Lâm Phi sững sờ, cô gái này sao tự dưng lại nhắc đến một vấn đề “xấu hổ” như vậy, hắn ngoài việc vòng vo tam quốc với cô ra thì không còn cách nào khác.
- Tôi tự học đấy, bây giờ internet phát triển như vậy, muốn học cái gì mà chẳng được.
Lâm Phi tỉnh bơ nói.
- Cái người vào mạng bằng điện thoại cũng không biết như anh mà nói như thế liệu có tin được không? Anh muốn lừa tôi từ đừng có mơ đến chuyện mời Hứa Vi đi ăn.
Tô Ánh Tuyết hừ lạnh nói.
Lâm Phi buồn bực, cô gái này lại bắt đầu cố chấp rồi, rõ ràng là không còn việc gì làm, muốn hành hạ hắn đây mà, đúng lúc hắn đang nghĩ xem làm thế nào để thuyết phục cô thì chuông điện thoại của Tô Ánh Tuyết reo lên.
Tô Ánh Tuyết cầm điện thoại lên xem, ánh mắt thoáng chút nghi ngờ, cô nhấn nút nghe rồi nói:
- Vú Trương, có chuyện gì vậy?...Vâng...vâng...
Cô vâng dạ mấy cầu rồi ngắt điện thoại, sau đó ngẩng đầu lên, chau mày nói:
- Hôm nay anh đừng có mà mơ mộng nữa, mẹ tôi đưa em tôi từ Mỹ về, tối nay tôi phải về nhà cũ ở biệt thự Thanh Hồ ăn cơm, anh phải đi cùng tôi.
- Cô còn có em trai sao?
Lâm Phi ngạc nhiên hỏi.
- Chuyện này có gì lạ sao?
Lâm Phi dường như có gì đó không hiểu:
- À... thảo nào ba cô hào phóng gả cô đi như vậy... thì ra là đã có con trai kế nghiệp...
- Câm miệng! Cút ngay đi cho tôi!
Tô Ánh Tuyết tức giận đập bàn, đôi môi mềm mại kia khẽ run run, cái tên điên kia, thật chẳng biết ăn nói gì cả!
Lâm Phi nhếch miệng, bản thân hắn cũng chẳng nói gì sai, điều này cũng chẳng vấn đề gì, bình thường những nhà giàu có chuyện trọng nam khinh nữ cũng không có gì là lạ, nhưng xem ra Tô Ánh Tuyết rất mẫn cảm với chuyện này, bởi vậy hắn đành cười trừ rồi chậm rãi đi ra ngoài.
- Đợi đã!
Tô Ánh Tuyết đột nhiên đi từ bàn làm việc tới trước mặt Lâm Phi, đưa tay ra trước mặt hắn:
- Anh tháo đồng hồ ra! Anh tưởng tôi cho anh thật hả?
Lâm Phi nhìn bộ dạng tức giận của giám đốc đại nhân như trong truyền thuyết Tuyết nữ rồi bình tĩnh tháo đồng hồ ra, thầm nói:
- Tôi còn tưởng là tặng tôi thật cơ... thì ra là lợi dụng xong rồi thu lại...
- Hừ...
Tô Ánh Tuyết hừ lạnh nói:
- Anh nằm mơ đi, anh thì đáng giá bao nhiêu chứ, có bán anh đi cũng không mua nổi một viên ngọc xanh trên cái đồng hồ này.
- Giám đốc Tô, cô sao vậy, sao tự dưng lại nóng tính thế, tôi chỉ nói thật lòng thôi mà, sao phải dùng những lời như thế xát muối vào tôi cơ chứ?
Trong lòng Lâm Phi cũng có chút khó hiểu, không biết tại sao từ khi bước vào phòng tới giờ Tô Ánh Tuyết cứ tức giận với mình.
- Tôi xấu tính như vậy đấy, anh không muốn bị tôi mắng thì đừng có nói nhiều.
