"Bức Tường Thủy Tinh. " Sammy Voltury hét lớn - một bức tường trong suốt hiện ra ngăn chặn đòn tấn công của bọn lính chính quy nhà Aro.
Sammy vận quỷ lực vào nắm đấm nói lớn: "Hương Mật Huyễn Ma Quyền."
"A... a…"Tiếng hét của đám lính chính dưới quyền tướng Simon nhà Aro bị đánh văng ra mấy chục thước.
Simon kinh hãi: "Ngươi, ngươi là thứ gì vậy?"
Sammy nói: "Chủ nhân nhà Volturi, ngươi cũng biết mà sao phải hỏi?"
Vị tướng dưới quyền trực tiếp của Sammy thưa: "Chủ nhân."
Sammy nói: "Chuyện gì? Bên phe ta tổn thất thế nào?"
Người đó nói: "Chúng tôi chặn được hướng đánh tính chiếm tổng hành dinh của chúng. Tổn thất chỉ có Jacob là bị chúng kill trong vòng một nốt nhạc."
Sammy lấy tay che mặt che giấu cảm xúc của cô: "Tên đó thiệt là... Hawskin, những ai đã hi sinh thì gom lại…"
Hawskin nói lớn: "Chủ nhân, coi chừng!"
Sammy chưa kịp phản ứng thì có một tiếng hét lớn: " Chớp Điện Quang Tốc Quyền" đánh bay tên định đánh lén Sammy. Sammy nhìn kỹ thì nhận ra đó tiểu thư nhà Andrewson: Christina Andrewson.
Sammy nói: "Tôi tưởng là ai hóa ra là cô tiểu thư bướng bỉnh nhà Andrewson."
Christina nói: "Người ta đến giúp mà cô còn nói vậy à?"
Sammy nói: "Sao giờ này cô mới đến?"
Christina trả lời: "Có trục trặc."
Sammy mỉa mai: "Trễ chuyến tàu chứ gì? Câu bào chữa của cô tôi nghe mòn tai rồi sao không dịch chuyển bằng vòng ma thuật cho nhanh."
Christina nói: "Bận hút máu."
Sammy nói: "Thế á? Cách Rome không xa có một nơi có cái hố rất lớn là cửa ra vào của bọn Rồng đất Osiric ngụ ở dưới lòng đất ấy. Diệt xong bọn Aro cô có thể đến đó hút máu mấy con rồng đó."
Christina mắt sáng rỡ nói: "Thật thế á?"
Sammy mỉm cười: "Thật."
"Ư, ư…" Gã đàn ông vừa nãy bị Christina đánh loạng choạng đứng dậy.
Christina ngạc nhiên: "Bị đánh sấp mặt lờ thế mà vẫn còn đứng được như thế."
Gã kia nói không ra hơi: "Ta là Simon, một trong Thập nguyên tướng dưới quyền ngài Caius. Mi là…"
Sammy nói: "Bọn nhà Aro này dai sức lắm chắc phù hợp với cô."
Christina cười tự tin nói: "Cô đi lo bọn khác đi, tên này để tôi."
Sammy mỉm cười: "Được, trận này tôi rút. Hawskin, ông đi cùng ta tấn công thẳng vào đầu não của chúng nào."
Hawskin thưa: "Vâng."
Khi Sammy và Hawskin rút đi rồi thì Christina nói: "Để ngươi chết mà không biết tên ta thì tội nghiệp lắm. Ta là Christina Andrewson, tiểu thư nhà Andrewson ở Quỷ giới."
Simon ngạc nhiên: "Theo ta biết bọn vampire ở Quỷ giới hoàn toàn cắt đứt liên hệ với cõi nhân gian rồi mà, sao ngươi lại…"
Đoán được ý hỏi của Simon, Christina nói: "Vì cô ấy là bạn ta."
Simon mới hiểu ra: "Ra vậy…"
Christina cười cười nói: "Bắt đầu chưa, để ta ra đòn trước cho. Đòn đầu tiên là " Thiên Ma Ác Mộng Quyền" này."
Simon quằn quại hét lên: "Á,... á...."
