"Xoẹt, xoẹt, xoẹt", Hồng Trinh dùng thanh kiếm chém yêu của gã thuộc hạ Trần Bạch Vân đâm vào kết giới mà Gia Bảo đã thiết lập để bảo vệ nhóm khỏi Ma thuật ngưng đọng thời gian của Colin Bridgerton.
Hồng Trinh bực mình nói: "Không ngờ kết giới bọn chúng mạnh thật khiến ta không thể nào phá vỡ được."
Colin nhận định: "Kẻ thù của cô coi bộ đã biết trước được cuộc tấn công của chúng ta nên đã có sự đề phòng."
Hồng Trinh gật đầu: "Ngươi nói đúng, tạm thời cắt lính canh chừng chúng trước. Toàn bộ khu vực trên đảo trừ chỗ này đã bị ta phong tỏa rồi."
……
Bên trong trụ sở hội học sinh...
Minh Khang bực tức nói: "Lũ khốn đó đúng là chết tiệt thật, dám chơi trò bẩn."
Phương Uyên nói: "Anh bình tĩnh lại nào."
Gia Bảo đáp: "Ngoài đó là cạm bẫy, chỉ cần bước chân ra khỏi kết giới là dính ma thuật thời gian ngay rồi chuyện gì xảy ra tiếp theo thì tự mình hiểu."
Sau đó Gia Bảo quay sang Ngọc Thư hỏi: "Thế nào rồi?"
Ngọc Thư đáp: "Có vẻ chúng phong tỏa toàn bộ tín hiệu, trạm phát sóng trên đảo bằng ma thuật thời gian."
Gia Bảo nói: "Thế à? Lát nữa cậu thôi miên cho đám học sinh ở ký túc xá ngủ hết đi để tránh rắc rối lúc chúng ta hành động."
Ngọc Thư đáp: "Được, tôi đi làm ngay đây."
Nói xong, Thư rời khỏi phòng làm theo lời cậu chủ.
Một lúc sau, Caroline và Ngọc Thanh - mỗi người khay trà, coffee và bánh mang vào mời mọi người dùng.
Khang đón nhận lấy tách coffee từ Caroline ung dung nói: "Không ngờ cả bọn bị cô lập ở đây, lần này gã Colin dốc toàn sức giúp đỡ con bé Hồng Trinh hẳn là muốn con bé đó cũng dốc sức lại giúp hắn."
Phương Uyên nghe được liền xen vào: "Cả hai đứa nó đều nham hiểm như nhau lại có tính ngờ vực nhau thì làm sao gã Colin đó đâu dám dốc sức giúp cho nó."
Nghe lời nhận định của Uyên xong ai cũng gật đầu cho là phải: Colin chẳng dại gì mà thật lòng giúp cho đứa có tiếng là thích lật kèo như Hồng Trinh.
……
Tại phòng Amelia, Trọng Tuấn khẽ mở mắt sau một ngày bất tỉnh, cảm thấy trong người mình thật khỏe khoắn lạ thường do năng lượng dồi dào chảy tràn mọi ngóc ngách trong người làm tăng nội lực của mình, ngồi dậy và cậu thấy Amelia còn đang thiếp trên ghế. Cậu nghĩ: "Em ấy đã chăm sóc lúc mình trong cơn thập tử nhất sinh sao?". Trọng Tuấn lấy tấm mền đắp lên người Amelia, cảm giác có gì đó nằng nặng trên mình nên Amelia khẽ mở mắt tỉnh giấc thấy Trọng Tuấn đang rót nước uống, cô vui mừng ngồi dậy làm rớt tấm mền Trọng Tuấn đắp lên cho nàng, nói: "Anh đã tỉnh lại rồi."
Trọng Tuấn đem ly nước đến cho cô uống và nói: "Ừa, nhờ em đã chăm sóc anh nên anh đã khỏe lại nhiều, thật cảm ơn em không biết bao nhiêu cho vừa."
