Đó là đoàn người đã không phân rõ rốt cuộc là di vật gì của chiếc thuyền đắm, dính đầy thực vật đáy biển và dơ bẩn, đám đen thùi lùi hình như là vải vóc hư thối cùng đống vật liệu gỗ lộn xộn.
Cái đống thoạt nhìn đều thấy như rác rưởi như vậy mà Vassago lại cảm thấy bên trong có thứ gì đó bất thường.
-Anh thấy được cái gì sao? Paimon đang khoác trên mình bộ chiên giáp cánh kim loại cảm thấy hưng phân.
Vassago để lộ ra một nụ cười đắc ý bên ngoài chiếc mũ sắt nón trụ: -Là một cổ vật xa xưa mà năng lượng, khí chất mạnh mẽ, chỉ có thứ mạnh thực sự, mới có thể đem lại khắc họa tinh thần như vậy, sắt thép như sự truyền thừa của ý chí...
Lúc mà hai người đang nói chuyện, một gã binh sĩ mặc chiến giáp màu đen đi qua, dùng tay lật ra cái đống mà chiếc thuyền vớt được ở trên boong.
Sau khi vứt ra phần lớn đống bùn biển, phía dưới lộ ra một ánh sáng kim loại màu vàng xanh, mặc dù cũng không chói mắt, nhưng dưới ánh mặt trời, lóe ra một vòng ảnh sáng nhàn nhạt âm u.
-Đúng! Đúng là món đồ đó! Lấy ra mau!! Vassago ra lệnh.
Binh sĩ áo giáp màu đen vội vàng đẩy nước bùn phía trên, món cổ vật đó rốt cục lại được thấy ánh mặt trời!
Đây là một vũ khí hình lưỡi liềm, thân đao màu vàng xanh nhạt, vòng trong của lưỡi đao màu đồng cổ, thoạt nhìn cũng không thấy sắc bén, nhưng chuôi đao của nó, là một chất liệu kim loại hình trụ, nối cùng thân đao là sự kết hợp hoàn mỹ.
Điều duy nhất đáng nhắc tới, là trên chuôi đao, xung quanh chằng chịt hoa văn da rắn tinh xảo! Những hoa văn da rắn đường như là một con rắn còn sống đang bò đi, sống động cực kì.
Vassago tiện tay vẫy một cái, chuôi vũ khí liền chậm rãi bay đến nằm trong tay gã, gã nhẹ tay sờ xoạng thân đao, cảm xúc tinh tế.
-So với đại danh “đỉnh của đinh” của nó trong truyền thuyết, thanh kiếm này xem ra cũng không có điểm mạnh gì, nhiều nhất cũng chỉ là một vũ khí cổ đại được chế tạo cực kỳ công phu, kèm theo tinh thần lạc ẩn chú ý thứ mạnh niên đại. Nó, thực sự có chỗ dùng nào đặc biệt sao?
-Ai mà biết được. - Paimon cũng nhẹ nhàng thở ra, dù sao món đồ đã tìm thấy rồi.-Chúng ta chỉ cần giao nó cho quân đoàn trưởng, còn về thứ này dùng thế nào, kệ nó đi.
Đang lúc hai người chuẩn bị rời đi, đứng trên thuyền, bỗng nhiên bắt đầu thấy lắc lư dữ dội.
-Chuyện gì xảy xa thế!? Hai tên đó cùng những binh sĩ mặc áo giáp màu đen khác, đều có chút khó hiểu.
-Ầm! Ầm ầm!!
Đáy thuyền bồng nhiên truyền đến chẩn động à ù vang dội, từng cái bóng to lớn màu xanh đen, từ dưới đáy biển với tốc độ cực nhanh trồi lên, đồng thời, nguyên một đám với cái đầu to lớn, hợp lực đột ngột lật tung những chiếc thuyền đánh bắt mấy chục tấn đang dàn ra.
Sóng ầm ầm chói tai, giống như một cơn sóng thần bộc phát từ dưới đáy biển.
Những thuyền viên bình thường của Quân đoàn địa ngục đều trong tình trạng sợ hãi, kêu la thảm thiết thuyền bị ngã nhấn chìm trong nước biển, lập tức bị nước biển bao phủ!
Bởi vì tất cả xảy ra quá đột ngột, lúc đám binh sĩ của quân đoàn địa ngục lập tức bay lên trời, mới nhìn rõ phía dưới là cái gì.
-Là cá nhà táng!?
