Hai người một trước một sau tiến vào trong phòng, sau đó cửa phòng được đóng lại.
Ôn Trì Chi ôm Chung Dạng vào trong lòng, một tay anh đỡ lấy eo cô, hai người sát gần nhau, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: "Em với Hồ Dương nói chuyện gì mà vui vậy?"
Đã hai tuần nay hai người không gặp nhau, Chung Dạng ngước mắt nhìn anh, không hiểu sao lại cảm thấy có hơi mệt mỏi, cô nói: "Không có gì."
Khóe môi Ôn Trì Chi rướn lên, giơ tay chạm vào mặt cô, bộ dạng không đứng đắn: "Với người khác thì vừa cười vừa nói, còn với anh thì lại bày cái biểu cảm này ra là sao? Hmm?"
Chung Dạng hơi nghiêng đầu né tránh tay anh, cô nói: "Hôm nay em không muốn cãi nhau, em mệt rồi."
Tay Ôn Trì Chi khựng lại trong không trung, anh đổi sang một thái độ thờ ơ, lười biếng nói: "Dạng Dạng, sao anh nỡ cãi nhau với em được."
Chung Dạng cảm thấy phiền não, cô cau mày: "Ôn Trì Chi! Anh coi em là gì vậy? Em không phải là mấy đứa con gái mà chỉ cần hai ba câu ngon ngọt của anh là dỗ dành xong được đâu."
"Em nghĩ anh là người như vậy sao?"
"Nếu không thì phải nghĩ thế nào?"
"Nếu như anh muốn tìm một người con gái ngoan ngoãn nghe lời thì hà tất phải tìm đến em? Dạng Dạng, em thông minh như vậy, không lẽ không hiểu?"
Anh nhìn cô, trong ánh mắt xuất hiện tia thất vọng.
Chung Dạng cũng nhìn anh, nét mặt anh nghiêm túc. Từ trước tới giờ anh đều dùng thái độ buông tuồng giống như nhân vật trong một trò chơi để đối xử với cô chứ chưng từng có bộ dạng nào nghiêm túc như này. Tâm trí Chung Dạng nhất thời rối như tơ vò, không dám nghĩ quá nhiều đến lời nói của anh, cô trốn tránh ánh mắt anh: "Em đi tẩy trang đây."
Ôn Trì Chi khẽ cười một tiếng, dựa người vào tường, nhìn cô đi vào trong nhà vệ sinh. Ôn Trì Chi lấy bao thuốc từ trong túi ra, rút một điếu ngậm ở trong miệng, nhíu mày châm lửa.
Chung Dạng mở vòi nước, vốc một vốc nước hắt lên mặt. Lúc cô đứng thẳng người dậy liền ngửi thấy một mùi thuốc lá nhàn nhạt, ngay sau đó phía sau lưng truyền đến hơi ấm của vòm ngực săn chắc.
Ôn Trì Chi ôm cô từ đằng sau, lấy khăn mặt ở bên cạnh giúp cô lau mặt, động tác của anh nhẹ nhàng, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt cô. Một lúc sau, anh hôn lên trên mặt cô, nói: "Em giỏi lắm rồi, em cười đùa khiêu vũ với người đàn ông khác, vậy mà lại không để anh ghen tuông một chút hay sao?"
Chung Dạng nhíu mày: "Em khiêu vũ với ai chứ?"
Ôn Trì Chi không nói gì, anh cởϊ qυầи áo trên người cô xuống, ý thức mơ hồ, Chung Dạng đột nhiên nhớ ra gì đó, tay cô vịn vào cánh tay rắn chắc của anh, cô nói: "Hồ Dương... nói với anh à?"
Ôn Trì Chi hừ lạnh một tiếng, bế cô ngồi lên trên bệ rửa tay, đẩy váy của cô lên, anh cắn vào cổ cô: "Sau này không được ôm ôm ấp ấp với người đàn ông nào nữa!"
Chung Dạng không hiểu sao lại bật cười, cô nói: "Anh quan tâm hả?"
