- Giáo sư Nolan, ngài đã đến rồi.
Trang Dũ vừa thấy, lập tức cười nịnh chào đón, bắt đầu giới thiệu cho mọi người Nolan là ai.
Trang Diệc Phàm thấy Nolan đi vào, cũng không định ra ngoài nữa, liền bước theo đằng sau cha, rất có tư thế cáo mượn oai hùm.
Sau khi mọi người trong đại gia tộc nghe được thân phận của Nolan đều cung kính hẳn lên, khiến cho cha con Trang gia cảm thấy nở mày nở mặt vô cùng.
Nolan đến là để quan sát cuộc phẫu thuật, đồng thời xác nhận Trang Diệc Huy có tư cách nhận được giải thưởng của trường Y Lasker hay không.
Nghe Trang Dũ giới thiệu mọi người trong đại gia tộc, ông ta lập tức chán ghét khoát tay:
- Đừng nói nữa. Dù sao thì tôi cũng chắng nhớ nổi tên. Cuộc giải phẫu khi nào bắt đầu? Tại sao không bắt đầu đi?
Trang Dũ xấu hổ gật đầu:
- Vâng, vâng, sắp bắt đầu rồi. Để tôi đi giục bọn họ.
Mặc dù nói địa vị của Trang gia đang lên, nhưng đối với nhân vật hết sức quan trọng trong giới y học thế giới như Nolan thì lực ảnh hưởng của ông ta tuyệt đối không sánh bằng.
Cũng không biết bao nhiêu quan to hiển hách trên thế giới, quý tộc hoảng cung phải cầu cạnh nhờ Nolan xem bệnh cho họ. Chọc Nolan chẳng khác nào chọc đến nhân vật quyền thế đếm không hết.
Cho dù Trang gia ở trong nước tỏ vẻ ta đây nhưng không thể ngang tàng trước mặt Nolan.
Nolan cảm thấy buồn chán. Nếu không có phẫu thuật để xem, ông ta cảm thấy chỗ này vô cùng buồn tẻ.
Đang lúc chuẩn bị ngồi xuống uống café đọc thông tin trong điện thoại, khóe mắt của Nolan quét xung quanh, lập tức nhìn thấy một thân ảnh khiến cho ông không tưởng tượng được.
Ông ta cảm thấy cả kinh, lập tức quay đầu nhìn người thanh niên đang thổi thổi móng tay của mình.
Đợi nhìn thấy rõ ràng người này là ai, trong mắt Nolan hiện lên một thần thái khó tin.
Nhưng không đợi ông la lên, Lâm Phi đã sớm ý thức được tình huống, ngẩng đầu, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn ông.
Những gì Nolan muốn nói liền nuốt trở vào trong, xoa mồ hôi lạnh trên trán, giống như nhớ tới chuyện gì quan trọng, bộ dạng vừa rồi còn rất thoải mái giờ trở nên đoan chính, quy củ ngồi xuống, khó hiểu uống café.
Lâm Phi hài lòng nhìn cảnh tượng này nhưng trong nội tâm lại cười khổ. Như thế nào cũng không nghĩ tới Nolan lại đến thủ đô, lại còn đụng mặt hắn, khiến cho hắn cảm thấy đau đầu.
Hắn cũng không phải là không thể chào hỏi với Nolan. Nhưng một khi hai người nói quen nhau, đồng nghĩa với việc phát ra một số tin tức. Tuy nói rằng không ảnh hưởng đến đại cục bao nhiêu nhưng cũng không thích hợp để nhiều người biết rõ.
Nhưng thái độ chuyển biến kỳ quái của Nolan khiến cho mọi người cảm thấy nghi hoặc. Một lão gia hỏa vừa mới vui buồn thất thường như vậy, tại sao lại trở nên yên tĩnh và quy củ?
Người ở đây cũng chẳng phải ngu dốt, đều mơ hồ cảm thấy có lẽ có liên quan đến Lâm Phi. Nhưng Lâm Phi một mực vẫn không tỏ vẻ, mọi người cũng không đoán ra được.
