Sau khi tắm nước lạnh, mặc áo ngắn tay màu trắng, quần màu vàng đất, đi đôi tông nhựa màu đen xong, Lâm Phi ra khỏi nhà trọ.
Hắn gần như luôn dành thời gian đi đi trên phố, xem xem có cửa hàng nào tuyển nhân viên không. Nhưng hiện tại, người ngoại tỉnh đến tìm việc rất nhiều, người như hắn thường bị cho là không chịu được cực khổ, hay bị mấy bác gái nhanh chân đến trước.
Buổi sáng qua đi, Lâm Phi đổi chuỗi vòng bạc lấy hơn một nghìn tệ, giảm bớt áp lực kinh tế.
Thuận đường mua vài chiếc bánh nướng nhân rau lên men cay làm bữa trưa, sau đó tiếp tục chạy tứ phía tìm việc làm.
Nhưng hiện nay, công trường càng ngày càng chuyên nghiệp hóa, do công ty xây dựng và nhà thầu kiểm soát, muốn tìm công việc kiếm tiền cũng rất khó khăn.
Đến chập tối, Liễu Phi mới sực nhớ ra rằng Liễu Hoành Bân mời mình ăn cơm.
Hắn nhanh chóng quay về phòng trọ, thay bộ đồ sạch, rồi vội chạy đến nhà Liễu Hoành Bân. Liễu Hoành Bân đã sớm đợi hắn ở nhà, còn gọi điện thoại giục hắn.
Đến nhà Liễu Hoành Bân, cửa đã mở, Lâm Phi phát hiện ra rằng, ngoài cửa, ngoài chiếc xe của ông Liễu ra, còn có một chiếc LandRover màu đen khác. Một chiếc xe trị giá hơn hai trăm vạn, lẽ nào là Liễu Cảnh Lam, con gái ông Liễu?
Vừa vào sân, hắn nhìn thấy Liễu Hoành Bân đang giết cá trích bên cạnh vòi nước.
- Lâm Phi đến rồi đấy à, haha, chị dâu cậu muốn làm món cá trích cậu thích, bảo tôi làm thịt mấy con.
Trước kia Liễu Hoành Bân có từng đi lính, tình tình cởi mở, ngoài bốn mươi tuổi, dáng người vẫn rất to lớn, nhưng khuôn mặt tràn đầy vết tích của thời gian, tóc cũng bạc đi nhiều.
- Không cần nhiều như vậy đâu, thế này là đủ rồi ạ. Chẳng phải chị dâu vừa xuất viện sao, không thể để chị ấy quá mệt nhọc được.
Lâm Phi cười nói.
- Sao có thể thế được, lão Liễu tôi không thích mắc nợ người khác, bạn bè cũng không được. Thời gian này cậu giúp tôi lái xe đêm hôm khuya khoắt, ban ngày còn đi tìm việc, cậu tưởng tôi không biết sao? Phải cảm ơn cậu, là việc nên làm.
Liễu Hoành Bân cố chấp.
Lâm Phi thích tính cách thành thật, ngay thẳng của Liễu Hoành Bân. Cả đời ông nếm qua khổ ải, từng đi lính, thần thái cũng khác.
- Cậu mau vào đi, Cảnh Lam vừa về, còn dẫn theo bạn học của nó nữa, tên là gì ý nhỉ. Tôi quên rồi, haiz, dù sao cậu cũng nên nói chuyện nhiều hơn với Cảnh Lam.
Liễu Hoành Bân biểu tình “là đàn ông đều hiểu”, nháy nháy mắt với Lâm Phi.
Lâm Phi mỉm cười, xem ra ông Liễu lo lắng cho chuyện hôn nhân của con gái đến bạc đầu rồi, đúng là hận không thể lập tức tìm nhà chồng cho con mình.
Vào phòng khách, quả nhiên thấy một nam một nữ đang ngồi xem tivi. Còn chị dâu Mai Mai đang kéo tay cô con gái, cười híp mắt nói gì đó, chốc chốc lại liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
- Lâm Phi đến rồi à.
Mai Mai nhìn Lâm Phi, vội nói:
- Nào nào, đến đây ngồi xuống, tôi đi rót cho cậu cốc trà lạnh. Giới thiệu với cậu, đây là người mà ông Liễu hay nói với cậu, con gái của chúng tôi, Liễu Cảnh Lam. Đây là học trưởng đang học tiến sĩ trong trường đại học của Cảnh Lam, tên Trương Triệt.
Lâm Phi mỉm cười gật đầu nhìn hai người, Liễu Cảnh Lam lễ phép mỉm cười. Còn Trương Triệt bên cạnh liếc nhìn cách ăn mặc của Lâm Phi, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường và kiêu ngạo, nhưng chỉ thoáng qua rồi anh ta thân thiện đứng lên, bắt tay Lâm Phi.
- Xin chào, tôi tên Trương Triệt, là học trưởng của Cảnh Lam.
Anh ta mặc áo ngắn tay màu trắng hiệu Givenchy, tóc tai chải chuốt, nước ra trắng trẻo, chiều cao khoảng một mét tám, trông giống người mẫu.