"Ngươi sẽ bị chìm trong những cơn ác mộng triền miên bởi những tội lỗi ngươi đã làm mà không ai biết."
Một lúc sau, Simon thở hộc hộc liên tục, Christina nói: "Khó chịu lắm phải không, nhưng thôi ta muốn kết thúc nhanh."
Sau đó cô trừng mắt vận lực vào nắm đấm nói lớn: "Nếm thử "Thiên Ma Tuệ Tinh Quyền" này xem."
Christina đánh văng hắn lên đợi khi hắn sắp rớt chạm đất cô ra đòn cuối cùng: "Món quà cuối dành cho ngươi này: "Phi Long Thăng Thiên"."
Simon bị dính đòn cuối rồi rớt xuống nằm một đống không cục cựa gì cả.
Christina lại gần xem xét và buông lời: "Chết nhanh thế, chả vui gì cả."
Cô ngó sang bọn lính của Simon nói: "Bọn bây có muốn theo hắn luôn không?"
Nghe Christina dọa xong bọn chúng chạy vắt giò lên cổ, rồi cô lấy hòn đá kế bên dằn lên xác Simon và ngồi lên hòn đá, rút smartphone chơi game offline còn dang dở: "Trò hay quá, không biết Sammy và tên Minh Khang có chơi hay không?"
Ở cách đấy không xa, tiểu thư nhà Astor tên là Hyacinth cũng hạ được không ít tên: "Nguyên Tử Quang Tốc Quyền." Hyacinth hét lớn, đấm văng hàng chục tên đang cố ngăn tiến bước của cô: "Ở đâu mà ra nhiều vậy không biết."
Thuộc hạ nhà Volturi nói: "Chúng là những con người sống ở các vùng mà bọn Aro đi qua hoặc nơi đóng quân của chúng."
Cô mỉm cười và vận quỷ lực vào lòng bàn tay nói: "Giải quyết nhanh đám này đã."
Cô nhìn bọn cản đường phía trước nói: "Biến đi, Mãn Thiên Hoa Vũ."
Quả cầu đỏ hồng từ quỷ lực cô tạo ra phân tán thành những dạng ám khí bắn ra xung quanh. Trong chốc lát, không còn bóng con vampire nào trong phạm vi cô dùng đòn đánh đó.
……
"Hắt xì hơi." Chàng Công tước bị hắt hơi.
Nguyễn Hoàng Phương Uyên ngồi bên cạnh hỏi: "Anh không khỏe à?"
Trần Minh Khang đáp: "Chỉ là anh có cảm giác hình như có người kêu tên anh."
Phương Uyên nói: "Vậy ư."
Người đàn ông với mái tóc lãng tử tuổi độ trung niên đang ngồi dùng bữa với họ, Gia Bảo và Caroline, nói: "Chắc Minh Khang nó thiếu máu, lần hút máu gần nhất của cháu là mấy ngày."
Minh Khang đáp: "Thưa Quý ngài, gần đây nhất của cháu là cách đây ba tháng."
Lời này nói xong ba cha con gia tộc Nguyễn Hoàng ngạc nhiên, Gia Bảo nhận xét: "Có lẽ Vampire ở Quỷ giới không bị cơn khát nặng nề như Vampire ở cõi nhân gian chúng ta cha nhỉ?"
Người đứng đầu nhà Nguyễn Hoàng gật gù: "Quả thật có nhiều cái mà ta còn chưa biết."
Caroline gắp cho ông đùi gà: "Cháu mời Quý ngài ăn ạ."
Ông cau mày nói: "Quý ngài á? Nghe xa cách quá, gọi ta là cha được rồi. Huống chi chúng ta sắp là người một nhà."
Caroline sửa lại: "Vâng, thưa cha."
Ông nói: "Thôi ăn tiếp đi cho xong bữa."
Minh Khang và Phương Uyên đi dạo sau khi dùng bữa với cha nàng xong, Uyên hỏi: "Sao anh thở dài thế?"
Khang trả lời: "Anh không ngờ cha em là người dễ gần như vậy làm anh cứ gồng cứng người ra thể hiện."