Tô Ánh Tuyết sẵng giọng nói.
Lâm Phi thở dài:
- Đúng là không thể nói lý với cô được, tôi thấy chị Tiểu Vi bảo hai người là bạn thân, quen biết nhau bao nhiêu năm như vậy rồi mà cùng là con gái với nhau, sao cô không học được chút dịu dàng nào của chị ấy cơ chứ?
- CÚT ngay ra ngoài cho tôi! Đi mà tìm chị Tiểu Vi của anh đi!
Đáng lẽ không nhắc tới Hứa Vi thì không sao, nhưng thấy hắn ta còn lôi Hứa Vi ra so sánh với mình, đặt mình làm nhân vật phản diện để dạy dỗ, Tô Ánh Tuyết lại càng tức giận hơn, đúng là đổ thêm dầu vào lửa!
Chuyện của công ty, chuyện của Tập đoàn Thanh Mã, chuyện phía ba cô, rồi mẹ và em trai lại cùng nhau về nước, mọi chuyện khiến cô thấy vô cùng phiền phức.
Hắn ta thân mật với Hứa Vi cũng không nói làm gì, đằng này còn không biết nhìn xa trông rộng để mà thấy rằng mình đang ở trong tình thế không tốt, tự nhiên đâm đầu vào đống lửa!
Tô Ánh Tuyết hận không thể lấy chân đạp hắn bay thẳng ra cửa!
- Tôi đi...tôi đi...
Lâm Phi cũng chả muốn nói lôi thôi dài dòng, hắn thấy cô gái này không thể cãi lý được, xem ra hắn vẫn chưa hiểu hết được cô, đúng là tính cách của đại tiểu thư.
Nghĩ lại thấy Hứa Vi dịu dàng chu đáo như thế, đối lập hoàn toàn với Tô Ánh Tuyết, về dáng người thì Tô Ánh Tuyết nổi trội hơn, nhưng vẻ bề ngoài không phải là điều quan trọng nhất.
Lâm Phi lại một lần nữa cảm nhận được trong lòng cô gái này nhất định có một con “ma quỷ” nào đó, chỉ có điều dùng bề ngoài thiên sứ để che phủ thôi.
Thấy Lâm Phi miễn cường đi ra ngoài, một mình Tô Ánh Tuyết đứng trong phòng làm việc, cô nhìn chiếc đồng hồ trên tay hồi lâu, bất chợt trở nên ảm đạm.
Cô cũng biết mình rất quá đáng, nhưng cô không hiểu tại sao mình lại tức giận, rõ ràng cô muốn tiếp xúc gần gũi thân mật với Lâm Phi, nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh hắn và Hứa Vi ôm nhau cô lại thấy không thoải mái.
Tô Ánh Tuyết lắc lắc đầu rồi ngồi xuống ghế, tiếp tục làm việc.
Đến lúc tan làm, Tô Ánh Tuyết đi đến trước cửa phòng làm việc của Lâm Phi, ý bảo phải đi rồi.
Lâm Phi đang say mê chơi trò chơi vừa download về máy, hắn có chút không nỡ nói:
- Có thể đợi tôi đánh xong ván này đã không? Đang đánh giữa chừng mà thoát là bị báo cáo đấy, lần sau đi đánh sẽ không được phân nhiệm vụ đâu.
Tô Ánh Tuyết không nói nhiều, lập tức đi vào phòng, rút giắc cắm nguồn điện máy tính ra!
- Ôi...
Lâm Phi đưa mắt nhìn cô gái lạnh lùng có một không hai này, phải nhịn!
Hắn vào gara đánh xe ra, Tô Ánh Tuyết chỉ đường cho hắn tới biệt thự Thanh Hồ, đây là khu nhà cũ của nhà họ Tô.
Nếu Bắc Tú là khu đô thị sang trọng hào nhoáng mới xây dựng thì khu biệt thự Thanh Hồ nằm cạnh Thanh Hồ lại là khu nhà giàu lâu đời của Lâm An.