Đúng lúc, Lâm Phi bỗng nhiên cảm giác được một cổ chân khí Tiên Thiên cường hãn đang bay về phía bên này.
Không bao lâu sau, một giọng nói mị lực không kém phần quyến rũ từ ngoài cửa truyền vào.
- Khanh khách, nhiều người quá. May mà tôi đã đến, bằng không thì thiếu lễ phép rồi.
Bước vào là một người phụ nữ mặc chiếc váy màu đen viền tơ, bên trong là chiếc áo mỏng trễ ngực màu đỏ, mái tóc uốn lượn sóng đen nhánh, gương mặt trái xoan tinh xảo, giống như được khắc từ bạch ngọc.
Ánh mắt sáng ngời dễ thương của cô giống như hai viên trân châu màu đen, da thịt trắng nõn, cặp môi đỏ nóng bỏng. Toàn thân, bất luận là vòng một hay vòng ba đều lộ ra sự thành thục và khêu gợi.
Đây là một cô gái khiến cho đàn ông nhìn thấy thì không cách nào kềm chế được xúc động, giống như cô ta là độc dược sinh ra để khiến đàn ông phát sinh dục vọng.
Mọi người ở đây, nhất là những người trong Thiên Tự Hào gia tộc đều sững sờ.
- Haha, còn tưởng là ai? Hóa ra là Doanh Doanh. Tại sao đột nhiên lại đến thủ đô vậy? Đi một mình sao?
Phương Thư Hải là người phản ứng đầu tiên, cười nói.
Cô gái cười đáng yêu, nói:
- Phương gia gia, cô Lưu phải làm phẫu thuật lớn như vậy. Tạ gia chúng cháu cũng có chút lo lắng. Cho dù ông nội không đề cập đến, cháu cũng phải đến xem thử. Dù sao cháu cũng là bạn của Nhã Nhu từ nhỏ mà.
Cô gái nói xong liền quay đầu nhìn sang Phương Nhã Nhu, chớp chớp mắt.
- Nhã Nhu, hình như bảy tám năm rồi không gặp, nghe nói cô sắp kết hôn? Không định nhờ tôi làm phù dâu sao?
- Tạ đại tiểu thư bận rộn như vậy, tôi nào dám mời?
- Haha, tốt xấu gì cũng là bạn bè từ nhỏ, đừng làm tổn thương tôi như thế?
Bộ dạng Tạ Doanh Doanh tỏ ra rất đáng thương, mê hoặc đến nỗi Trang Diệc Phàm không tự chủ được phải nhìn chăm chăm.
Phương Nhã Nhu cau mày, nhưng không phản ứng đến cô, nhỏ giọng giải thích với Lâm Phi:
- Cô ấy là trưởng tôn nữ của Tạ gia, tên là Tạ Doanh Doanh. Anh hãy cẩn thận một chút, nếu không sẽ bị cô ấy làm hư.
Phương Nhã Nhu giống như cô gái bị khi dễ, nhìn Tạ Doanh Doanh, tức giận nói với Lâm Phi.
Lâm Phi không khỏi mỉm cười. Nói thật ra, tướng mạo tư thái của Tạ Doanh Doanh tương xứng với Phương Nhã Nhu, nhưng phong cách của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Nếu nói Phương Nhã Nhu như mưa phùn mùa xuân, dịu dàng như nước thì Tạ Doanh Doanh lại như nắng gắt tháng sáu, nóng bỏng rừng rực.
Lâm Phi thật sự không hiểu rõ về gia tộc thần bí và là gia tộc cuối cùng của Thiên Tự Hào gia tộc này.
Trên thực tế, khi Lâm Phi dùng LOOK để tìm kiếm tư liệu của Thiên Tự Hào gia tộc, phát hiện Tạ gia ngoại trừ một tòa nhà thì có những ai, tài sản gì đều không biết. Hơn nữa, người của Tạ gia cũng không đảm nhận chức vụ gì ở Trung Quốc.
Gia tộc này giống như không hề tồn tại, nhưng ba gia tộc khác lại không hề nghi ngờ thực lực của Tạ gia.
