- Nào, Dao Dao, Nhất Minh gọi tôi là chú. Vậy thì cháu cũng gọi tôi là chú Thẩm đi. Chú biết cháu rất khẩn trương, nhưng không cần như vậy. Chúng tôi đang bàn bạc đến việc deput của cháu. Trước chú mời cháu một ly, lắng nghe ý kiến của cháu, xem tiết mục deput của cháu nên sắp xếp như thế nào.
Giám đốc Thẩm hòa ái, nâng ly nói.
Lâm Dao khó khăn cầm ly rượu, tay run nhè nhẹ cụng một cái với Giám đốc Thẩm, sau đó nhấp một ngụm nhỏ.
- Cảm ơn Giám đốc Thẩm.
Lâm Dao yếu ớt nói. Đạo diễn Kim tóc ngắn bên cạnh cũng hướng Lâm Dao nâng ly
- Tiểu thư Lâm Dao, tôi thấy điều kiện của cô cũng không tệ, hy vọng MIZ ca nhạc đầu tiên của chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành. Nào, cạn ly.
Lâm Dao không muốn nhưng vẫn phải cụng ly với đạo diễn Kim rồi nhấp một ngụm nhỏ. Cô cổ ý uống rất ít, tránh cho chút nữa không cẩn thận sẽ bị say.
Nhưng những người ở đây thay phiên mời rượu cô. Lý Nhất Minh lại bảo cô phải đáp lễ một vòng. Như thế nào đi nữa cũng phải uống nửa ly rượu nho.
Chờ vòng mời rượu đầu tiêm châm dứt, Giám đồc Thẩm cười mỉm nói:
- Dao Doa, cháu nên biết, ngành giải trí bây giờ cạnh tranh rất khốc liệt. Không phải nói xinh đẹp, hát hay là có thể làm ngôi sao ca nhạc.
Vẻ bề ngoài có thể phẫu thuật thẩm mỹ. Ca hát không hay thì dùng máy tính chỉnh âm. Trên sân khấu, tất cả đều bị khiêu vũ ảnh hưởng, tác động qua lại. Phần lớn bài hát đều là hát nhép. Cho nên, muốn trở thành ngôi sao ca nhạc nổi tiếng thì vẫn cần có nhiều yêu cầu khác.
Lâm Dao khó hiểu hỏi:
- Còn cần gì nữa?
Giám đốc Thẩm cười ha hả, gõ gỗ tàn thuốc, nói:
- Đương nhiên là đường đi, cũng có thể nói là quan hệ nhân mạch. Cháu nghĩ xem, trong toàn bộ Trung Quốc này, trong một năm có mấy ngàn bộ phim ra đời, nhưng khán giả có thể xem chính thức ở rạp thì chỉ có mấy trăm. Như vậy thì chín mươi phần trăm phim điện ảnh công chiếu ra thì sẽ như thế nào? Không có chồ bán lấy tiền. Mấy công ty lớn đều có rạp chiếu phim của mình. Cho nên mới có nhiều đạo diễn và diễn viên cố gắng rất nhiêu nhưng cuối cùng chẳng ai hỏi thăm. Dù sao thì quảng cáo, tuyên truyền là rất quan trọng. Lại nói đến mấy bộ phim dở, nhưng chỉ cần quảng cáo nhiều, rạp chiếu phim chịu công chiếu, khán giả có thể vào xem thì tự nhiên sẽ bán được. Dở nhưng có thể nổi tiếng. Cháu nói có đúng không?
Lâm Dao chăm chú lắng nghe, gật nhẹ đầu.
- Cháu muốn làm ca sĩ, thật ra cũng chính là chuyện này. Cho dù cháu xinh đẹp, hát hay thì cũng vô dụng. Quốc gia chúng ta có hơn một tỷ người, chăng lẽ không có ai hát hay và xinh đẹp hơn cháu sao? Khối người đấy. Nếu cháu muốn mình được nổi tiếng hơn người khác thì phải gạt tất cả đối thủ cạnh tranh sang một bên, để người ta chấp nhận cho cháu cơ hội. Nói cách khác, nếu không thể hát trên sân khẩu, TV cũng không phát ca khúc của cháu, vậy thì cháu chẳng thể trở thành ca sĩ.
Lâm Dao nghe đến đó, cảm giác đầu óc choáng váng, có chút hiểu không thông.