Vừa rẽ vào con đường nhỏ vào Thanh Hồ, hai bên là những rặng cây xanh tốt, còn có thể lờ mờ nhìn thấy mặt hồ gợn sóng dưới ánh chiều tà.
Xe dừng trước một căn nhà lớn kiểu cổ, Lâm Phi theo Tô Ánh Tuyết xuống xe, cửa biệt thự đã có người mở rồi.
Một người đeo tạp dề, đoán chừng năm mươi tuổi, vẻ mặt hòa nhã đang đứng đó chờ.
- Tiểu thư đến rồi, mau vào đi!
Tô Ánh Tuyết giới thiệu qua loa:
- Vú Trương, đây là vệ sĩ của tôi, tên là Lâm Phi. Lâm Phi, đây là vú Trương, đã làm ở nhà tôi mấy chục năm rồi.
- Ồ, còn trẻ vậy mà đã làm vệ sĩ rồi, giỏi thật đấy.
Vú Trương cười hiền lành nhìn Lâm Phi:
- Tiểu Lâm đã đói chưa, tôi vào bếp hâm nóng lại mấy cái
bánh bao ăn tạm đã nhé?
Tô Ánh Tuyết đang định nói không cần làm phiền bà thì Lâm Phi đã hồn nhiên gật đầu.
- Vâng ạ! Vú Trương bác đừng nói cháu còn ngại, đi thôi, cháu đi với bác!
Tô Ánh Tuyết có chút ngơ ngác, Lâm Phi cứ như đã quen vú Trương lâu lắm rồi vậy, hắn một tay ôm vú Trương, một tay khoác vai bà.
Cái này gọi là “ngại” sao?
Vú Trương khẽ giật mình, sau đó lập tức vui vẻ, cảm thấy hắn kiêu ngạo như mấy người trẻ tuổi, lúc nào cũng không thèm để ý đến lời của mấy bà già này.
Tô Ánh Tuyết đành lắc đầu bất đắc dĩ bước vào.
Đến sảnh, cô không thấy bóng dáng ai trong nhà, nhìn qua trên lầu rồi ngồi xuống sopha.
Một lúc sau thấy Lâm Phi từ trong phòng bếp đi ra, miệng ngậm một chiếc bánh bao thịt, trong mâm còn ba chiếc nữa, đang đi đến trước mặt Tô Ánh Tuyết.
- Tổng giám đốc Tô, ăn một cái đi?
Tô Ánh Tuyết theo bản năng nhìn về phía cái bánh, thấp giọng chau mày nói:
- Mau quay lại phòng bếp đi! Không được ăn bên ngoài!
Lâm Phi buồn bực:
- Tại sao? Có đĩa rồi mà, nước không chảy xuống sàn được đâu.
Lúc này, một giọng nữ lanh lảnh truyền đến.
- Hừ, mới về một lần mà đã dẫn một kẻ ăn mày về rồi à? Tiểu Tuyết, tổng giám đốc như con đúng là càng ngày càng có thể tự cao tự đại rồi đấy.
Một vị phu nhân mặc áo hoa Lĩnh Nhai màu đen, váy đỏ ngắn, dáng người đẫy đà, khuôn mặt mỹ lệ đang bước từ trên lầu xuống.
Trước ngực để lộ một tầng da thịt trắng như tuyết, một thanh Thập tự giá đeo trước ngực chứng tỏ thân phận tín đồ Thiên chúa giáo.
Vị phu nhân này chăm sóc sắc đẹp rất tốt, nhìn qua chỉ khoảng ngoài ba mươi, nhưng nhìn qua đường vân trên cổ có thể thấy tuổi thật cũng khá nhiều rồi.
- Mẹ.
Tô Ánh Tuyết thấy người phụ nữ kia liền trở nên câu nệ, cúi đầu khẽ chào.