Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chỉ thấy quả đấm của tên vệ sĩ kia đã bị tay trái của Lâm Phi nhẹ nhàng chộp lấy, cứng đờ giữa không trung, tựa hồ như muốn đánh không được, muốn thu về cũng không xong.

Tô Ánh Tuyết bỗng nghĩ lại, nếu Lâm Phi không có công phu, e là tối qua không thể cứu cô một cách thuận lợi như vậy được. Chỉ là cô không ngờ rằng, thân hình như hắn lại có khí lực lớn đến vậy.

Tên vệ sĩ mặt đỏ gay, đang ý đồ đấm lại nhưng lại phát hiện tay trái của Lâm Phi như thép đồng, khóa chặt lấy tay gã lại.

- Muốn tiếp tục không.

Lâm Phi hỏi.

Tên vệ sĩ khác hét lớn một tiếng, xông lên định đá về phía bụng Lâm Phi.

Lâm Phi nhanh chóng đưa tay trái đang chộp nắm đấm tên vệ sĩ kia vặn về trước bụng mình.

- Ối!!

Chân của tên vệ sĩ trực tiếp đá vào cánh tay của đồng bọn, đá gãy các đốt ngón tay của người kia.

Lâm Phi kéo tên vệ sĩ bị gãy tay như kéo quả tạ xích, rồi vung vào người tên vệ sĩ giơ cước chân kia.

- Á á!

Hai tên vệ sĩ đâm vào nhau, đau đớn hét lớn, toàn bộ té ngã trên mặt đất.

Hầu Lôi và hai tên vệ sĩ còn lại không dám tin vào cảnh tượng xảy ra trước mặt mình. Hai tên đàn ông cao to nặng tám mươi lăm chín mươi kg bị tên tài xế ném xuống đất chẳng khác gì thứ đồ chơi.

Tô Ánh Tuyết cũng mở to đôi mặt tuyệt đẹp của mình, chớp chớp mắt nhìn Lâm Phi.

Hai tên vệ sĩ bên cạnh Hầu Lôi định ra mặt động thủ nhưng bị Hầu Lôi ngăn lại.

- Chúng mày không phải là đối thủ của nó, để tao đích thân ra tay.

Hầu Lôi trầm giọng nói rồi quăng chiếc áo ngoài bộ Âu phục xuống đất, tay nắm thành nắm đấm.

- Tên nhóc, thân thủ của mày không tồi, nhưng tiếc là mày đã gặp phải tao.

Dứt lời, Hầu Lôi tựa mãnh hổ xuống núi, đá xoáy về phía Lâm Phi, bước chân như phá núi xẻ đá nặng nề nhằm vào bả vai Lâm Phi.

Lâm Phi nhẹ nhàng né tránh, chân của Hầu Lôi quét qua không trung, tạo ra luồng khí mãnh liệt, làm Tô Ánh Tuyết phía sau sợ đến thất sắc.

Hầu Lôi một kích không thành, bắt đầu bay người liên tiếp đá hai chân về phía Lâm Phi, nhưng toàn bị Lâm Phi dùng tay ngăn cản.

Thấy công cước không thành, Hầu Lôi bắt đầu vung ra quả đấm ùn ùn. Tốc độ và lực của mỗi quả đấm đều gấp đôi hai tên vệ sĩ kia.

Trong tiếng “vù vù”, tốc độ nắm đấm lao nhanh khiến mắt người nhìn không rõ, toàn bộ hướng về phần đầu của Lâm Phi!

Nhưng không hiểu vì sao, Lâm Phi thường sớm hơn một bước né tránh công kích của gã, hơn nữa, bước chân cũng không di chuyển trong phạm vi lớn, mà đứng nguyên tại chỗ.

- Kỹ xảo vật lộn kịch liệt trong Đội Lục chiến Hải quân, sát khí chiến trường, con người sắt đá, hiện tại tất cả lại suy đồi đến mức làm tay sai khi dễ một người con gái sao.

Lâm Phi nói một cách qua loa.

Hầu Lôi bỗng dừng lại, sắc mặt đỏ gay. Lời của Lâm Phi như một cái gai, hung hăng chọc vòng lòng tự tôn của gã.

- Hừ! Mày thì biết cái gì! Người đã từng đi lính, từng đổ máu mới biết sống không đơn giản như vậy! Một người con gái, sớm muộn cũng phải lấy chồng. Lấy chồng là có thể giảm bớt nguy cơ cho công ty, mang lại tiền tỷ cho gia tộc, có gì ghê gớm!

Lâm Phi gật đầu:

- Quả thực không đơn giản. Nhưng người sống ở đời, không phải vì hai chữ “đơn giản” mà sống hết đời.

- Nói láo! Im mồm!!

Hầu Lôi nổi giận gầm lên một tiếng, một cú đấm hội tụ khí lực toàn thân hướng về phía ngực Lâm Phi.

Thân ảnh Lâm Phi bỗng trùn xuống, tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Hầu Lôi. Thân thể Hầu Lôi đang xông về phía trước, thuận thế bay bổng lên trời.

- Bịch!

Cơ thể Hầu Lôi nặng nề nện xuống dưới mặt đường đá.

Tất cả mọ người lặng ngắt như tờ, nhưng ai cũng hiểu, Hầu Lôi bại hoàn toàn rồi!

- Anh Hầu!

Mấy tên vệ sĩ nhanh chóng dìu Hầu Lôi đứng dậy, mới phát hiện Hầu Lôi đã bị ngã đến mức mặt mũi bầm dập, khóe miệng còn có máu.

Hầu Lôi không để người khác đỡ, đưa tay gạt họ ra, nhìn Lâm Phi một cách âm trầm.