Ôn Trì Chi từ rãnh ngực cô ngẩng đầu lên, con ngươi trầm lắng nhìn cô, rồi lại cúi đầu ngậm chặt lấy ngực cô: "Em nói xem?"
Đợi tới lúc hai người lăn lộn được lên tới trên giường thì Chung Dạng đã mệt tới mức thở không ra hơi. Tối nay Chung Dạng đã sụp đổ mấy lần, bây giờ ở phía bên dưới âm ỉ đau nhức. Tay Ôn Trì Chi vừa mới chạm vào lưng cô liền bị cô đập cho một cái, Ôn Trì Chi ngậm điếu thuốc, ánh mắt chứa đậm ý cười.
Sợi tóc bên trán cô đã bị mồ hôi thấm ướt, hai má ửng hồng, trợn mắt nhìn anh: "Không muốn nữa đâu!"
Dáng vẻ hiện tại của cô hệt như một bé mèo, khiến trong lòng Ôn Trì Chi cảm thấy cực kỳ hưởng thụ, anh vuốt mái tóc cô, sau đó xuống giường đi ra bên ngoài rót một cốc nước mang vào trong phòng.
Chung Dạng cuộn người trong chăn, anh cầm cốc nước đưa sát lại bên miệng cô, cô cúi đầu uống nước, uống được nửa cốc lại nằm vật xuống giường. Ôn Trì Chi uống nốt chỗ nước còn lại, anh nghe thấy cô nói: "Chuyện của Hình Lộ... anh đừng gây áp lực cho chị ta nữa."
Ôn Trì Chi rũ mắt xuống nhìn cô, bật cười một tiếng: "Em đối xử với người khác tử tế như vậy, sao chẳng thấy em tốt với anh chút nào?"
Chung Dạng vẫn còn muốn nói gì đó, di động đúng lúc đổ chuông.
Ôn Trì Chi cầm lấy đưa qua cho cô.
Chung Dạng nói mấy câu, sắc mặt thoáng biến đổi, cô vội vã nói: "Trà Trà, em đừng khóc, bây giờ chị sẽ đặt vé máy bay bay về ngay."
Chung Dạng cúp máy, vén chăn xuống giường, Ôn Trì Chi giữ tay cô lại: "Có chuyện gì vậy?"
"Dượng của em nhập viện rồi."
Dứt lời, cô xuống giường thay quần áo. Đợi cô thu dọn xong xuôi thì Ôn Trì Chi cũng đã quần áo gọn gàng, anh cầm chìa khóa, nói: "Anh đưa em đến sân bay."
Chung Dạng nhìn anh, gật gật đầu.
Bây giờ là hai giờ sáng, nhiệt độ ngoài trời thấp hẳn xuống, Chung Dạng vừa ra khỏi cửa khách sạn liền rùng mình một cái. Cô đứng ở cửa khách sạn đợi Ôn Trì Chi lái xe đến.
Trên đường đi đến sân bay, cô Tô Vân gọi điện thoại cho Chung Dạng, Chung Dạng siết chặt di động, nói: "Cô ơi."
Tô Vân nói: "La Trà gọi cho con rồi sao? Con cũng đừng gấp gáp quá, bác sĩ vẫn đang kiểm tra, ngày mai con hẵng về, nghe lời cô, đi đường tối muộn như này không an toàn chút nào."
Hai người nói thêm mấy câu rồi mới cúp điện thoại.
...
Bỗng dưng Chung Dạng lại nhớ đến chuyện của Tiếu Thấm, cô nhìn Ôn Trì Chi, nói: "Chuyện Tiếu Thấm qua đời, anh đã biết chưa?"
Ôn Trì Chi nghiêng đầu nhìn cô, không hiểu sao đột nhiên cô lại nhắc đến chuyện này, anh khẽ gật đầu.
Chung Dạng cười nói: "Tiếu Thấm đụng vào thứ đó là do Dương Thận lôi kéo. Chuyện này Dương Thận không thoát nổi liên quan đâu. Ôn Trì Chi, anh nói xem, nếu em đến Cục Cảnh Sát nói rằng Dương Thận cũng động vào thứ đồ đó, thì sẽ thế nào?"