Phương Uyên che miệng cười nói: "Thì ra đó là lý do anh cứ nhốt mình trong phòng suốt buổi sáng nay sao? Luyện tập á?"
Minh Khang đỏ mặt đúng là cái gì cũng không qua mắt được cô người yêu lém lỉnh thông minh của anh được.
Nghĩ đến Ngọc Diệp, không biết đứa em gái có bình an không, Julia Malory, và cả Christina Andrewson hai người chuyên cà khịa anh mỗi khi có cơ hội. Anh ước chi mình có mặt ngay tại Rome để sát cánh cùng họ, cùng vào sinh ra tử một phen có gì là khó? Cùng lắm thì kẻ chết, người ở lại thôi mà...
Buổi sáng, chàng Công tước gia tộc Trần uể oải thức dậy nghĩ: "Hôm nay Quý ông Nguyễn Hoàng sẽ rời khỏi đảo về lại đất liền lo việc trong gia tộc, lát nữa ba cha con họ có cuộc nói chuyện nội bộ ta không tiện xen vào".
Ngó qua nhìn Phương Uyên đang ngủ ngon lành sau mấy cuộc làm tình với anh đêm qua, Minh Khang nghĩ: "Có vẻ Nước mắt Phoenix của Amelia đã trị dứt hoàn toàn cơn khát điên cuồng của nàng".
Rồi tay anh vuốt nhẹ nhàng bờ vai trần của nàng lần xuống chỗ vết thương do bảo khí của Gil gây ra, vết thương lành hoàn toàn không để lại vết sẹo nào. Sau đó anh vuốt mái tóc đen dài óng ả của Phương Uyên tự hỏi nàng ngủ có còn gặp ác mộng không? Rồi anh kéo tấm mền lên che bớt người cô lại bởi áo quần của cô và Minh Khang hiện chất đống cuối chiếc giường.
Bỗng xuất hiện vòng tròn liên lạc hiện ra tái hiện hình ảnh Minh Đăng - chủ nhân gia tộc Trần, Minh Khang ngạc nhiên nói: "Là cha sao thưa cha?"
Cha anh cau mày: "Mới xa gia đình có mấy tuần mà quên luôn khuôn mặt của cha mình sao?"
Minh Khang gãi gãi đầu: "Con đâu dám, chỉ tại cha xuất hiện đột ngột quá, với lại trời còn đang tờ mờ sáng."
Minh Đăng nhìn con trai quơ lấy áo choàng mặc vào và cô gái đẹp như tiên nữ đang ngủ lộ bờ vai trắng ngần, ho khục một tiếng nhỏ nói: "Xin lỗi, có vẻ như ta đến không đúng lúc."
Minh Khang nói: ""Chắc" đúng hơn "có vẻ" chứ."
Minh Đăng thở dài: "Bắt bẻ ta hệt như Daphne."
Minh Khang nói: "Mẹ ấy ạ, con chỉ thấy bà ấy cằn nhằn thôi mà."
Cha anh cười: "Dạo này bớt rồi đó con trai, hồi mới cưới bà ấy cũng đâu có như thế, thùy mị là đằng khác."
Minh Khang mỉm cười: "Câu cuối con thấy nên xem xét lại."
Minh Đăng nói: "Cô bé đang ngủ với con có phải là Nguyễn Hoàng Phương Uyên chăng?"
Minh Khang trả lời: "Đúng vậy, thưa cha nhưng đừng soi mói quá chuyện của con."
Minh Đăng đồng ý: "Con nói đúng, ta không nên xen vào. Chỉ là ta thấy mình nói đúng là khi con gặp cô bé này sẽ yêu say đắm."
Minh Khang bật cười: "Điều này thì cha đúng."
Bỗng thái độ Minh Đăng nghiêm nghị nói: "Con không đi giúp nhà Volturi mà để cho em gái con đi thay và mình ở đây hú hí với tình yêu của mình à? Có tin ta cắt tiền trợ cấp tháng sau không?"
