- Cô cảm thấy có khả năng này sao, đừng nói tới cô giúp Victor đối phó tôi, cô còn giết gia đình Liễu Hồng Bân, bây giờ tôi nhìn thấy cô suy nghĩ đầu tiên là làm thịt cô!
Thiên Diện không có hành động, chỉ nhíu mày suy tư:
- Gia đình Liễu Hồng Bân? Bọn họ chết rồi sao?
- Cô muốn nói là, bọn họ không phải cô giết?
Thiên Diện gật đầu, trả lời rất chân thành:
- Không phải tôi giết, tôi giết họ không có bất kỳ ý nghĩa gì, họ không có uy hiếp đối với tôi. Kể cả Liễu Cảnh Lam, sau khi Victor xử lý xong, nhân vật tôi tới thế thân, trước đó tôi chỉ quan sát cô ta vài ngày… Tôi không ngại giết người bình thường, nhưng gia đình họ không phải tôi giết.
Lâm Phi cẩn thận quan sát đôi mắt cô, trong chốc lát, cô gái này gần như không có bất kỳ tình cảm gì, có lẽ trống rỗng như vậy mới là thần thái vốn có của cô.
Bản thân cô giống như một tờ giấy trắng, có thể tùy ý bôi lên các loại thuốc màu, biến thành các bức họa.
- Vậy cô giúp Victor đối phó tôi, còn cho là tôi sẽ đồng ý hợp tác với cô?
Thiên Diện tựa như không hiểu:
- Tôi là sát thủ, chỉ cần có người trả thù lao, tôi sẽ tiếp nhận nhiệm vụ, điều này không có bất kỳ xung đột nào đối với anh.
Lâm Phi thở dài, tuy rằng lý là lý như vậy, nhưng sát thủ bình thường sẽ không làm được dứt khoát như Thiên Diện.
- Cô cảm thấy tôi sẽ tin tưởng cô?
- Anh đã tin tưởng tôi rồi, nếu không sẽ trực tiếp hạ sát thủ đối với tôi.
Thiên Diện đáp:
- Bởi vì anh rất rõ ràng, tôi không phải một người bình thường.
Lâm Phi cười khổ, hắn quả thực tin tưởng Thiên Diện. Cô đã nói gia đình họ Liễu không phải cô giết, thì thật sự không phải, tính đặc thù của cô không làm cho cô gạt người vì chuyện giết người này, thậm chí cô căn bản không sợ đối mặt với tử vong.
- Cô có… chướng ngại nhân cách thứ hai hay không?
Lâm Phi nói ra suy đoán trên bãi biển ngày đó.
Thiên Diện im lặng gật đầu:
- Có, tuy nhiên không phải hoàn toàn thuần túy.
- Không hề có ý thức trách nhiệm đối với xã hội, thậm chí phản xã hội, không có cảm giác tội lỗi, không quan niệm đạo đức, giết người giống như hít thở không có chút cảm giác nào, không biết cái gì là bi thương, không biết cái gì là phẫn nộ, cũng không biết cái gì là hạnh phúc…
Thậm chí trong lòng Lâm Phi có chút cảm giác bi ai, ai có thể nghĩ tới, Thiên Diện đứng đầu bảng Huyết Toàn thật ra là một người bệnh có chướng ngại tâm lý đặc thù.
- Anh nói không đúng hoàn toàn.
Thiên Diện lắc đầu:
- Tôi có thể cảm nhận được chút tức giận, ngẫu nhiên giết người sẽ có chút thoải mái và hưng phấn. Hơn nữa, tôi cũng không cố gắng phản đối cái gì, tôi chỉ sinh tồn theo bản năng.
Lâm Phi ngẫm nghĩ một lát nói:
- Nếu như không có cô, sớm muộn tôi cũng có thể tìm được chỗ ẩn thân của Hoa Vô lệ, tôi cần gì phải liên thủ với cô?
- Bởi vì tôi còn mục đích khác.
Thiên Diện trực tiếp nói:
- Victor cho tôi một phần báo cáo DNA của em gái tôi, chứng minh em gái duy nhất của tôi còn sống. Nhưng gã nói, gã cũng không biết đạt được DNA từ chỗ nào, mà đại sảnh phát nó ra lại có liên quan tới Luyện Ngục quân đoàn.
Lâm Phi nhanh chóng nghĩ tới điều gì, mỉm cười nói:
- Cô cảm thấy tôi có quan hệ mật thiết với đại sảnh, lại thêm Luyện Ngục quân đoàn nhìn tôi chằm chằm, hợp tác với tôi, sớm muộn gì cũng có thể tìm được em gái cô sao?
Thiên Diện gật đầu, không phủ nhận, cô cảm thấy Lâm Phi là người có khả năng nhất tìm được em gái của cô.