Ôn Trì Chi nắm lấy tay cô, anh nói: "Dạng Dạng, đừng làm loạn."
Chung Dạng cảm thấy bất lực vô cùng, cô cười lạnh: "Anh nói Dương Thận liệu có biết chuyện Tiếu Thấm qua đời không? À... không đúng, đến cả anh cũng biết rồi nên làm gì có chuyện mà anh ta không biết. Thật ra em vẫn tò mò lắm, phụ nữ ở trong mắt bọn anh rốt cuộc được coi là gì? Em ở trong mắt anh... rốt cuộc được coi là gì?"
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, chiếc xe tiếp tục được lái đi.
Chung Dạng cảm thấy vô vị, hai người không ai nói thêm gì nữa.
Đến khi xe dừng lại bên ngoài sân bay, Chung Dạng đẩy cửa xe ra, Ôn Trì Chi giữ chặt tay cô, quan tâm: "Có cần anh đi cùng em qua đó không?"
Chung Dạng giật tay về, ngữ khí cứng rắn: "Không cần."
Ôn Trì Chi nhìn cô xuống xe, không hiểu sao lại dấy lên một sự bực tức. Chân mày anh cau lại, rút bao thuốc ra rồi châm lên một điếu.
...
5 giờ sáng Chung Dạng về tới Nhạc Dương. Bầu trời vào mùa đông thường sáng rất muộn, ngoài trời vẫn là một mảng đen kịt. Cô run rẩy trong gió lạnh, bắt một chiếc taxi đi đến bệnh viện.
Giữa chừng Ôn Trì Chi có gọi điện đến cho cô nhưng cô không nghe. Tài xế ngồi đằng trước nghe thấy liền nhắc nhở: "Cô gái, di động của cô kêu kìa."
Chung Dạng ngây người, tài xế lại tốt bụng nhắc nhở một câu. Chung Dạng cúi đầu, lấy di động từ trong túi xách ra, vừa mới chạm vào thì màn hình di động đã lại tối trở lại.
Chung Dạng nhìn trên màn hình, cô nhớ lại lời Ôn Trì Chi nói mấy tiếng trước: Nếu anh muốn tìm một người con gái ngoan ngoan nghe lời để gϊếŧ thời gian thì hà tất phải tìm đến em? Dạng Dạng, em thông minh như vậy, lẽ nào vẫn không hiểu ư?
Suốt hai tháng qua, hai người ở bên nhau một cách không rõ ràng. Trong lòng Chung Dạng vẫn luôn kéo căng cảnh giới. Cô cố gắng để bản thân tỏ ra vô tâm thờ ơ nhất có thể, từ đầu tới cuối đều giữ một thái độ lúc gần lúc xa với anh. Cô không cần phải hao tâm tổn sức để duy trì mối quan hệ giữa hai người, lúc nào cũng nhắc nhở chính mình rằng hai người vào một ngày nào đó rất có thể sẽ cãi vã chia xa. Chung Dạng cảm thấy như vậy cũng không phải là không tốt.
Thế rồi lời nói lúc tối của anh đã làm xáo trộn sự yên bình trong trái tim cô. Cô cảm thấy phiền muộn, nhưng cũng cảm thấy khó xử. Những ngày qua Ôn Trì Chi không thể không nhìn ra được chút tâm tư đó của cô, nhưng anh ngoài mặt vẫn luôn duy trì dáng vẻ ôn hòa. Chung Dạng cảm thấy đắc ý, rồi cũng tự thấy mình có hơi xấu xa, bất tri bất giác cô lại trở thành một con người giống như anh.
...
"Đến rồi."
Tài xế ở đằng trước mở miệng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Chung Dạng.
Cô trả tiền sau đó xuống xe.
Dượng đã làm xong phẫu thuật, Chung Dạng kéo va ly xuất hiện trong phòng bệnh, Tô Vân nhìn thấy cô, bà nói: "Sao con về nhanh vậy? Ngày mai quay về cũng được mà, trời tối như vậy không an toàn chút nào cả. Con ấy à, đúng là chỉ biết làm theo ý mình!"