Minh Khang gãi gãi đầu nói: "Con còn mấy chục bất động sản tiềm năng dự trữ ở Quỷ giới, cứ việc cắt nếu cha cảm thấy cần thiết phải làm thế."
Minh Đăng thở dài khi thấy mình không đe dọa được con trai cưng, chỉ nói: "Ta chỉ đùa thôi, dù sao con cũng là người thừa kế gia tộc Trần này mà. Vậy có thể nói cho ta biết lý do thật sự tại sao con lại để Ngọc Diệp nó đi không?"
Minh Khang gật đầu: "Con sẽ nói."
Một lúc sau, Minh Đăng mới nói: "Ra là vậy, Ngọc Diệp muốn chứng minh cho cả gia đình thấy nó cũng là một chiến binh. Con bé lần này vất vả rồi, lâu nay ta không hỏi ước muốn của nó là gì? Ước vọng ra sao? Ôi ta thật thiếu quan tâm con gái mình, không biết nó có trách ta không."
Minh Khang nói: "Không đâu, thưa cha ngay cả con nó còn không chia sẻ những điều đó nữa mà, chỉ có Julia là biết và nói cho con nghe."
Minh Đăng gật đầu cười buồn: "Ta mong nó sẽ ca khúc khải hoàn trở về."
Đương lúc ấy, Phương Uyên ậm ừ có vẻ sắp thức, Minh Đăng nói: "Thôi không làm phiền hai con, ta đi đây."
Minh Khang nói: "Vâng, thưa cha, cho con gửi lời chào đến mẹ ạ."
Minh Đăng đáp: "Ừ, ta biết rồi."
Vòng ma thuật biến mất theo hình ảnh của Minh Đăng, ít lát sau Phương Uyên khẽ mở mắt thấy Trần Minh Khang đang ngồi suy tư vấn đề gì đó, cô ngồi dậy khiến tấm mền che người cô rớt xuống để lộ ra thân thể trần trụi, cô hôn vào má người yêu và nói trìu mến: "Anh đang suy nghĩ chuyện gì thế?"
Minh Khang đáp: "À không, chỉ là anh hơi lo cho Ngọc Diệp với Julia, Christina không biết tình hình chiến sự bên đó thế nào?"
Uyên an ủi: "Anh lo lắng cũng phải giờ này không thấy họ báo tin gì cả."
Minh Khang nói: "Chỉ mong họ không sao là tốt rồi.
Uyên nói: "Chúng ta phải hi vọng thế."
Minh Khang hỏi: "Hôm nay Chủ nhật, vậy có cho đám vật nuôi trong trại ăn không?"
Uyên đáp: "Suýt nữa em quên, lát nữa anh có giúp em không?"
Nàng nói ngọt như mật, khiến Minh Khang cũng phải gật gật.
……
Tại phòng Caroline nay là phòng của Trọng Tuấn.
Từ khi Amelia đảm nhận vai trò của là gia sư Toán cho Trọng Tuấn bởi môn Toán khó nhằn của thầy chủ nhiệm (xong năm học này nghe đâu lão sẽ ở ẩn trên núi luyện lên cấp thạc sỹ), nàng học xong thì qua bên phòng Trọng Tuấn giúp đỡ chàng học tốt môn Toán và... ngủ tại đó luôn với tình yêu của mình.
Amelia nằm phía dưới ôm chặt Trọng Tuấn khi người yêu cô nằm phía trên người cô "hoạt động" hết công suất và khi gần kết thúc, Ameia ôm cứng Tuấn lặng im tiếp nhận côn thịt của Trọng Tuấn bắn vào trong người nàng, rồi cả hai thở đầy mệt nhoài, tuy Amelia và Trọng Tuấn làm tình cũng nhiều mà âm đạo của nàng còn khít và co thắt liên tục nên Tuấn rút ra hơi khó, bên trong âm đạo của nàng vẫn còn đang co bóp đẩy chất dịch thừa mà Trọng Tuấn đã bắn vào trong nàng chảy ra ngoài khe thành từng dòng chảy xuống ra giuờng. Trọng Tuấn rời khỏi người Amelia và nằm qua một bên nghỉ một lát và nói: "Hôm nay anh tham gia ở trại nuôi sinh vật với tư cách thành viên Hội học sinh."
