Đến hôm nay mới biết, hóa ra sự cố ngoài ý muốn lần thí nghiệm trước, không phải là sơ sẩy của ai đó, mà là một loại “cố ý mưu sát”.
Nhưng Lâm Phi không giảm bớt được chút áy náy nào, bởi vì bất kể như thế nào, người đã chết rồi, hắn không thể làm bất cứ chuyện gì.
Hắn cảm thấy mình là kẻ ngốc ngu xuẩn nhất thế gian. Nếu Ảnh Tử không để cuộn băng này lại cho hắn, cả đời này hắn đều mơ màng.
-Tại sao lại đối với anh như vậy…sao em có thể nói những lời như vậy chứ, sao có thể một mình quyết định toàn bộ như vậy, sao có thể ích kỷ vì cái lý tưởng khỉ gió ấy mà coi nhẹ tính mạng của mình!?
Lâm Phi khàn giọng hò hét chất vấn cô gái trong màn hình kia, nhưng cô gái không có bất kỳ sự đáp lại nào, cô hiển nhiên không nghe được.
Mấy người ở ngay đấy cũng không dám tin vào tai của mình. Bọn họ rất khó tưởng tượng ra được, rốt cuộc là loại mị lực nào, khiến cho Ảnh Tử can đảm lựa chọn đến vậy.
Thà rằng dùng một nửa tính mạng mình để đặt cược, cũng muốn chế tạo ra LOOK.
Trong hình ảnh ba chiều, Ảnh Tử trầm mặc rất lâu, cô mỉm cười, tựa như đang nghĩ tới những điều khó quên và những hồi ức tốt đẹp của cô.
Sau một hồi, Ảnh Tử mới tiếp tục mở miệng nói:
-Tốt rồi, Lâm Phi, những bí mật này, lúc này chắc anh đều hiểu rồi. Thật xin lỗi, có lẽ LOOK đã làm một số người bị thương tổn, đây là điều em băn khoăn nhất.
-Có điều, em tin tưởng anh, dựa vào năng lực của anh, một khi LOOK phản loạn, sớm muộn anh sẽ phát hiện ra, sẽ không bị nó đánh bại dễ dàng, đồng thời anh sẽ đến nơi này mở ra đoạn hình ảnh này. Dù sao thì anh là người mà em tín nhiệm nhất, trước giờ không để em thất vọng…
Ảnh Tử xinh đẹp mỉm cười, thần sắc trở nên chăm chú, hít một hơi thật sâu, nói:
-Lâm Phi, chuyện cuối cùng, cũng là một lý do khác mà em để lại đoạn hình ảnh này, là liên quan đến việc làm thế nào để xử lí LOOK.
-Lúc em viết code của LOOK, để phòng ngừa nó thoát khỏi khống chế, đã bí mật biên soạn một virus chuyên môn dùng để khắc chế LOOK!
-Dù sao, nếu quả thật LOOK làm phản, có lẽ anh phá hủy máy chủ cũng không có bất kỳ tác dụng nào. Nó đã thông qua mạng lưới internet, có thể tìm được thiết bị sử dụng để tiến hành đóng quân ở bất cứ nơi nào trên thế giới.
-Hiệu quả duy nhất của con virus này là giết chết LOOK, là căn cứ vào lúc code viết lúc đầu của LOOK, những thứ khác không có bất kì tác dụng phụ nào. Chỉ cần vào mạng, trừ phi LOOK không giao thiệp với mạng, nếu không thì, nó chắc chắn phải chết. Hơn nữa, nó không thể đoạn tuyệt liên hệ với mạng internet, cho nên nó căn bản không cách nào chạy thoát…
Những lời vừa nói ra, mọi người đều chấn động tinh thần. Không ngờ Ảnh Tử còn để lại một đòn sát thủ để đối phó LOOK!?
-Thật may, tôi đã nói mà, Ảnh Tử sao có thể biết cái trước mà không quan tâm cái sau chứ. Cô ấy sẽ không bao giờ để lại cục diện rối rắm đâu.
Natasha mặt giãn ra cười, nói.
-Đừng làm ồn, nghe rõ ràng virus ở đâu!
Enzo làm động tác im lặng.
Lâm Phi cũng tập trung tư tưởng, sợ bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, lắng nghe Ảnh Tử…
-Bởi vì nếu em trực tiếp lưu lại code, rất có thể sẽ bị LOOK phát hiện, hơn nữa ngoài anh ra còn bị những người khác biết, có thể sẽ gây tổn thương tới một LOOK không muốn phản loạn, cho nên…virus thực ra…
Đang đến đoạn quan trọng nhất, hình ảnh của Ảnh Tử, lại mơ hồ!
-Ảnh Tử!!
Lâm Phi hét lớn một tiếng, trong tai không nghe thấy âm thanh gì cả.
