Bên ngoài Kinh Thành Tứ Hoàn, bên cạnh hồ nhân tạo cảnh sắc tuyệt đẹp, là một Hội sở cao cấp chuyên phục vụ khách VIP.
Màn đêm buông xuống, đèn đóm rực rỡ, mặt hồ lăn tăn sóng, thi thoảng có vài chú chim nước chơi đùa bay vút qua.
Nhà hàng chính giữa hồ, tám võ giả Tiên thiên của Võ Đang, Nga Mi đang thưởng thức bữa cơm chiêu đãi của chính phủ, ngồi cùng bọn họ, chính là Lục Vũ Phỉ của Lục gia, dù sao với tư cách đệ tử chưởng môn Nga Mi, lại là quan quân của Bộ an ninh, thân phận rất thích hợp để tiếp đãi những người này.
Đối diện với một bàn trân tu mỹ thực, thực ra mọi người cũng chẳng ăn bao nhiêu, đối với những Tiên thiên võ giả mà nói, ngũ cốc hoa màu, sơn trân hải vị, kỳ thực đều không quá quan trọng.
Những vật này sẽ khiến chân khí trong cơ thể họ trở nên mất thuần khiết, ảnh hưởng đến tiến độ tu vi của họ, cho nên, có thể ăn ít chừng nào sẽ ăn ít chừng đó.
Tuy nhiên, cũng có những kẻ tham luyến mỹ thực, không để ý đến những điều này, cũng có những thiên tài tư chất trời sinh, căn bản chẳng cần quan tâm đến chút ảnh hưởng này, nên cũng chẳng sao.
Rõ ràng, tám người này, đều không phải hai loại người được nhắc đến ở trên.
Cho nên, hầu hết thời gian, mọi người chỉ uống rượu ngon lâu năm của các vị quan chức lớn, bàn vài chuyện này chuyện nó, chứ không đụng đũa mấy.
- Vương sư huynh, sao cả tối nay thấy anh im lặng vậy, có chuyện gì à?
Lôi Lê Giác thấy Vương Trạch Nam im lặng không lên tiếng, không kìm được tò mò hỏi.
Vương Trạch Nam đặt chén dạ quang bên môi xuống, thở dài lắc đầu:
- Lôi sư muội, anh cứ nghĩ mãi chuyện ban sáng.
- Lâm Phi? Hừ, tên đó ba tháng sau chắc chắn sẽ bị nhốt vào cấm địa của Thiếu Lâm, có gì hay ho đâu mà phải suy nghĩ?
Lôi Lê Giác cùng mấy trưởng lão đắc ý cười nói.
Lúc này ánh mắt Lục Vũ Phỉ phức tạp hỏi:
- Sư thúc, nếu Lâm Phi không muốn đi Thiếu Lâm, Linh Tố thiền sư thật sự sẽ đích thân ra tay ạ?
- Tất nhiên rồi, dù chúng ta chưa từng gặp thiền sư, nhưng phương trượng Thiếu Lâm Niệm Từ đích thân đưa pháp luân quyển trục của thiền sư đến Nga Mi tham dự đại hội lần này, dĩ nhiên phải được thiền sư gật đầu, Linh Tố thiền sư này là cao nhân nhất nhì thiên hạ, sao nói không giữ lời được.
Lôi Lê Giác nói.
Lục Vũ Phỉ hơi buồm bực:
- Nhưng, theo con biết, đệ tử nhỏ nhất của Linh Tố thiền sư Khương Tiểu Bạch, pháp danh Bát Giới, là thành viên trong truyền kỳ thế đại mà Lâm Phi cầm đầu. Theo lý, Linh Tố thiền sư không phải lần đầu gặp Lâm Phi, nhưng vì sao trước kia không nhốt hắn, mà lần này đột nhiên muốn động thủ?
- Có việc này sao?
Sắc mặt đám Lôi Lê Giác cổ quái, cũng rất khó hiểu, suy nghĩ rồi nói:
- Trước kia Lâm Phi làm bậy ở nước ngoài, giết người như ngóe, nhưng dù sao cũng không phải ở đất đai của Trung Quốc ta. Giờ hắn đã về Trung Quốc, vẫn tàn nhẫn giết hại người trong môn phái cổ võ ta, dĩ nhiên thiền sư không thể chấp nhận được.
Lục Vũ Phỉ vẫn cảm thấy không đơn giản như vậy, nói khó nghe một chút, nhân vật cấp bậc cỡ Linh Tố thiền sư, có để ý chết vài người không? E là chỉ khi Thiếu Lâm tai họa ngập đầu, lão mới có hứng ra tay, bằng không đã không bế sinh tử quan quanh năm như vậy.
Cho nên, Lục Vũ Phỉ cảm thấy có ẩn tình khác, chỉ là tư duy của những nhân vật như vậy, một nhóc tì như cô làm sao có thể hiểu được.