- Tao không phải là đối thủ của mày, nhưng mày đừng cho rằng, đánh thắng tao là không việc gì. Anh hùng cứu mỹ nhân chỉ có trong sách vở. Mày sẽ phải trả giá. Mày cứ đợi đi, người của lão gia và Tập đoàn Thanh Mã sẽ đến giết chết mày.

Lâm Phi giọng điệu đầy vẻ thờ ơ:

- Nếu tao đã ra tay thì ắt sẽ chuẩn bị tâm lý. Nhưng còn mày, đi đến bệnh viện một chuyến đi, đứt hai đoạn xương sườn rồi đấy.

Hầu Lôi nhịn đau, cắn răng nói:

- Không cần mày lắm miệng!

Nói xong, gã lại nhìn Tô Ánh Tuyết, đưa người lái xe rời khỏi.

Tô Ánh Tuyết nhìn hai chiếc Mercesdes rời khỏi, cảm thấy khí lực toàn thân như được trút hết, nhìn vẻ mặt ung dung của Lâm Phi, trong mắt ánh lên tia phức tạp, trong lòng không biết đang có cảm nghĩ gì.

- Đừng cho rằng đuổi bọn họ đi rồi là tôi sẽ bỏ qua cho anh. Tôi để anh đi là vì anh hay xen vào chuyện của người khác.

Tô Ánh Tuyết quay đầu ra chỗ khác, lạnh lùng nói.

Mùi thuốc lá bên miệng còn chưa bay hết, nhắc nhở cô ác mộng xảy ra trước đó.

Lâm Phi không quá để tâm chuyện đó. Nhưng hắn lại một lần nũa được lĩnh hội tính khí cứng nhắc của cô gái này.

- Tôi cũng không bắt cô phải cảm ơn tôi, chỉ là thuận tay giải quyết việc chướng mắt. Nhưng tốt nhất Tô tiểu thư nên kêu một vài vệ sĩ trung thành đến bảo vệ mình, nếu không sẽ gặp phiền toái.

- Không cần anh nhắc nhở.

Tô Ánh Tuyết cũng hối hận vì đã đánh giá thấp lòng dũng cảm của những người này. Không ngờ họ lại dám làm đến này. Quả thực bản thân không thể phớt lờ, cần liên hệ với Công ty vệ sĩ.

Lâm Phi nhún vai, định cứ vậy rời khỏi, nhưng Tô Ánh Tuyết lại gọi hắn lại.

- Này, anh đợi chút.

Lâm Phi quay đầu, dở khóc dở cười:

- Tô tiểu thư, không phải cô thật sự báo cảnh sát bắt tôi chứ?

Tô Ánh Tuyết mấp máy môi nói:

- Tôi vẫn đang suy nghĩ. Anh giúp tôi, nhưng đồng thời cũng làm ra chuyện khiến tôi không thể tha thứ. Đợi tôi nghĩ kỹ, sẽ nói cho anh quyết định của mình.

Lâm Phi nghiêm mặt:

- Chỉ cần cô suy nghĩ kỹ, là có thể hiểu được, từ đầu đến cuối tôi chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương cô, tất cả đều vì bất đắt dĩ.

- Chuyện nào ra chuyện nấy. Anh giúp tôi và làm hại tôi là hai chuyện khác nhau. Anh viết cho tôi số điện thoại và địa chỉ của anh. Đợi khi nghĩ ra, tôi sẽ liên lạc với anh. Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, cũng đừng hoài nghi quan hệ của tôi và cảnh sát.

- Điều này có lợi gì cho cô? Lẽ nào việc xảy ra tối qua rất qua vẻ vang hay sao? Làm to chuyện để cảnh sát, tòa án đều biết, cô không cảm thấy sẽ làm tổn hại đến danh dự của mình hay sao?

Lâm Phi cảm thấy không thể nói lý.

Tô Ánh Tuyết nghe vậy, trong mắt dậy lên tầng nước, cười lạnh:

- Đừng cho rằng dùng hai chữ “danh dự” là có thể hù dọa tôi, tôi không sợ người khác nói bóng nói gió đâu.

Lâm Phi không còn lời nào để nói. Xem ra người con gái này đầu óc có chút vấn đề. Vẻ ngoài đẹp như tiên nữ mà sao tính cách lại vừa “thối” vừa ngang ngạnh đến vậy.

Chẳng muốn tốn nhiều nước miếng, Lâm Phi đưa số điện thoại và địa chỉ cho Tô Ánh Tuyết, sau đó đưa tay về phía cô.

Lông mày kẻ đen của Tô Ánh Tuyết bỗng chau lại, nhìn bàn tay được đưa ra:

- Anh muốn làm gì?

Lâm Phi vẻ mặt khó chịu:

- Lẽ nào Tô tiểu thư không biết rằng ngồi taxi phải trả tiền sao?

- Anh...

Tô Ánh Tuyết cắt chặt hàm răng trắng như ngà. Biết rõ tên này chọc tức mình, nhưng ngồi xe trả tiền là chuyện đương nhiên. Trên người cô không có tiền, đành phải trở về nhà lấy mấy tờ một trăm tệ, nhét vào tay Lâm Phi.

- Không cần tìm. Tiền còn thừa để mà mua chút thức ăn ngon. Cơm tù khó nuốt lắm đấy.

Đôi mắt tuyệt đẹp của Tô Ánh Tuyết hung hăng liếc nhìn Lâm Phi, rồi quay người trở về nhà.

Ánh mắt Lâm Phi đuổi theo bóng lưng lả lướt của cô đến tận khi cô vào phòng. Bóng hình ấy và bóng hình trong trí nhớ của hắn như hòa làm một. Nhưng tính cách hai người lại hoàn toàn khác nhau.

Nhấn Mở Bình Luận