Đèn của hình ảnh không gian ba chiều, thoáng chốc tắt, hình ảnh Ảnh Tử cũng hoàn toàn biến mất, dường như chưa từng xuất hiện.
Thêm vào đó làm cho mọi người kinh ngạc hơn là, toàn bộ máy chủ đột nhiên từ bên trong phát ra tiếng tầm thấp phá hủy “Ù ù”.
-Chuyện này…Làm sao có thể…chương trình hủy diệt khởi động rồi!?
EVA kinh ngạc.
-Chết tiệt! Ảnh Tử vì sao không nói hết!? Cô ấy vẫn chưa nói virus ở đâu mà!
Chiến Cửu buồn phiền.
Sắc mặt Lâm Phi sầm xuống, bóp chặt tay.
-Không…không phải Ảnh Tử chưa nói xong, là LOOK phát hiện tình hình, cho nên vừa rồi đánh bất ngờ máy chủ, tắt hình ảnh đi…Chương trình hủy diệt của máy chủ, dĩ nhiên là bắt đầu hoàn thành bước cuối cùng.
-Ý anh là gì? Ý nói, nó đến chỗ này xâu chuỗi, rồi ném quả bom liền chạy!?
Natasha hỏi.
Lâm Phi liếc mắt nhìn toàn bộ đèn của máy chủ bắt đầu tối dần, chấp nhận cách lý giải này.
-Thật không đúng lúc rồi, chỉ còn thiếu một chút nữa! Code Virus Ảnh Tử nói đến rốt cuộc ở đâu!? Scarpe, anh có cứ điểm bí mật không? Hoặc là trong ngân hàng Thụy Sĩ có gửi vào thứ gì đặc biệt không?
Enzo sốt ruột hỏi thăm.
Lâm Phi lặng lẽ quay lại bục, ấn mấy cái khóa, bắt đầu để miếng đá cẩm thạch ở dưới quay ngược lại.
-Tôi không biết…Tôi cần bình tĩnh một chút để suy nghĩ kĩ càng.
Lâm Phi cảm thấy vô cùng yếu đuối bất lực, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Trên thực tế, nếu bây giờ không có tình huống nguy cấp, hắn hận không thể điên cuồng phát tiết một phen. Biết được chân tướng về cái chết của Ảnh Tử, thật sự khiến hắn cực kỳ bi thương.
LOOK, đáng tiếc là trí tuệ nhân tạo siêu cấp, nếu như là người thật, Lâm Phi tuyệt đối sẽ không để cho nó chết tử tế!
-Ảnh Tử nói virus là căn cứ code biên soạn LOOK lúc đầu, Scarpe, anh không thể tự mình viết một cái sao? Không phải anh và Ảnh Tử cùng nhau tạo ra LOOK sao?
Enzo suy nghĩ nói.
Lâm Phi cười đắng, lắc đầu:
-Các cậu nghĩ quá đơn giản rồi, tôi chỉ là dựa vào bộ não có lưu lượng ghi nhớ và tốc độ ghi nhớ vượt xa người bình thường, để hiểu, suy nghĩ, tính toán một vài thứ nhanh hơn, nhưng không phải là thiên tài thực sự.
-Sở trường của tôi là khoa não và sinh vật hóa học. Lúc chế tạo LOOK, cái mà tôi có thể trợ giúp là kiểm tra đo lường cùng cung cấp dữ liệu não người mà Ảnh Tử cần, làm cho LOOK càng có thêm hình thức tư duy khuynh hướng của loài người.
-Về phần máy tính, đây không phải là lĩnh vực tôi thực sự am hiểu, Ảnh Tử đang tính toán cảnh giới của lĩnh vực máy móc, so với tôi ít nhất mạnh gấp mười lần…Tất cả mật mã gốc, đều là Ảnh Tử viết. Cô ấy còn thêm code tiến hành mã hóa, trên thế giới không có ai có thể phá giải code của LOOK.
-Hơn nữa cho dù tôi biết những code này, muốn viết code virus phá hoại, cũng không làm được. Bởi vì code tôi viết, thậm chí không bằng code mà LOOK tự viết, cắm virus cho nó lập tức cũng sẽ bị nó phá giải.
-Chỉ có Ảnh Tử là người sáng tạo, virus của cô ấy mới có thể áp đảo LOOK, cho nên…chúng ta phải tìm được code mà Ảnh Tử để lại mới có thể.
-Sao lại phức phiền toái như vây…Nếu có thể dùng súng ngắm trực tiếp bắn vào đầu của LOOK thì tốt rồi, đơn giản mà hiệu suất cao! Nhưng tiếc nó là công nghệ cao…Scarpe, lúc này chỉ có thể dựa vào anh, anh mà không làm được, mấy người chúng tôi cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Natasha buồn bực nói.