Cá nhà táng trưởng thành có thể dài đến năm, sáu tầng lầu, có thể đạt trọng lượng tới hai, ba mươi tấn, với sức mạnh của chúng, muốn lật tung những chiếc thuyền này cũng không phải là việc gì khó.
Những người này thấy được rằng đội thuyền sắt thép to lớn kia, trong mắt đám cá nhà táng, cũng chi như món đồ chơi to lớn như chúng mà thôi.
Cũng bởi vì sinh vật trong đại dương đột nhiên đột kích, hai gã ma tướng địa ngục đều không kịp nghĩ đến.
Khi bọn chúng ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cũng là lúc biết được kẻ đến đây là ai.
-Chết tiệt! Bầy kình, là tên nộ hải thần tướng Thổ Cáp Nỗ Khố đã trốn thoát!
Vassago oán hận nói: -Chúng ta vội đi tìm thanh kiếm, mà quên để ý đến bọn chúng, mới tha cho cái mạng chó của gả, mà cho là chúng ta sợ gã!? Đúng là tự tìm cái chết!!
-Giết chết hết đám kình này cho tao, tiếp theo tìm ra gã, nhất định phải bắt gã trả cái giá thật đặt cho những tổn thất mà gã gây ra cho chúng ta! Paimon nghiến răng nghiến lợi, cánh lông màu xám bạc sau lưng dang rộng, làm bộ chuẩn bị tiến công.
Nhưng đúng vào lúc này, một đầu cá nhà táng bồng nhiên há miệng ra, trên cái lưỡi kình nặng mấy tấn, đỡ một bóng người!
-Giết hại kình là phạm pháp đó!!
Lâm Phi cười ha hả, giống như thần binh trời giáng xuống, xuất hiện giữa tầm mắt của đám Quân đoàn địa ngục.
Vassago cùng Paimon đều sững sờ, hiển nhiên đều không ngờ tới, ở đây lại xuất hiện bóng dáng Lâm Phi, điều này cũng thật là quỷ dị!
Có điều bọn hắn tuy nhận ra bộ dạng của Lâm Phi, nhưng cũng không có cách nào tiến lên phía trước dò xét Lâm Phi, bởi vì tu vi của Lâm Phi trên thực tế đã cao hơn bọn chủng. Lâm Phi tận lực che dấu, lại là trong tình huống hắn trốn ở trong miệng kình, muốn dự đoán vị trí của Lâm Phi, quả thực là chuyện hoang đường viển vông,
Lâm Phi biết không thể cho bọn chúng bất cứ khe hở nào để bay lên trời mà trốn thoát, cho nên không chút do dự vỗ một chưởng với binh sĩ mặc áo giáp màu đen đứng gần hắn nhất, chiếc mũ bảo hiểm hợp kim bị sức mạnh khổng lồ của hắn làm cho binh sĩ áo giáp đen ấy trực tiếp vỡ vụn.
Hắn từng mặc qua chiến giáp a những chiến giáp này, a tên đó, ném xuống sau lưng
Lâm Phi không đơn giản vì giết một người mà làm như vậy, hắn từng mặc qua chiến giáp của Quân đoàn địa ngục, hiểu rất rõ phương thức sử đồng thời lúc giết chết tên đó, một tay giữ chặt thi thể tên đó rồi ném ra sau lưng của một con cá kình.
-Lâm Phi? Cho đến giờ phút này, hai gã ma tướng mới giật mình gọi ra tên của hắn
Lâm Phi căn bản không để ý đáp lại bọn chúng, dùng tốc độ cực nhanh tháo bộ phận chân giáp của chiên sĩ mặc áo giáp màu đen kia xuống, tự mặc lên cho mình.
Khi xác nhận bản thân vẫn có thể lăng không bay lên, hắn mới quyết định, tung người nhảy lên, hướng thẳng đến chỗ Vassgo, kẻ mà trong tay đang cầm thanh kiêm!
-Tên hồn đản này sao có thể lại xuất hiện ở đây! Nhanh tập hợp hỏa kích hắn!!
Vassago ra lệnh một tiếng, hơn mười binh sĩ mặc áo giáp màu đen lập tức phóng ra đạn đạo bỏ túi trên tay bọn chúng cùng ánh lửa rừng rực, trong nháy mắt, bầu trời bị đột, ảnh lửa đan vào giống như từng đợt sao băng lửa, mảnh liệt xuyên qua tứ phía của Lâm Phi!
Đám cá nhà táng vốn dĩ đang bơi trên biển liền sớm lặn sâu dưới biển, tránh né trước, để tránh bị ảnh hưởng đến.