Giám đốc Thẩm cười ha hả, nói:
- Chú nói nhiều như vậy, cháu hiểu ý của chú chứ?
- Có ý gì...
Lâm Dao hơi chậm hiểu, ánh mắt bị che phủ bởi một lớp sương mù.
Cô cảm thấy cô không nên say rượu. Tuy rằng cô không uống rượu, nhưng độ cồn trong rượu nho thấp như vậy, sẽ không dễ say chứ.
- Haiz...
Giám đốc Thẩm lắc đầu, thở dài:
- Những người có mặt ở đây chính là mấu chốt để cho cháu thành công. Nếu cháu muốn nổi tiếng, trước phải nịnh bợ chúng tôi, để chúng tôi cảm thấy vui vẻ, cảm thấy cháu giỏi hơn những ca sĩ khác. Chúng tôi đương nhiên sẽ nâng đỡ cháu.
Lâm Dao trở nên cảnh giác. Cô đã nghe ra một chút mùi vị khác thường, nhưng lúc này cô cảm thấy cơ thể của mình không còn một chút sức lực nào, muốn nói gì nhưng đầu lưỡi không nhấc lên môi.
Thời gian dần trôi, trước mắt cô bắt đầu trở nên mờ mịt. Não có chút không phân rõ tình huống cụ thể.
- Hắc hắc, hiệu quả không tệ lắm. Lão Kim, nha đầu kia không chịu đựng nổi nữa rồi
Giám đốc Thẩm nhìn sắc mặt ững hồng của Lâm Dao, có chút hài lòng nói với đạo diễn Kim.
Đạo diễn Kim cười lạnh:
- Vẫn còn cảnh giác, uống có chút rượu. Nhưng như vậy cũng đủ rồi. Qua hai ba phút nữa, phỏng chừng có muốn leo ra cũng không được.
Đám đàn ông trung niên khác lộ ra nụ cười dâm đãng, chờ con thỏ con chậm rãi đánh mất sức chống cự cuối cùng.
Dáng vẻ hào hoa phong nhã của Lý Nhất Minh cũng biến mất, vài phần tham lam nhìn Lâm Dao, 1 quay sang nói với những người kia:
- Mấy vị chú bác, thể nào, có thỏa mãn với "hàng" lần này không?
- Haha, Nhất Minh, cháu cam lòng sao? Một tiểu cô nương tươi ngon mọng nước như vậy, không hưởng trước, lại để cho đảm lão già như chúng tôi sao?
Giám đốc Thảm cười bỉ ổi nói.
Lý Nhất Minh vẻ mặt nịnh nọt:
Chỉ là phụ nữ thôi mà. Năm nào cũng có người đẹp đến công ty cháu. Có cái gì mà không thể bỏ chứ? Về sau còn nhiều, còn rất nhiều nữa là đằng khác.
- Nghe nói đây là bạn học của cháu? Về sau gặp ảm thấy xấu hổ sao?
Đạo diễn Kim hỏi. Lý Nhất Minh lắc đầu:
- Nha đầu nghèo như vậy, nếu không phải cô ta và Vương Tử Tình quan hệ không tệ thì cháu cũng không thèm để ý đầu. Qua đêm nay rồi, có clip và ảnh chụp của cô ta, có cho cô ta cũng không dám đi nói gì với Vương Tử Tình đâu, sẽ giống như mấy cô gái khác, hảo hảo hầu hạ mấy vị chú bác.
- Bối cảnh gia đình đã điều tra qua chưa? Đừng có dính dáng với đại nhân vật nào đấy.
Giám đốc Thẩm nói chuyện, đồng thời bắt đầu cởi cà vạt, áo khoác.
- Yên tâm đi, ba của cô ta chỉ là một người sửa xe đạp và quét dọn vệ sinh nghèo kiết xác. Anh trai của cô ta đã từng có hôn ước với Tô Ánh Tuyết của Khuynh Thành, nhưng đã giải trừ hôn ước rôi. Cho nên đã không sao.
Lý Nhất Minh cười lạnh:
- Huống chi, cho dù cô ta có bối cảnh, nhưng clip nằm trong tay chúng ta, cô ta cũng không dám nói với người khác.
- Điều này cũng đúng. Nếu thật có bối cảnh lợi hại, cũng sẽ không có bộ dạng chưa từng va chạm xã hội như vậy. Đây chỉ là nha đầu nhát gan, dễ khống chế mà thôi.