Chiến Cửu cũng chỉ lắc đầu cảm thán:
-Chỉ thiếu một chút, vài giây, LOOK lại tránh được một kiếp. E là Ảnh Tử cũng không ngờ tới, lúc máy chủ sắp phá hủy, LOOK còn dám trở lại máy chủ một chuyến.
EVA nhìn Lâm Phi sắc mặt không tốt, quan tâm hỏi:
-Chủ nhân, hay là tôi phái người của gia tộc chúng tôi đến những nơi mà chị Ảnh Tử đã đi qua điều tra một lượt, ngài nghỉ ngơi trước, sau khi bình tâm lại thì suy nghĩ cho kỹ?
-Không cần.
Lâm Phi hất tay.
-Trên thế giới không có nơi nào an toàn hơn chỗ này. Tôi đoán chừng, nếu như có code, cũng là giấu ở chỗ nào đó trong phòng thí nghiệm, bởi vì nơi này là nơi khống chế trí tuệ thứ cấp độc lập LOOK không có cách nào xâm nhập. Những nơi khác, căn bản không an toàn. Ảnh Tử cũng không ngốc như vậy.
Mọi người cũng chỉ có thể nghe Lâm Phi, loại người cố chấp như hắn, bọn họ thực sự cũng không giúp được gì.
Cũng may trong thời gian ngắn, dường như thế giới vẫn chưa vì LOOK mà xuất hiện nguy hiểm nào, Lâm Phi dự tính ở lại trên đảo, dù thế nào cũng phải tìm ra code virus.
....
Cùng lúc đó, trong phòng thuộc một hội sở bí mật tỉnh Giang.
Vương Thiệu Hoa sắc mặt tái xanh ngồi đối diện mới Hoa Vô Lệ, giận đến mức hai tay run lên.
-Hoa Vô Lệ, lúc trước không phải cậu luôn miệng nói không sơ hở chút nào sao!? Bây giờ cậu lại nói với tôi, Lâm Phi chưa chết? Cậu căn bản đang hại tôi! Có trời mới biết lúc nào hắn xông đến nhà tôi, giết chết tôi!!
Sắc mặt Hoa Vô Lệ có chút trắng bệch, bị nội thương nghiêm trọng, cũng cần một quãng thời gian điều trị.
- Bí thư Vương, tôi chỉ là có lòng tốt nói cho ông biết chuyện này. Lâm Phi không chết, tôi cũng chẳng tốt đẹp gì, phải dựa vào Lão tổ tông bảo vệ tôi. Victor thậm chí ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.
-Nói thật, nếu không phải chúng tôi, ông ngay cả cơ hộ chạm vào Lâm Phi cũng không có. Chúng tôi có lòng tốt giúp ông việc này, muốn giết chết Lâm Phi, cái đinh trong mắt ông. Ai ngờ kế hoạch xuất hiện biến cố, công lực hắn lại tăng tiến chứ?
-Nể tình tôi và ông từng hợp tác qua lại không ít lần, hơn nữa về sau có lẽ cần tiếp tục làm một số việc, tôi có lòng tốt đến nhắc nhở ông, ông tốt nhất sớm chuẩn bị đi. Tức giận không phải là cách mà một kẻ hiểu biết nên làm, ông nói có đúng không?
-Giúp tôi!? Hừ hừ.
Vương Thiệu Hoa cười lạnh.
-Rõ ràng là tôi đã phối hợp với các người. Nếu không phải các người nói tuyệt đối có thể giết chết, liệu tôi có mạo hiểm đi trêu chọc hắn không!
- Rồi sẽ có một ngày cửa sổ giấy bị chọc thủng. Những việc ông làm năm ấy, Lâm Phi sớm muộn sẽ rõ ràng. Lưỡi dao đang treo trên đầu của ông, có người thay ông lấy nó xuống, ông không cảm tạ thì thôi, còn chê bôi cái này cái kia, như vậy là không được.
-Bí thư Vương, ông đừng vội quên, ông kiếm được không ít lợi ích từ tập đoàn Thiên Trì của Hoa gia chúng tôi. Hiện giờ thăng quan rồi, đừng có làm mình làm mẩy, phải nghĩ tới ai ở sau lưng giúp đỡ ông chứ.
Hoa Vô Lệ nhếch mép, sau khi chậm rãi uống hết một ly đồ uống, đặt ly xuống, dẫn người rời khỏi phòng.
Đợi người đi rồi, Vương Thiệu Hoa đấm một nhát lên mặt bàn, sau một hồi trầm tư, tự mình đi tìm trợ lý đến, phân phó nói:
-Mấy ngày này công việc bên ngoài toàn bộ hủy bỏ, cũng đừng để phu nhân rời khỏi Giang tỉnh, ta mỗi ngày đều sẽ sắp xếp thời gian về nhà.