Lâm Phi đã chuẩn bị từ sớm, hai đồng tử thiêu đốt tràn đầy sát khí, tất cả đạn pháo cùng chùm tia sáng ở trước mắt đều trở nên chậm chạp, hắn lăng không thi triển Vô danh thân pháp, dường như thân thể đã sát nhập vào giữa biển trời, trở nên mơ hồ, lại giống như không chỗ nào là không có.
Vassago ý thức được tình hình không ổn, bởi vì gã hoảng sợ phát hiện ra, những băng đạn này lại không có môi một cái chạm đến người của Lâm Phi, dường như gã sớm có dự đoán quỹ đạo của mỗi đợt tấn công, điều này thực sự phi nhân loại.
Gã chỉ có thể bối rối mà rút lui, bởi gã biết đồng liêu Barbato và Mal Bath của mình đều đã chết trong tay của Lâm Phi, gã cũng không cho rằng bản thân tuyệt đối có thể chấn áp Lâm Phi.
Tính mạng quan trọng hơn, tốt hơn là chạy trốn trước, đồng thời nói với Paimon ở bên cạnh. -Paimon! Ngăn hắn lại đi! Tôi đem thanh kiếm rời khỏi đây!!
-Tên khốn nạn, vào lúc này muốn tao lót đường để mày chạy trốn à!?
Раiтоп cũng muốn phát điên rồi, Lâm Phi làm sao biết được bọn chúng ở đây, chẳng lề thực sự là ông trời muốn chơi bọn chúng!?
Nhưng Lâm Phi sao có thể cho Vassago cơ hội chạy trốn, hắn biết vậy nên bay đến đuổi theo, nhưng không cách nào đuổi kịp, vì thế hăm sớm đã phát động lực cắn nuốt trong huyết mạch.
Xoáy nước của hấp lực cực mạnh, giống như một bàn tay vô hình, tại chỗ chỉ còn cách Vassago khoảng hai mươi, ba mươi mét, sức mạnh ấy liền quấn lách quét qua.
Vassago rõ ràng bị chậm dần, gả cảm nhận được một sức mạnh thần bí làm cho người ta sợ hãi, đang từ phía sau hấp thu lực tinh khí của hắn, thậm chí toàn thân hắn đều bị lôi lại về phía sau!
-Ngu ngốc! Vassago sao mày lại để tốc độ chậm lại thế!?
Paimon còn tưởng rằng gã chưa dùng toàn từng lực chạy trốn, sợ Lâm Phi cướp đi bảo vật, từ trên người tản ra một luồng chân khí Tiên thiên màu xanh nhạt, toàn bộ cánh chim kim loại sau lưng cũng độ lên ám quang xanh mơn mởn.
-Đi
Đám lông vũ kim loại mỏng manh rậm rạp, chằng chịt đếm không hết, từ trên cánh của gã bắn ra, giống như một đám châu châu kim loại màu xanh biếc, hướng về phía Lâm Phi bổ nhào tói!
Đang lúc chuẩn bị tóm được Vassago thì Lâm Phi bị luồng chân khí rất quen thuộc ấy làm chấn động, đám lông thép ngược lại với tốc độ cực nhanh cũng ngừng rồi, nhưng luồng chân khí đó, rõ ràng là lai lịch liên quan đến môn công pháp kia...
-Sâm la vạn tượng!? Mày là người của Diệp gia!?
Đây rõ ràng là Diệp Vô Giai sử dụng, Sâm la vạn tượng tâm pháp của Diệp gia tổ truyền, khó trách phép thi triển những lông thép kim loại này, cùng với Toái tinh châm của Diệp Vô Giai không khác là mấy, thậm chí uy lực còn gấp đôi.
Cùng lúc khi mà Lâm Phi thốt lên những câu này, hẳn hung hắn cắn răng, cứng cỏi đối kháng sức mạnh đủ làm cho một người bình thường thủng lổ chỗ, toàn thân đánh thành lông thép thịt băm, chính là muốn bắt được Vassago!
Vassago trong lòng điên cuồng, tên này là thằng điên sao, thà bị đánh cho thành cái sang cũng muốn hạ thủ với gã!?
Tiếng kim loại vang lên dày đặc như vũ bão, thân thể Lâm Phi bị đánh trúng trong nháy mắt, quần áo toàn bộ đều bị nghiền nát, giáp chân ở phía dưới sớm đã bị đánh thành sắt vụn mỡ tan méo mó, mà một cánh tay bên phải Lâm Phi, khó khăn lăm mới bắt gọn cái chân trái của Vassago!