Tạ gia tất nhiên là có chỗ lợi hại của mình, nhưng trước mắt Lâm Phi vẫn chưa tìm hiểu được.
Nhưng, thông qua chân khí Tiên Thiên vô cùng tinh thuần và kỳ diệu trên người Tạ Doanh Doanh, Lâm Phi có thể cảm nhận được Tạ gia không hề đơn giản.
- Ồ, vị này có phải là Tư Khải Nhĩ Phổ của thế hệ truyền kỳ?
Tạ Doanh Doanh vô tình hay cố ý, ánh mắt liếc về phía Lâm Phi. Hơn nữa còn là có chuẩn bị mà đến.
Lâm Phi cũng chẳng phải chính nhân quân tử, không chút kiêng kỵ cao thấp đánh giá tư thái nóng bỏng của cô, cười nói:
- Như thế nào? Muốn hiến thân à?
Tạ Doanh Doanh mỉm cười nũng nịu. Cô không hề trang điểm nhưng lại vô cùng chói lọi.
- Tư Khải Nhĩ Phổ anh cũng đừng thấy người ta xinh đẹp rồi cho rằng có thể làm loạn. Tôi là khuê nữ danh môn, quy củ nhiều lắm.
Tạ Doanh Doanh hờn dỗi nhìn Lâm Phi rồi ẻo lả bước đến bên cạnh hắn, mang theo một làn gió thơm.
- Nhưng…
Tạ Doanh Doanh liếc mắt nhìn Phương Nhã Nhu, rồi nói với Lâm Phi:
- Nếu anh có hứng thú, tôi thật sự muốn thử nói lời yêu đương với thanh niên tài tuấn đầy hứa hẹn của thế giới ngầm như anh.
Phương Nhã Nhu cẩn thận lắng nghe. Khi nghe đến mấy câu này thì liền trừng mắt, tràn đầy vẻ không vui.
Lâm Phi nheo mắt, bỗng nhiên tiến sát bên tai Tạ Doanh Doanh, dùng thanh âm rất thấp, cố ý dùng tiếng Ý chuẩn nói:
- Nhìn cô ăn mặc như vậy, mang giày cao gót Landax, sử dụng nước hoa Bellagio của Ý, xem ra cô quanh năm đều đi lại ở Ý.
- Tôi nghĩ chắc cô hiểu được tiếng Ý. Tạ tiểu thư, cô giả bộ mê hoặc trước mặt tôi, kỳ thật chẳng có ý nghĩa. Chân khí Tiên Thiên của cô tràn đầy, chí âm chí hàn, nói rõ âm khí của cô còn nguyên.
Cô xác thực là một xử nữ, lại làm bộ khiêu khích như vậy, tôi cảm thấy rất khó khăn cho cô. Cô nói có phải không?
Đồng tử Tạ Doanh Doanh co lại, nhưng rất nhanh trở nên tự nhiên.
- Thật không hổ là Scarpe. Tiểu nữ múa rìu qua mắt thợ rồi.
Tạ Doanh Doanh chu môi nói, giống như một tiểu cô nương làm sai chuyện gì.
Nói xong, cô liền bước sang hàn huyên với những gia tộc khác, không hề đến gần Lâm Phi nữa. Nhưng thỉnh thoảng ánh mắt không tự chủ được lại liếc nhìn sang.
Lâm Phi đối với cơ thể cô gái này rất có hứng thú, nhưng lại chẳng hứng thú với tính cách của cô. Cho nên cũng không thèm để ý.
Hai mươi phút trôi qua. Cuộc phẫu thuật rốt cuộc sắp bắt đầu.
Xuyên qua tấm cửa kính, mọi người có thể nhìn thấy Lưu Oánh Oánh đã được gây mê đang nằm trên bàn. Còn Trang Diệc Huy và Hàn Thiệu Phong phân biệt đứng ở vị trí bác sĩ phẫu thuật chính và y tá gây mê.
Lúc này không ai lên tiếng nữa, đều chăm chú nhìn tình hình trong phòng phẫu thuật, bao gồm cả Nolan cũng nghiêm túc đứng khoanh tay.