Nếu không, cô sẽ không tìm được các manh mối khác.
- Tại sao cô lại tìm em gái của cô? Trong nhà cô không còn người khác sao?
Lâm Phi ngạc nhiên lai lịch của Thiên Diện.
Thiên Diện nói rất tự nhiên:
- Những người khác đã chết hết, chỉ còn tôi và em gái.
- Tôi còn tưởng rằng, người có chướng ngại nhân cách thứ hai, có người nhà, có em gái ruột cũng sẽ không quan tâm nhiều, xem ra, thân tình cơ bản nhất cô vẫn có.
Lâm Phi cảm khái.
Thiên Diện hơi mờ mịt:
- Thân tình? Là cái gì?
Cô lắc đầu:
- Tôi không biết cái gì là thân tình, chỉ là bản năng, giống như trong đầu tôi có một bánh răng, lúc chuyển động tới nơi này, phản xạ có điều kiện muốn tôi tìm được em gái.
-Về nguyên nhân, tôi không biết. Thậm chí tôi không biết, tìm được em gái có thể trở thành vướng víu hay không, tôi ghét vướng víu, nhưng họ lừa tôi, lãng phí thời gian tôi tìm em gái, tôi mất hứng.
Khuôn mặt Lâm Phi cứng ngắc, hắn vẫn hiểu chưa đủ, cô gái này là người hiếm thấy, mặc dù mình gặp không ít cô gái hiếm thấy, không ai hiếm thấy hơn Thiên Diện cả!
- Cô muốn giữ nguyên hóa trang Cố Thanh này sao? Tôi cũng không hy vọng, đồng bọn hợp tác với tôi là một người phụ nữ trung niên.
Lâm Phi đánh giá nói.
Tuy Lâm Phi còn chưa hoàn toàn tin tưởng Thiên Diện, nhưng hắn không cách nào kháng cự 'bảo bối' đưa tới cửa này.
'Thù lao' mà Thiên Diện muốn, đối với hắn căn bản không phải vấn đề, không phải tìm được em gái cô ta sao? Tốt nhất không tìm thấy, như vậy cô vẫn đi theo hắn, làm việc cho hắn.
Còn một điểm rất quan trọng là, cô gái này, nếu bị người khác lợi dụng để đối phó hắn, hắn ăn ngủ không yên, dứt khoát vẫn nên lưu bên cạnh hắn, hắn có thể chăm chú đề phòng, an tâm hơn nhiều.
- Anh hy vọng tôi là ai?
Hiển nhiên Thiên Diện biết rõ, Lâm Phi đã đồng ý đề nghị của cô, vì vậy sảng khoái nói.
Lâm Phi không khỏi ngạc nhiên:
- Hả… Nói gì vậy, chẳng lẽ cô không có bộ dạng vốn có của mình?
Thiên Diện tựa như hơi do dự, cúi đầu nhíu mày, không nói gì.
- Sẽ không phải là, khuôn mặt thật của cô không thể cho đàn ông nhìn, một khi đàn ông nhìn rồi, sẽ phải gả cho người đó chứ? Tình tiết máu chó này, chỉ phim võ hiệp mới có.
Lâm Phi cười đùa.
Thiên Diện lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Không phải, là bộ dạng của tôi cực kỳ xấu xí, sẽ gây chú ý tới ánh mắt của người ngoài…
- Như vậy à.
Lâm Phi cũng không biết cô gái này nói thật hay giả, nhưng đây cũng không phải hắn nhất định muốn, vì vậy nói:
- Cô thay đổi một bộ dạng tuổi tác không sai biệt tôi lắm, tùy tiện bộ dáng ủa ai, đừng là người bên cạnh tôi, nếu không sẽ dọa họ.
Thiên Diện trừng mắt, nhẹ gật đầu, sau đó đi tới ghế phụ trên xe.
Lâm Phi cũng đi theo vào xe, đóng cửa xe, vừa quay đầu muốn hỏi Thiên Diện dịch dung cần chuẩn bị cái gì, lại bị giật mình!
Hắn thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, khí chất ưu nhã, khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở ghế lái phụ!
- Cảnh Lam?
- Nếu không phải Thiên Diện còn mặc quần áo Cố Thanh, Lâm Phi còn tưởng rằng Liễu Cảnh Lam đột nhiên xuất hiện trong xe của mình!
'Liễu Cảnh Lam' điềm nhiên cười ừ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp tỏa sáng, căn bản nhìn không ra nữ sát thủ không chút cảm xúc vừa rồi!