Amelia nghiêng đầu qua nói: "Vậy à? Em có thể tham gia không?"
Trọng Tuấn với tay bóp một bên ngực nàng, cười đáp: "Tất nhiên, vì đó là công việc mang tính cộng đồng mà."
Amelia nhìn Trọng Tuấn một cách đầy mê si anh chàng, Trọng Tuấn hỏi trong khi tay cậu vẫn không ngừng bóp vú nàng: ""Muốn" nữa à? Từ tối qua đến giờ là ba lần rồi."
Trọng Tuấn nháy mắt: "Cho anh uống tí sữa Phoenix được không?"
Amelia bật cười, nói: "Được thôi, anh cứ việc bóp đến khi vú em tiết ra sữa, hi hi…"
Trọng Tuấn nói trong khi tay vẫn bóp nắn vú Amelia: "Đừng thách sự kiên nhẫn của anh, anh có thế làm như thế đến hết ngày đấy."
Dường như công sức của Tuấn được đền đáp, Amelia đang có cảm hứng trào dâng, đầu vú nàng bắt đầu tiết ra những giọt sữa trắng, thấy thế Trọng Tuấn há miệng ngậm trọn vú nàng để uống những giọt sữa ngọt ngào quý giá của Amelia, còn Amelia rên lên đầy cảm khoái. Uống sữa nàng đã rồi nên Trọng Tuấn nhả vú nàng ra. Amelia nói: "Uống no rồi á?"
Tuấn cười nói: "Để dành cho những ngày khác chứ. Theo như anh thấy có vẻ ham muốn của em rất là cao."
Amelia cười: "Với loài quỷ như chúng em thì ham muốn gấp mấy lần con người là chuyện bình thường, anh còn mang thể xác con người sợ chịu không nổi sẽ tổn thương khí huyết nhưng mà sao em lại nỡ hại người em yêu chứ? Hồ Trinh đa phần là cái muốn hút khí huyết của đàn ông để luyện thành tinh, anh mà gặp chúng thì đã toi mạng từ lâu rồi. Hơn nữa vây quanh anh là những hiểm nguy rình rập khiến em làm sao mà an tâm để anh đi đâu có một mình chứ, vì vậy từ bây giờ em sẽ giám sát anh."
Trọng Tuấn gãi gãi đầu: "Không phải từ lúc anh bị buộc chuyển đến đây thì em đã giám sát anh từ lúc đó rồi sao?"
Amelia che miệng cười: "Hi hi…"
Cô mỉm cười nói tiếp: "Quay về chuyện lúc nãy có lẽ anh chưa biết: Quỷ tuy ham muốn cao và có thọ mạng rất dài nhưng khả năng sinh sản lại thấp, chỉ có tối đa là được bảy con. Hôm kia em có kiểm tra và biết được…" cô lấy tay xoa xoa bụng mình: "...mình có khả năng sinh được năm con. Em hi vọng đó sẽ là con của chúng ta: em và anh đó, Trọng Tuấn. Nếu một ngày nào đó anh sẵn sàng thì em sẽ biến anh thành loài giống như em, liệu anh có đồng ý không?"
Trọng Tuấn nghe nàng nói thế khiến anh đỏ mặt và mủi lòng, bèn xuống giường lấy khăn lau âm hộ của nàng còn dính chất dịch của anh và anh giúp duỗi hai chân Amelia xuống còn đang dạng tênh hênh.
Giây lát, Amelia ngồi dậy và nói: "Cha mẹ anh đang sống ở Tp.HCM phải không? Mười hai năm trước khi chúng ta gặp nhau, anh có nói do công việc của cha nên gia đình anh thay đổi chỗ ở liên tục."
Trọng Tuấn nghe Amelia nói thế thì thừ người nghĩ ngợi một lúc, phải rồi đã lâu cậu chưa hề về thăm gia đình mình, cậu nhớ cha mẹ, nhất là mẹ cậu - người đã săn sóc cậu từng miếng ăn giấc ngủ từ lúc trong nôi đến khi trưởng thành.
Trọng Tuấn trả lời: "Đúng vậy, từ khi nhập học đến giờ, anh chưa hề về thăm họ lần nào, anh dự định sau khi kết thúc đợt kiểm tra các môn giữa kỳ được nghỉ vài ngày sẽ về thăm họ, em có muốn theo không?"
Amelia hào hứng đáp: "Dĩ nhiên là thế rồi."
Trọng Tuấn ngước lên nhìn đồng hồ đang treo phía trên nói: "Sắp đến giờ rồi, chúng ta cần phải chuẩn bị đến đó thôi."
Amelia đáp: "Ok, anh chuẩn bị đi để em xuống bếp làm bữa sáng."
Rồi cô chồm lên hôn vào má Trọng Tuấn một cái và vơ lấy quần áo mình đang vương vãi ra khỏi phòng, Trọng Tuấn nhìn theo mông nàng đang ngún nguẩy mà nghĩ đến câu nói của nàng: "Sẽ đến lúc mình thành Quỷ sao?".
Chuẩn bị tươm tất xong, Trọng Tuấn xuống bếp thấy nàng trần trụi loã thể đã chuẩn bị bữa sáng cho mình trên bàn, Trọng Tuấn nói: "Sao em không mặc đồ?"
Nàng quay lại cười nói: "Anh không thích nhìn em trong bộ dạng khoả thân à? Thế này em thấy thoải mái hơn nhiều."
Trọng Tuấn chẳng biết nói gì nữa, ngồi vào bàn ăn và thưởng thức thức ăn nàng đã dọn sẵn.
Amelia mở tủ kính lấy ly và nói: "Để em làm cafe sữa thương hiệu Phoenix cho anh thưởng thức."
Rồi nàng bắt đầu vò nắn hai bầu vú mình cho đến khi hai đầu vú hồng tiết ra sữa, nàng lấy ly kê ngay vú mình và bắt đầu bóp vú cho sữa từ đầu vú chảy vào ly như dòng nước, vú còn lại cũng được nàng làm như thế. Rối nàng đổ café vào ly chứa sữa của mình khuấy đều lên rồi mời Trọng Tuấn, Amelia nói: "Không biết hợp khẩu vị anh không?"
Trọng Tuấn đón nhận ly cafe sữa từ tay nàng, cậu nói: "Ly café sữa chất lượng do chính tay em làm thế này anh đâu dám chê, chỉ mong mỗi buổi sáng được em pha cho uống thế này được không nhỉ?"
Amelia gác chân lên ghế cười nói: “Dĩ nhiên, thôi em về phòng mặc đồ rồi chúng mình đến Trại nuôi sinh vật nhé.”
Nói xong Amelia hôn lên má vô Trọng Tuấn cái chụt rồi quay người về phòng.
......
Tại hội trại sinh vật, hội học sinh gồm: Gia Bảo, Phương Uyên, Ngọc Thư, Trọng Tuấn, Ngọc Thanh và thành viên tham gia như Caroline, Amelia, Minh Khang, Ngọc Thanh, Vũ Minh, Long Duy, Thu Trang.
Gia Bảo nói: "Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta chỉ cho các vật nuôi ở trại này ăn thôi. Vì vậy mong tất cả hãy làm với tấm lòng của mình."
Minh Khang nhớ lại chỗ này đã từng hạ chú mình khiến anh có chút bùi ngùi.
Lão thầy chủ nhiệm phát biểu: "Thầy mong các em sẽ có kỷ niệm đẹp khi tham gia hoạt động này."
Tất cả đồng thanh đáp: "Chúng em đã hiểu ạ!"
“Thời học sinh chúng ta vui biết bao
Đầy ắp kỷ niệm trong chốn học đường.”
Phương Uyên và Minh Khang lo lãnh phần mấy chú thỏ, Amelia và Trọng Tuấn lo mấy chú cá dưới hồ nước, Ngọc Thanh và Long Duy chăm sóc mấy cây non mới trồng, Gia Bảo, Caroline và Ngọc Thư đào đất trồng thêm mấy cái cây trong danh sách đã được bàn thảo, Vũ Minh và Thu Trang nhận trách nhiệm về bọn chim bồ câu được nuôi trong lồng.
