.
Người này chính là sư phụ của Khương Tiểu Bạch, đứng thứ hai trong "Chiến Thần Bảng", gần ngang bằng với cao nhân Huyền Không đạo nhân Hư Vô Phiếu Miểu của phái Thiên Sơn.