- Ầy… Cảnh Lam, không đúng! Thiên Diện… cô… cô cũng quá…
Liễu Cảnh Lam lộ vẻ áy náy, đây tuyệt đối không phải bộ dạng vốn có của Thiên Diện, hiển nhiên Thiên Diện đã bắt đầu sắm vai tất cả thói quen và thần thái của Liễu Cảnh Lam.
- Anh… anh không thích sao, Liễu Cảnh Lam chỉ là mất tích, xuất hiện cũng không có người hoài nghi, tôi nghĩ anh hy vọng tôi thay đổi thành người đẹp… muốn bình thường hơn sao?
- Không không không, rất tốt rất tốt.
Lâm Phi dở khóc dở cười, cảm thấy bên người mình xuất hiện một phiền não hạnh phúc. Thiên Diện nói như vậy hắn mới ý thức được, có Thiên Diện ở đây, trên lý luận đã có tất cả các loại mỹ nữ!
Kỳ diệu là, ngay cả thân thể của cô cũng có thể giống như đúc.
- Thuật dịch dung của cô sao lại nhanh như vậy?
Lâm Phi không thấy rõ Thiên Diện làm thế nào.
Thiên Diện mấp máy môi mỏng:
- Chỉ có những người khác dùng thuật dịch dung cần tài liệu dịch dung, bản thân tôi… không phải dịch dung, là một loại năng lực.
Lâm Phi nhớ tới trên bờ cát, chuyện cô hóa thành một cái bóng đào tẩu, hơi giật mình. Xem ra phân nửa là một loại thể chất đặc biệt, giống như huyết mạch đặc thù trong cơ thể hắn, tạo ra năng lực đặc biệt của cô.
Nói cách khác, thuật dịch dung chỉ có thể thay đổi bên ngoài, thay đổi hình thể không phải dễ dàng như vậy.
- Cũng không phải để cô biến thành Liễu Cảnh Lam, bề ngoài giống là được rồi, biểu lộ nói chuyện vân vân dùng chính của cô, nếu không tôi cũng không biết nên nói chuyện với cô thế nào.
Lâm Phi cảm thấy rất xấu hổ.
Khuôn mặt cô gái lập tức mất đi bộ dạng dịu dàng, khôi phục vẻ lạnh lùng vô tình, gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đã biết.
Lâm Phi đang muốn lái xe về nhà, sắp xếp cho Thiên Diện một vài nhiệm vụ, liền nhận được điện thoại Bạch Hân Nghiên gọi tới.
- Hân Nghiên, có việc gì thế?
Mấy ngày nay hắn bận rộn nhiều chuyện, cũng không quan tâm được Bạch Hân Nghiên, hắn hơi áy náy, nghĩ có nên mang cô gái ra ngoài ăn một bữa cơm hay không. Đương nhiên bản thân Bạch Hân Nghiên cũng bận rộn nhiều việc, chưa chắc có thời gian đi dạo với hắn.
Trong điện thoại Bạch Hân Nghiên dường như hơi xoắn xuýt, thấp giọng nói:
- Anh còn nhớ rõ phu nhân Tất Vân Dao anh cứu lần trước không?
- Đương nhiên nhớ rõ, là đại minh tinh kia sao?
Lâm Phi nói.
- Cô ấy tìm tới em, muốn em dẫn cô ấy tới nhà anh, muốn chính thức cảm ơn anh.
Bạch Hân Nghiên khó xử nói, cô rất rõ ràng tính tình của Lâm Phi, không thích loại kết giao thế này, càng không hứng thú để ý tới minh tinh như Tất Vân Dao, bởi vì văn hóa giải trí thế tục này Lâm Phi căn bản khinh thường để vào mắt.
Lâm Phi nhíu mày:
- Em thoái thác giúp anh đi nhé, anh không cố ý muốn cứu cô ta, chẳng qua là một chút chuyện nhỏ, có phiền hay không?
- Em đã thử nhiều lần, em cũng biết anh không thích, nhưng cô ấy hỏi em vài ngày liên tục, hôm nay ở trong phòng làm việc của em không chịu đi, chỉ muốn em mang cô ấy tới nhà anh.
Em còn cố ý che giấu địa chỉ của anh, nếu không tự cô ta đi rồi.
Bạch Hân Nghiên cười khổ nói:
- Cô ấy chờ trong đồn cảnh sát như vậy, chúng em cũng không cách nào làm việc bình thường được.
Lâm Phi sờ lên trán, đại minh tinh này cũng thực quật cường, cũng được, thu xong tạ lễ của cô ta, để cô ta đi sớm một chút. Hắn còn bận tìm Hoa gia tính sổ, nào có thời gian để ý bà cô kia.
- Được rồi, vậy em dẫn cô ta tới đây đi, đừng dẫn theo quá nhiều người, anh chờ cô ta ở nhà.