Amelia mỉm cười nói: "Anh phải cảm ơn anh Minh Khang đó, nhờ anh ấy lấy ra mảnh kim cương của chòm Sư tử ghim trong ổ bụng anh nên anh mới có cơ hội được cứu sống đấy…"
Trọng Tuấn nói: "Và phải cảm ơn em và Jade nữa vì em và em ấy đã truyền quỷ lực để cứu anh nữa mà, em không cần phải giấu đâu."
Amelia lắp bắp: "Anh... anh... biết?"
Trọng Tuấn dịu dàng nói: "Dù trong cơn thập tử nhất sinh nhưng tâm trí anh vẫn nghe rõ mồn một những lời nói chân tình của em và Jade."
Amelia nói: "Anh không giận em đã biến anh thành... giống loài như em chứ?"
Tuấn cười đáp: "Làm sao mà anh giận em khi em đã nói sẽ biến anh thành quỷ lúc anh đã sẵn sàng và giờ anh đã sẵn sàng cho cuộc sống sau khi biến đổi khi anh đã có lời hứa mười hai năm trước sẽ lấy cô bé đó làm vợ, cô bé đó là em - Amelia Phoenix ạ."
Amelia mặt đỏ lên, hai bên khóe mắt xuất hiện những giọt lệ, cô mỉm cười ôm chầm lấy Trọng Tuấn lòng vui mừng nói: "Em biết là anh chưa bao giờ quên lời hứa của anh dành cho em mà."
Trọng Tuấn ôm chặt nàng vào lòng nói: "Anh thật hạnh phúc khi đã kiếm được một nửa của mình."
Sau đó, Trọng Tuấn bế nàng lên giường và cả hai định hòa vào bản tình ca ái tình thì bỗng nơi cửa phòng bật mở và Jade trần trụi loã thể xuất hiện nói: "Em cũng phải tham gia nữa."
Cả Amelia và Trọng Tuấn đều bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của cô nàng nhà Malory mới tròn mười bốn tuổi đang trần trụi trước mặt họ. Tuấn ngạc nhiên lắp bắp, nói: "Sao… sao em… không mặc đồ?"
Jade cười: "Làm chuyện ấy thì đâu cần phải mặc đồ nhỉ? Đúng không chị Amelia?"
Amelia bật cười trước lời nói của Jade: "Dù sao em cũng nên có vải che người chứ, nếu không anh Trọng Tuấn rất dễ tăng huyết áp lắm."
Lời trêu của Amelia khiến Tuấn ngượng nghịu đỏ mặt lên khiến Amelia và Jade phá ra cười khúc khích, Tuấn quay mặt đi: "Hai người thật là… thích chọc anh lắm. Hừm."
Thấy Tuấn làm vẻ mặt như thế, Amelia đành xuống nước gượng cười dỗ dành cậu: "Em xin lỗi, chỉ muốn bầu không khí vui lên chút sao những ngày âm u căng thẳng kia. Đừng giận em với Jade nữa nha? Được không anh yêu?"
Nghe lời xin lỗi trìu mến ngọt như đường của Amelia, cơn giận trong lòng xẹp xuống, Tuấn nói: "Anh nào dám giận người đã cứu mạng anh đâu."
Nói xong, Tuấn ôm Amelia và đặt lên môi nàng nụ hôn điên cuồng mà quên mất sự hiện diện của cô nàng tiểu thư gia tộc Malory.
Jade giả vờ ho: "E hèm, dường như em không thích hợp ở đây để phá anh chị, thôi em xin phép."
Jade toan quay người đi thì bất chợt Trọng Tuấn vội tới nắm lấy tay nàng, nói: "Em cũng là người đã cứu mạng anh, anh đâu thể để em bỏ đi như vậy. Cả em và Amelia đều quan trọng đối với anh."
Nói xong Tuấn bế nàng bằng hai tay rồi di chuyển đến chỗ chiếc giường và đặt Jade nằm xuống. Amelia mới nói: "Hôm nay là của hai người, em hơi mệt nên xin phép nghỉ ngơi trước nhé."
Jade ngạc nhiên: "Chị không tham gia ạ?"
Tuấn cũng vậy: "Em… em không ở lại với anh… sao?"
Amelia đáp: "Vì biến đổi anh nên em mất rất nhiều Quỷ lực nên cần tịnh dưