Buổi chiều Lâm Phi đã xem sơ qua tư liệu của người nhà họ Tô, biết mẹ của Tô Ánh Tuyết hình như tên là Diêu Lam, chắc là người phụ nữ trước mắt đây.
Diêu Lam đi đến trước mặt hai người, liếc qua Lâm Phi lạnh lùng nói:
- Tai điếc rồi ư? Cút về phòng bếp ăn đi! Không có quy củ gì hết!
Lâm Phi đang muốn nói gì đó, vú Trương đã vội chạy đến, nắm hai tay Lâm Phi, ý bảo Lâm Phi đừng nói gì, đồng thời cười xòa, cúi thấp đầu nói xin lỗi Diêu Lam.
- Xin lỗi, xin lỗi phu nhân, là tôi không tốt, tôi đã quên nhắc nhở Tiểu Lâm không được ăn ở phòng khách.
Vú Trương còn lộ ra dáng vẻ đáng thương.
Diêu Lam có vẻ chán ghét khoát khoát tay:
- Thượng đế ơi...tại sao có thể có người ở không hiểu quy củ như vậy, để tôi nhìn thấy một lần nữa, anh sẽ phải cút ngay ra khỏi cái nhà này.
Vú Trương kinh sợ gật đầu, lôi Lâm Phi quay về phòng bếp.
- Vú Trương, bác cần phải như thế sao?
Lâm Phi trở lại trong phòng bếp, nhìn bộ dáng vẫn còn sợ hãi của vú Trương, cười khổ nói:
- Bà ấy có đáng sợ như vậy không?
Vú Trương thận trọng dè dặt nhìn ra bên ngoài, xác nhận không có ai, mới nhỏ giọng nói với Lâm Phi:
- Tiểu Lâm à, cậu không thấy tiểu thư rất kiêng kỵ phu nhân à...Trong cái nhà này, lão gia là lớn nhất, nhưng thực sự người lớn nhất, vẫn là phu nhân. Gia cảnh của phu nhân không tầm thường. Ngày thường lão gia thường rất sợ bà ấy, hơn nữa phu nhân ghét nhất là bẩn và lộn xộn. Bà ấy không thích trong phòng khách có mùi thức ăn.
- Nhưng thái độ của bà ấy cũng kém quá, dù sao đi nữa bác cũng là trưởng bối.
Lâm Phi khó chịu nói lẩm bẩm.
Vú Trương nhịn không được bật cười:
- Cái thằng bé này... Nói cái gì đó, vú Trương bác là người ở, trưởng bối cái gì.
- Bác lớn tuổi hơn lại còn quét dọn vệ sinh rồi nấu cơm cho đám người đó, cho dù không cảm kích bác, cũng nên tôn trọng một chút chứ. Cháu thấy bà ý đeo vòng thập tự, chắc là tín đồ cơ đốc, tại sao ngay cả cảm ơn cũng không biết nói.
Lâm Phi cau mày nói.
Vú Trương thở dài, cảm khái nói:
- Đúng là tiểu thư tìm được vệ sĩ tốt. Cậu mà là bạn trai tiểu thư thì tốt biết bao. Giờ người hiểu chuyện như cậu, trong xã hội không còn nhiều nữa.
Lâm Phi cười hì hì, cắn miếng bánh bao:
- Vú Trương, bác nói cháu hiểu chuyện là được, ngàn vạn lần đừng nói cái gì mà là bạn trai Tổng giám đốc Tô, làm bạn trai của cô ấy, cháu sợ giảm thọ.
Vú Trương thấy kỳ quái hỏi:
- Sao lại nói như vậy, tiểu thư của bác có chỗ nào không tốt, bộ dáng này, tư thái này, tìm đâu được người thứ hai như vậy nữa. Bác thấy mấy ngôi sao trong ti vi kia cũng không sánh nổi với tiểu thư của bác.
- Cháu biết không, bắt đầu lên cấp ba, người theo đuổi tiểu thư có thể xếp hết vòng Thanh Hồ đấy. Tốt như vậy mà đến miệng cháu, tiểu thư của bác ngay cả một điểm quyến rũ cũng không có?
- Người thì xinh đẹp, nhưng tính cách thì hơi kém.
Lâm Phi nhớ tới sự hung ác của Tô Ánh Tuyết lúc nãy, không nói lên lời.
Vú Trương thở dài, vẻ thương tiếc nói:
- Cậu nói cái này à...kỳ thực tiểu thư không phải như thế. Bác nghe Giang Hà, người làm cùng với bác trước đây nói, tính tình tiểu thư, là do sau khi phu nhân đến...mới từ từ thay đổi đấy...Nhưng những gì cháu thấy, không phải là bộ dáng thực sự của tiểu thư...
- Sau khi người phụ nữa kia đến?
Lâm Phi suy nghĩ, nghi ngờ nói:
- Là ý gì, chẳng lẽ...đó không phải là mẹ ruột của Tổng giám đốc Tô?
Vú Trương buồn bực nói:
- Cháu không biết? Cũng phải...tiểu thư sẽ không tùy tiện nói với người khác chuyện này. Đúng, khi tiểu thư chín tuổi, phu nhân mới mang theo thiếu gia vào nhà đấy. Bác về sau mới đến nhà này, những việc này bác cũng không rõ lắm, đều là Giang Hà nói.
Lâm Phi thấy vú Trương dường như không muốn nói thêm, xem chừng là vài việc kiêng kỵ nên cũng không hỏi nhiều, nhưng trong lòng hắn lại có cái nhìn khác về sự vô lễ, kiêu ngạo của Tô Ánh Tuyết.
Có lẽ, đúng như vú Trương nói, cô ấy không phải là người như vậy. Bất kỳ ai có mẹ kế như vậy, đều sẽ có chút thay đổi.
Sau khi ăn mấy cái bánh bao trong bếp xong, bên ngoài lại có người trở về, là Tô Tinh Nguyên.
Tô Tinh Nguyên nhìn thấy Lâm Phi, có vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ liếc mắt với hắn mà không nói gì cả.
Diêu Lam ngồi ở vị trí chủ nhân trên sô pha, Tô Tinh Nguyên cùng Tô Ánh Tuyết ngồi ở hai bên, nghe Diêu Lam nói vài việc.
Đúng như lời vú Trương kể, Tô Tinh Nguyên không có lấy một chút cáu kỉnh trước mặt vợ, cười tủm tỉm nghe bà ta nói, thỉnh thoảng gật đầu. Tô Ánh Tuyết thì im lặng.
Không bao lâu, một người thanh niên mặc quần đen áo phông đi từ trên lầu xuống, còn đeo bông tai, nhuộm mấy nhúm tóc màu bạc, cao gần 1m8.
Gã ăn mặc theo phong cách Nhật Hàn, có vẻ thanh tú, ngáp dài một cái, một lúc sau mới nói:
- Sao vẫn chưa ăn cơm à? Đói chết mất!
Vừa thấy người thanh niên kia xuống lầu, gương mặt lạnh lùng của Diêu Lam bỗng chốc đổi thành vẻ tươi cười của người mẹ hiền:
- Tỉnh rồi à con, còn mệt không?
Người thanh niên kia, nhỏ hơn Tô Ánh Tuyết năm tuổi, là em cùng cha khác mẹ với cô, tên Tô Tuấn Hào.
- À..., ngồi máy bay mệt thật, lần tới đi thăm ông ngoại mẹ tự đi đi, con chẳng muốn đến Mỹ đâu.
Tô Tuấn Hào hùng hùng hổ hổ ngồi xuống, thấy cha cùng chị đều ở đây, méo miệng cười nói:
- Ơ, sao không khí lại nặng như vậy, cha, chị, hai người lại đang bị mẹ dạy bảo? Không phải con mới đi một tuần thôi sao, lại xảy ra vấn đề gì?
Bộ dáng Tô Tuấn Hào đầy vẻ hả hê, ánh mắt nhìn từ ngực quét xuống đùi Tô Ánh Tuyết.
- Không biết lớn nhỏ, chúng ta đang bàn công việc.
Tô Tinh Nguyên nhíu mày khiển trách.
- Hứ, chút chuyện này của mấy người, con dùng mông cũng có thể nghĩ ra, chị lại không chịu gả cho cái người họ Mã kia chứ gì? Haiz, chị, nếu không em nói với ông ngoại em, không chừng ông ấy có thể giúp chị giải quyết người nhà họ Mã?
Tô Tuấn Hào cười ha hả nói.
Tô Ánh Tuyết miễn cưỡng cười nhạt.
- Loại chuyện này sao có thể làm phiền đến ông ngoại em.
Diêu Lam rất cưng chiều vỗ về vai con trai:
- Hân à, đây là chuyện nhỏ, sao có thể làm phiền đến ông ngoại con. Chị con đã đến tuổi lập gia đình rồi, cửa hôn sự này dù thế nào cũng phải tiến hành, huống chi gả vào nhà họ Mã là phúc của chị con, ông ngoại con khẳng định cũng thấy đây là lựa chọn chính xác.
Nghe những lời này, ánh mắt Tô Ánh Tuyết lóe lên vài tia gợn sóng, nhưng không lên tiếng.
Tô Tuấn Hào lười nhác nằm trên ghế salon.
- Haiz, lời cho cái tên họ Mã kia quá, người cưới được chị của con chẳng phải sẽ sướng chết đi được sao.
- Con ngoan không được nói hươu nói vượn, đây là chị của con.
Tô Tinh Nguyên lại dạy dỗ, giọng điệu nặng thêm vài phần.
Tô Ánh Tuyết thì cắn cánh môi, sắc mặt trắng bệch.
- Cha, cha có cần phải như vậy không, là chị con, nhưng cũng là mỹ nữ mà.
Tô Tuấn Hào bĩu môi nói.
Diêu Lam nhìn chồng trách cứ:
- Đúng đấy, ông làm gì thế! Không nhìn lại con gái ông, liền mắng con trai! Nó nói vài lời cũng không được à? Chính mình vô dụng như vậy, không thuyết phục được con gái, còn không cho người khác nói!
Tô Tinh Nguyên lập tức không nóng nảy nữa, nhịn không lên tiếng.
Thấy cảnh tượng này, Lâm Phi đứng ở cửa bếp híp híp mắt, không biết gia cảnh nhà Diêu Lam này như thế nào. Có vẻ Tô gia dựa vào thế của Diêu gia, cho nên Tô Tinh Nguyên và Tô Tuyết Ánh mới kiêng dè vài phần trước mặt bà ta.
Hơn nữa muốn gả Tô Ánh Tuyết cho Mã Thanh Hồng, xem chừng là nhận được sự ủng hộ lớn của Diêu Lam, bằng không Diêu gia có bản lĩnh có thể ngăn cản Mã gia.
Đây thực sự là người mẹ kế làm cho người ta chán ghét. E là Tô Ánh Tuyết không chịu được việc gây khó khăn của người mẹ kế này nên mới chuyển ra ngoài ở.
Tô Tuấn Hào khinh thường liếc cha mình rồi quay đầu kêu to vào trong bếp:
- Vú Trương! Dọn cơm lên!
- Vâng, thưa thiếu gia!
Vú Trương sớm đã chuẩn bị, nghe được lời này liền bắt đầu bưng chén đĩa lên.
Tố Tuấn Hào cũng phát hiện ra Lâm Phi, nhướn mày lên, cười tà hỏi:
- Tên kia ở đâu ra vậy, chị, chắc không phải người đàn ông của chị đấy chứ?
Mặt Tô Ánh Tuyết không thay đổi trả lời:
- Là vệ sĩ của chị, tên là Lâm Phi.
- Ồ, vậy thì gọi hắn là Phi Tử đi, ha ha, Phi Tử, làm vệ sĩ có công phu gì? Trình mấy chiêu cho thiếu gia ta xem một chút!
Tô Tuấn Hào nói như đang trêu đùa một con khỉ.