Một người đàn ông khác cười hắc hắc nói.
Lý Nhất Minh chủ động đến chồ ghế salon bằng da thật, lấy ra một chiếc camera digital đã được chuẩn bị trước đó:
- Mấy vị chú bác, dựa theo lệ cũ, cháu phụ trách chụp ảnh, các chú cứ thỏa thích hưởng dụng.
Khuôn mặt Lý Nhất Minh tràn đầy chờ mong và hung phấn. Trong lòng y chỉ có một điều duy nhất, chính là sự oán hận đối với Lâm Phi.
Vốn hắn đang theo đuổi Vương Tử Tình, nhưng bởi vì Lâm Phi xuất hiện, Vương Tử Tình bắt đầu hờ hững với hắn, đem mọi tâm tư đặt lên người Lâm Phi. Dù Lâm Phi căn bản không quan tâm đến Vương Tử Tình, nhưng cô ấy vần một mực yêu đơn phương hắn. Điều này khiến cho một người từ nhỏ đến lớn luôn nhận được sự theo đuổi của người khác, lại tự nhận mình là một đôi kim đồng ngọc nữ với Vương Tử Tình là Lý Nhất Minh phải ghi hận trong lòng.
Y biết rõ Lâm Phi có bối cảnh, không dễ động vào. Cho nên y đã đem mọi cảm xúc oán độc phóng lên người Lâm Dao.
Để bày ra hành động ngày hôm nay, y đã tổn công khuyên bảo Lâm Dao rất lâu. Cuối cùng mới đạt thành nguyện vọng.
Vừa nghĩ tới Lâm Dao lát nữa tinh lại, nhìn thấy bộ dạng không còn quần áo của mình, biểu hiện tê tâm liệt phế, thống khổ vô cüng, Ly Nhất Minh liền nở nụ cười vô cüng thỏa mãn.
- Tiên sinh, xin hỏi có hẹn trước không? Tầng này của chúng tôi đều là các phòng sang trọng. Nều không hẹn trước thì không thể đi thang máy đặc biệt.
Trước quầy tiếp tân tầng cao nhất, nhân viên tiếp đón giải thích với Lâm Phi.
Sắc mặt Lâm Phi ngưng trọng. Hắn đi được nửa đường thì phát hiện kẹt xe. Vì vậy đành phải đổi sang đi đường tắt. Chạy như điên nên đến sớm hơn bảy tám phút.
Trên đường đi, hắn gọi điện thoại cho Thiên Diệm, cuối cùng tra ra được ghế lô của Lâm Dao là ở tâng cao nhất. Kết quả phát hiện thang máy không được vào, vì vậy liên hỏi xem tình huông tiên triển như thế nào.
Nghe xong, Lâm Phi cũng lười dông dài, chạy như bay về phía cầu thang an toàn.
Với tốc độ của Lâm Phi, thang bộ cũng như thang máy, như một mũi tên nhọn, mấy lần bắn lên đã lên tới hai mươi mấy tầng lầu.
Sau khi lên đến tầng cao nhất, Lâm Phi phát hiện cửa vào được khóa bằng khóa cửa bảo hiêm hợp kim.
Lâm Phi không chút nghỉ ngợi, xoảng một tiéng, một cước đá bay cánh cửa, mạnh mẽ lao vào hành lang.
Tuy rằng động tỉnh này không đến mức toàn bộ tầng cao nhất đều nghe thấy, nhưng vẫn khiển cho các nhân viên phục vụ gần đó phải lộ ra vẻ mặt kinh hoảng và nghi hoặc.
Trong lúc mọi người đang không biết chuyện gì phát sinh, một người đàn ông sắc mặt âm trâm sải bước đên ghế lô số 888.
Một gã quản lý cuống quýt chạy tới ngăn Lâm Phi:
- Vị tiên sinh này, anh đang làm gì thế? Đây là tầng VIP không thể tùy tiện tiến vào.
Lâm Phi không thèm để ý, tiếp tục bước về phía trước.
Này, anh có nghe tôi nói hay không? Chúng tôi sẽ gọi bảo an đấy!
Quản lý giang hai cánh tay không cho Lâm Phi qua.
Nhưng Lâm Phi không nói hai lời nắm cổ áo của y quăng ra đằng sau. Gã quản lý lăn lộn mấy vòng, không ngừng kêu đau.