- Tôi tên Lâm Phi.
Lâm Phi biết người này xem thường mình, nhưng không sao, dù gì hôm nay hắn nể mặt vợ chồng ông Liễu đến đây ăn cơm.
Liễu Cảnh Lam nhẹ nhàng nói:
- Em nghe mẹ nói, hai ba tháng gần đây, anh luôn thay bố em đi lái xe đêm, giúp mẹ em quen được không ít bác sĩ, thật sự phải cảm ơn anh rồi.
Cô gái mặc chiếc áo sơ mi đường vân trắng rộng thùng thình, mơ hồ có thể thấy đường cong phía trong và chiếc áo lót ngực màu tím, bên dưới là chiếc quần màu cà phê nhạt. Cặp đùi thon dài, mềm mại.
Làn da trắng nõn, cằm nhọn, mũi ngọc tinh xảo, đeo một chiếc kính màu đen, đôi mắt to đẹp. Có thể thấy, độ cận của mắt kính không cao, hoặc có thể coi là đồ trang sức.
Mái tóc dài đen nhánh rủ xuống vai phải, cả người toát ra vẻ điềm đạm nho nhã của người trí thức, cũng có chút vũ mị tươi tắn.
Lúc trước cứ nghe ông Liễu khoe con gái mình là đại mỹ nhân, Lâm Phi còn không tin. Nhưng hôm nay được gặp, quả thực là mỹ nhân, lại còn rất ưa nhìn.
Lâm Phi lắc đầu:
- Tôi cũng lấy phần trăm đấy. Công việc này kiếm tiền nhàn hạ hơn đi làm công trường nhiều.
- Ồ, Tiểu Lâm còn đi làm việc ở công trường? Không biết là tay nghề thế nào?
Trương Triệt khóe môi giật giật hỏi.
Lâm Phi thản nhiên nói:
- Đa phần là cửu vạn, vận chuyển ít đồ, thỉnh thoảng có cơ hội thì làm thợ gạch ngói, nhưng gần đây công việc khó tìm làm tôi có chút đau đầu.
- Tôi và Cảnh Lam cũng thường đến công trường làm việc, nhưng chúng tôi đi “khảo cổ công trường”. Ha ha, không giống với công việc của anh lắm. Công việc của chúng tôi yêu cầu độ cẩn thận, tỉ mỉ và chuyên nghiệp, dù gì những đồ cổ kia đều có giá trị liên thành.
Trương Triệt rất tự nhiên gọi “Tiểu Lâm” mà không gọi tên đầy của của Lâm Phi.
Vu Mai Mai lúc này cũng háo hức hỏi:
- Trương Triệt, trước đây Cảnh Lam cũng không nói với các bác nó ra ngoài làm gì. Thì ra hai cháu thực sự đi khảo cổ sao? Bác nghe nói những đồ cổ kia đều trị giá vài chục triệu đấy!
- Đúng vậy thưa bác gái. Thực ra lần này cháu và Cảnh Lam ở hiện trường khảo cổ tỉnh An qua đây, đợi nghỉ ngơi vài ngày tụi cháu lại quay lại. Lần này, giá trị của số đồ cổ được phát hiện e là đã lên đến vài trăm triệu rồi.
Trương Triệt đắc ý đáp.
Thấy vẻ ngạc nhiên của Vu Mai Mai, Liễu Cảnh Lam mỉm cười nói:
- Mẹ, mẹ kích động gì thế, đồ cổ là của quốc gia, đâu phải đào lên để tụi con mang đi bán lấy tiền đâu.
- Đương nhiên là mẹ biết. Nhưng không có tiền đút vào, làm sao có thể để các con đi khảo cổ.
Vu Mai Mai lại hỏi:
- Trương Triệt, gia đình cháu làm gì vậy? Chiếc xe hơi cháu lái vừa rồi là của cháu sao? Cháu học tiến sĩ còn chưa tốt nghiệp đã có nhiều tiền vậy rồi à?
Trương Triệt vẻ mặt tùy ý, cười nói:
- Bác gái, đó là xe cha mẹ cháu mua cho cháu để tiện đi khảo cổ, cũng chỉ hơn hai trăm vạn, không là bao.
- Ôi chao...hơn hai trăm vạn? Đủ để mua một căn nhà hơn trăm mét vuông rồi!
Vu Mai Mai nuốt đánh ực một cái, cười híp mắt:
- Cha mẹ cháu làm gì vậy?
- Cha cháu là Phó cục trưởng Cục Văn vật, mẹ cháu là giảng viên Khoa Khảo cổ trường đại học chúng cháu, cũng vì cha mẹ làm ngành này nên cháu mới lựa chọn Khoa Khảo cổ.
Trương Triệt vẻ mặt đầy trìu mến nhìn Liễu Cảnh Lam bên cạnh mình:
- Cũng may là cháu chọn Khoa Khảo cổ nên mới quen được Cảnh Lam.
Có vẻ Liễu Cảnh Lam rất thờ ơ với màn thổ lộ này, cô chỉ cười nhàn nhạn.
- Các...các cháu đang tìm hiểu nhau?
Hai mắt Vu Mai Mai tỏa sáng.