- Vương sư huynh, anh cũng đang lo lắng về chuyện này à?
Lôi Lê Giác cười hỏi.
Vương Trạch Nam lắc đầu:
- Không phải vậy… Lôi sư muội, cô nghĩ xem, Kim cương pháp luân quyển trục đó, trong Đại hội ngũ đại môn phía chúng ta, không ít người đều tận mắt nhìn thấy. Nhưng, mọi người đơn thuần cho rằng, đó là chứng từ viết tay của Thiền sư, cũng chẳng có ý gì đặc biệt.
Thế nhưng, sau khi Lâm Phi nhìn thấy quyển trục này, rõ ràng có ảnh hưởng cực lớn đến hắn, hình như thông qua quyển trục đó hắn đã cảm nhận được gì đó mà chúng ta không thể cảm nhận được, có ý định chống lại nó, cho nên mới có khí thế hung hãn như vậy.
- Hắn là yêu nghiệt ma đạo, dĩ nhiên không thể nhìn thẳng vào Kim cương pháp luân của thiền sư, chúng ta là người của danh môn chính phái, dĩ nhiên sẽ ung dung tự tại đối với pháp luân.
Lôi Lê Giác lơ đễnh.
- Có lẽ vậy, nhưng, còn có một khả năng khác.
Vương Trạch Nam híp mắt.
Đám Lôi Lê Giác kỳ quái:
- Sư huynh cứ nói đừng ngại.
Ngữ khí Vương Trạch Nam trầm trọng nói:
- Có lẽ, cảnh giới của Lâm Phi cao thâm hơn so với những người tham gia Đại hội ngũ phái chúng ta, nên mới có thể hiểu được thần diệu trong pháp luân của Thiền sư.
- Không thể nào!
Lôi Lê Giác lập tức bác bỏ, cau mày nói:
- Tên đó dựa vào cơ thể cường hãn, hiểu vài oai môn tà đạo, em thấy hắn, trên người không có chút chân khí, hơn nữa còn hung tàn bạo ngược như vậy, sao giống với võ giả cảnh giới cao thâm chứ? Có lẽ hắn giết người lợi hại thật đấy, nhưng nếu cao thâm hơn Niệm Từ đại sư, hay sư tỷ Tĩnh Diệu của em, em quyết không tin.
- Hy vọng như vậy đi, nói cách khác, tuổi trẻ như vậy mà đã có cảnh giới cao đến thế, e sau này, Linh Tố thiền sư cũng không thể nào trị được hắn.
Vương Trạch Nam vẫn chưa hết hoài nghi nói.
- Nếu đúng là như vậy, đợi Linh Tố thiền sư bắt được hắn, muốn xử tử hắn rất dễ dàng, sư huynh không cần lo lắng vô cớ.
Lôi Lê Giác cười lạnh.
- Sư muội nói có lý, kẻ này chưa trừ diệt, ngày sau sẽ thành họa lớn.
Vương Trạch Nam gật đầu.
Lục Vũ Phỉ ngồi cạnh trầm mặc không nói, cô từng thấy biểu hiện của Lâm Phi hồi ở tỉnh Tây, nói thật, cô cũng rất bực bội, lúc trước hình như Lâm Phi có một loại năng lượng cường đại hơn cả chân khí tiên thiên, nhưng không hiểu vì sao, sau này Lâm Phi không sử dụng nữa.
Cho nên, cô cảm thấy những gì Vương Trạch Nam nói rất có khả năng là sự thật, thực lực của người đàn ông này, không đơn giản như bề ngoài.
Nếu thật sự bị bắt đến Thiếu Lâm, sẽ không bị người của các môn phái nghĩ cách xử tử chứ? Lục Vũ Phỉ trong lòng cảm thấy rất phức tạp, cô ước Lâm Phi chết càng sớm càng tốt. Giết cha cô không nói, đời sống riêng tư lại tệ như vậy, còn dính líu đến em họ và bạn tốt của cô. Nhưng, nếu hắn chết thật, bản thân sao lại có chút không muốn…
- Ầm!
Đột nhiên, một thân ảnh tông thẳng cổng đại sảnh, đập rầm xuống trung tâm bàn ăn!
Mọi người đều thất kinh, chạy tứ tán, sau khi nhìn cẩn thận, thần sắc rùng mình.
Một đệ tử Võ Đang lúc trước cùng đến nhưng đứng thủ ngoài cửa, lúc này đã bị người ta đánh vỡ ngực, miệng phun máu, mặt mày dữ tợn ngã xuống.
- Ai!?
Khuôn mặt Lục Vũ Phỉ phát lạnh, đây là nơi do cô sắp xếp, sao có người đột nhập vào mà không ai có thể phát giác.