Khi đã hoàn tất, Gia Bảo kiểm tra lại việc phân công các thành viên một lần nữa rồi nói: "Chúng ta ra trung tâm thương mại của thị trấn chơi nhé."
Tất cả đều đồng ý.
……
Tại chiến trường Rome, Ý…
Thấy bị tổn thất khá nặng, nên Aro cho lui quân về cố thủ doanh trại.
Sammy nói với các tướng và các đồng minh: "Hiện nay chúng ta đã diệt được hơn 70% quân của Aro nên lão già đó đã rút bọn chính quy về cố thủ. Ta nghĩ đến lúc phải đánh trận quyết định rồi. Hawskin, ông xem bên chúng ta mất bao nhiêu người?"
Hawskin đáp: "Khoảng 42% người bên ta đã ngủm, ấy là nhờ có các vị đồng minh đến giúp đỡ chứ nếu không thì số lượng thương vong sẽ rất lớn."
Độc Dược Lão Sư và Ma Kiếm Lão Sư cùng nói: "Cuộc chiến này quả ư là ác liệt vì vậy nên đánh trận quyết định diệt tận gốc mầm mống gây bạo loạn của bọn Aro."
Sammy nói: "Được."
Julia và Ngọc Diệp nói nhỏ: "Sắp đến trận quyết định rồi!"
Sammy nói tiếp: "Kaiser Volturi, Hyacinth Astor hai người ở lại trông coi việc hậu cần và chăm sóc các chiến binh đang bị thương. Jasper Volturi, ông ở lại làm Trưởng ban hậu cần."
Jasper thưa: "Đã rõ."
Hyacinth đáp: "Cũng được."
Christina nói: "Tôi đi hút máu mấy con Rồng đất rồi sẽ tới sau."
Sammy đáp: "Cũng được."
Hầu Tử nói: "Lâu rồi ta không ăn thịt Rồng, trước giờ ăn toàn Kim sí điểu riết ngán, đổi món xem sao, ta đi với cô nhé Christina?"
Christina đáp: "Cũng được, tôi hút máu nó xong sẽ quăng cho ông mấy cái xác để ông nướng thịt chúng ăn."
Sammy nói: "Đừng hút hết nhé Christina, bọn Rồng đó cũng là nguồn sống chủ yếu của nhà Volturi bọn tui đó."
Christina đáp: "Biết rồi."
Sammy nghĩ: " Chắc mốt lập khu bảo tồn quá, thật chẳng yên tâm tí nào."
……
Cả bọn xông pha vào cơ quan đầu não của Aro, Độc Dược Lão Sư và Ma Kiếm Lão Sư mở đường yểm trợ cho đội chủ nhân do Sammy Volturi trực tiếp lãnh đạo.
Bọn chính quy liều chết ngăn cản bị nhóm đồng minh đánh ngã sml, Julia hét lên: "Phoenix Tung Cánh, đánh bay hàng trăm bọn vampire chính quy."
Ngọc Diệp dùng Kim Quang Kiếm loại Durandai xả bọn cản đường.
Christina dùng Phi Long Thăng Thiên hạ trong một nốt nhạc.
Hầu Tử có vẻ phấn khích sau khi xơi thịt rồng đất đánh phọt óc bọn vampire ngoan cố thuộc nhà Aro.
Gần đến trung tâm chỉ huy nơi Aro ngự ở đó, bọn tập trung ở đó là những chiến binh thiện chiến trải qua hàng ngàn trận chiến khác nhau đang cố thủ, Sammy và hai lão tướng tỏ vẻ ngại bọn này không dám tấn công lên, các đồng minh khi tới cũng không dám manh động.
Ngọc Diệp bực mình tiến đến trước và nói: "Để tôi lo."
Bọn lính Aro cười nhạo: "Một mình ngươi đòi chiến với bọn ta sao? Có bị ấm đầu không con bé kia?"