Chung Dạng cười cười: "Là con lo lắng quá, cô à, cô đừng mắng con nữa."
Tô Vân bất lực thở dài một hơi, bà không cẩn thận chạm phải tay cô, hoảng hốt: "Sao tay con lạnh vậy? Con lại còn mặc ít như này!"
Tô Vân rót cốc nước đưa cho cô: "Con cầm ở trong tay ủ ấm đi."
Chung Dạng thở dài một tiếng, rồi nhìn dượng nằm trên giường bệnh, cô hỏi: "Dượng thế nào rồi ạ?"
Tô Vân nói: "Vẫn là căn bệnh cũ, cô thật sự sợ dượng con không kiên trì nổi, cũng may mà vượt qua được rồi. Lúc nãy ở trên xe cấp cứu, cô thật sự rất sợ..."
Tô Vân vừa nói vừa ứa nước mắt.
Chung Dạng giơ tay ôm lấy bà, cô hỏi: "La Trà đâu rồi ạ?"
"Nó đang ở nhà, cô không cho nó tới đây. Con cũng chuẩn bị về đi, ở đây có cô là được rồi."
Chung Dạng nói: "Không sao đâu ạ, con ở lại với cô, trời sáng con sẽ về nhà."
Tô Vẫn cũng không khuyên nữa, hai người ngồi trên ghế nói chuyện, giữa chừng Ôn Trì Chi lại gọi điện thoại đến, Chung Dạng bực dọc thẳng thừng tắt luôn nguồn điện thoại.
Cô cháu nói chuyện, không biết từ lúc nào Chung Dạng lại ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì nhìn thấy La Trà.
La Trà ngồi bên cạnh cô, mắt ửng đỏ, thấy cô tỉnh dậy thì nó nói: "Chị."
Chung Dạng đứng dậy vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó về nhà cùng với La Trà.
Hai người lên xe, La Trà nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên nói: Chị, bây giờ em chăm chỉ học tập, liệu có còn kịp không?"
Chung Dạng cười cười: "Em mới lớp 11 thôi, có gì mà kịp với không kịp."
La Trà nắm chặt tay lại thành nắm đấm, nói: "Tối qua thấy mẹ em sốt sắng đến mức đó mà em lại chẳng làm được gì, chỉ biết suốt ngày chọc giận bà ấy, em cảm thấy bản thân thật vô dụng. Thành tích học tập chẳng đâu vào đâu, mẹ em chắc cũng phiền lòng lắm, không hiểu sao lại sinh ra được một đứa ngỗ ngược như em."
Chung Dạng dở khóc dở cười.
La Trà nói: "Chị, em nhất định sẽ cố gắng chăm chỉ học tập."
"Được."
Hai người quay về nhà, Chung Dạng đi tắm rồi thay một bộ quần áo khác.
Cô từ phòng tắm ra ngoài, La Trà cầm di động đưa cho cô: "Chị, người này gọi cho chị mấy cuộc liền, em nhận rồi, chị nghe đi này."
Chung Dạng nghe máy, cô nghe thấy Ôn Trì Chi nói: "Vừa nãy là em gái em à?"
Chung Dạng nhìn La Trà đang đứng ở trước mặt, La Trà ra ám hiệu hỏi đây có phải là bạn trai chị không, Chung Dạng giơ tay lên cốc vào trán con bé, quay người đi về phòng ngủ, cô nói: "Anh không nói linh tinh gì với con bé đấy chứ?"
Ôn Trì Chi cười, nhưng giọng nói lại mang theo một sự rét lạnh, anh nói: "Anh có thể nói được gì linh tinh đây? Dạng Dạng?"
Chung Dạng không lên tiếng.
Ôn Trì Chi muộn phiền, anh nói: "Không lẽ anh không thể gặp người khác sao?"
Chung Dạng thở dài một hơi, kính thủy tính trước mặt đã xuất hiện tầng hơi nước, Chung Dạng giơ tay vẽ bừa mấy nét lên bên trên, cô nói: "Ôn Trì Chi, hay là chúng ta thôi đi."
~Hết chương 64~