- Ồ, ăn tối à, cả một bàn đồ ăn sao không động đũa thế, lãng phí quá…
Một người đàn ông cất bước, linh hoạt nhẹ nhàng bước vào trong sảnh, nụ cười tà khí khiến mọi người sởn cả gai ốc.
- Lâm Phi!? Là mày!?
Lôi Lê Giác và Vương Trạch Nam cùng lên tiếng.
Sau khi Lâm Phi rời khỏi bệnh viện, dùng LOOK tìm được vị trí của mấy người này, hắn không thích để đám này quay về, đám Võ Đang và Nga Mi này muốn mượn tay Linh Tố thiền sư giam giữ mình, ý đồ đáng chết.
Sau khi kết thù rồi, Lâm Phi không khách khí nữa, thịt dâng tận miệng không ăn, đầu óc hắn có bệnh sao.
Trước kia nếu không phải bất tiện cho Phương gia, hắn đã không nhịn rồi.
- Mày định làm gì!? Sao dám giết đệ tử Võ Đang tao?
Vương Trạch Nam gầm lên, chỉ tay về phía sofa, chân khí cuộn trường kiếm, bay vào trong tay gã, làm tư thế rút kiếm.
Lâm Phi nhếch miệng cười cười, căn bản không trả lời, bước lên trước một bước, nhìn thì chậm, thực ra rất nhanh, thân pháp Súc Địa Thành Thốn, dựa vào tố chất cơ thể biến thái này của Lâm Phi, thi triển ra, e là không cần chân khí cũng còn nhanh hơn võ giả Tiên thiên không biết bao nhiêu lần.
Trong nháy mắt, Lâm Phi đã đến cạnh Vương Trạch Nam, một tay đặt lên trường kiếm của gã!
- Rắc!
Vỏ kiếm bằng gỗ tếch của trường kiếm bị Lâm Phi bóp nát, còn trường kiếm tinh cương bên trong, cũng bị hai ngón tay Lâm Phi kẹp chặt, không những không thể thoát khỏi tay Lâm Phi, mà còn bị Lâm Phi làm cho vỡ vụn!
- Khanh khanh khanh!
Tiếng kim loại vỡ tan lien tục vang lên, Vương Trạch Nam chưa kịp dung kiếm, kiếm đã bị phá hủy!
Mọi người xanh mặt nhìn gã đàn ông trước mặt, đều không hiểu làm sao hắn có thể đến bên cạnh Vương Trạch Nam.
- Các người đang thảo luận sau này làm sao hợp sức giết tôi… Tôi sao có ý tốt, thả các người về chứ? Thịt muỗi cũng là thịt, giờ tôi, ăn miếng nào hay miếng đó…
Vừa dứt lời, tay trái Lâm Phi đặt lên huyệt Bách Hội của Vương Trạch Nam!
Một cỗ năng lượng trong huyết mạch sớm đã sôi sục, sức mạnh cắn nước giống như xoáy nước đen ngòm trong vũ trụ, khiến chân khí tiên thiên trong cơ thể Vương Trạch Nam bị hút ra, thong qua lòng bàn tay Lâm Phi, tiến vào cơ thể Lâm Phi!
Sau khi Lâm Phi hiểu rõ cổ năng lượng này, biết không cần phải “khẩu phục” mới có thể thôn phệ, toàn thân trên dưới, khắp nơi đều có thể thôn phệ năng lượng này.
Dùng tay thông qua Huyệt Bách Hội hấp thụ, cũng nhanh chóng hấp thụ hơn.
Hơn nữa chân khí Tiên thiến mùi vị cũng không ngon lắm, Lâm Phi cũng chẳng có hứng nhấm nháp.
- Ực!
Mái tóc đen của Vương Trạch Nam lập tức biến thành màu xám khô cằn, khuôn mặt cũng tiều tụy, mất đi chân khí Tiên thiên, gã lập tức già đi mấy chục tuổi.
Mấy giây sau, Lâm Phi rút tay về, sau đó một cước đạp Vương Trạch Nam không còn chút giá trị đi, Trưởng lão Võ Đang mất đi chân khí đụng vào tường, xương cốt vỡ tan, phun một ngụm máu, chết ngay tại chỗ!
Thủ pháp giết người như vậy, giống như hút hết tinh khí trong cơ thể con người, biến người ta thành thây khô, dọa cho những người khác sợ vỡ mật!
Lục Vũ Phỉ hoa dung thất sắc, không dám tin Lâm Phi xông tới liền gặp ai giết nấy, lẽ nào hắn thật sự là kẻ địch của tất cả môn phái cổ võ!?
- Chạy mau!
Lôi Lê Giác không có ý định tấn công, đối thủ không thể nhìn thấy này, làm sao đánh trả chứ?