Diệp đáp tỉnh bơ: "Không, tôi thấy bình thường mà, e rằng các người không kịp rút lại lời nói nữa rồi."
Nàng trừng mắt nhìn bọn chúng và triển khai chiêu thức của mình: "Xem đây: Thiên Vũ Bảo Luân!!!"
Tước đoạt giác quan thứ nhất: Thị giác, mất đi thị giác các ngươi không còn thấy gì cả.
Bọn lính bị tước đi thị giác như kẻ bị mù mò trong bóng tối chúng không nhìn thấy gì cả.
Diệp hét lớn: "Tiếp nữa nè: tước đoạt giác quan thứ hai: Thính giác, mất thính giác các ngươi sẽ không còn nghe sự chuyển động của mọi vật và bọn ta sẽ dễ dàng tiêu diệt các ngươi."
Bọn chúng nhao nhao lên: "Ta không thấy gì cả, tai ta cũng không nghe thấy gì luôn…"
Julia bước đến bên Ngọc Diệp và vỗ vai cô nói: "Tới phiên chị."
Julia nói lớn: "Bọn các ngươi muốn ta dọn dẹp hay sao còn đứng đó quơ qua lẩm bẩm nghe thật chói tai."
Ngọc Diệp đáp: "Em đánh bọn chúng điếc cả rồi."
Julia nói: "Vậy hen."
Julia vận quỷ lực chuẩn bị đòn đánh cuối: "Nào giờ thì hãy đỡ đòn mạnh nhất của ta đây. Phoenix Tung Cánh có thể đập vỡ cả một hành tinh đấy."
Cô hét lớn: "Phoenix Tung Cánh!!!"
"A… a… a…" bọn lính hét lên khi bị trúng đòn đánh của Julia.
Uỳnh uỳnh bùm, đòn đánh vừa nãy còn sức cộng hưởng thổi bay luôn cả tòa nhà chỉ huy để lộ ra Aro thất kinh chỉ có một mình.
Nhà Volturi và những đồng minh tỏ vẻ bất ngờ và thán phục cô gái Malory này.
Sammy tiến tới chỗ Aro nói: "Ngươi vì dục vọng đã khiến cho bao gia đình Vampire ở châu Âu này khốn đốn, nhà Volturi có thù oán gì mà ngươi lại phát động cuộc chiến chống bọn ta."
Aro khúm núm quỳ xuống nói: "Không phải lỗi tôi đâu đó là do tôi bị chị em nhà Lucifer ép buộc xúc giục kích động đó chứ."
Sammy hét lớn: "Đừng già mồm nữa, hãy nếm chiêu Lục Đạo Luân Hồi của ta đây.
Cõi thứ nhất - Địa ngục: gồm những hình phạt chặt đầu, moi tim, đốt cháy ra tro, nấu vạc dầu sôi, cối xay giã ra tương dành cho những kẻ bất trung bất nghĩa bất tín, nói dối, nói thêu dệt, giết người, cướp của, tham ô, lường thăng tráo đấu, tà dâm,... và đặc biệt hơn là ngục A Tỳ chuyên giam giữ những thứ quỷ tội ác ngợp trời như: giết cha, giết mẹ, giết A la hán, làm thân Phật ra máu, phá hòa hợp tăng đoàn....
Cõi thứ hai - Súc sanh: chúng sanh nơi đây chuyên ăn thịt lẫn nhau, mạnh được hiếp yếu.
Cõi thứ ba - Ngạ quỷ: lúc nào cũng kiếm cái ăn để thỏa mãn cơn đói vô tận của mình.
Cõi thứ tư - A tu la: sân hận, tranh đấu từ ngày này qua ngày khác không ngừng nghỉ.
Cõi thứ năm : Người: sướng và khổ tuy nhiên đa phần khổ nhiều hơn vui.
Cõi thứ sáu: Trời: hưởng an nhàn khoái lạc nhưng khi mạng chung thì nơm nớp lo sợ vì có thể đọa vào địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh hoặc a tu la."
Sammy nói tiếp: "Đỡ tiếp nè. Hơ chết rồi à? Yếu vậy."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!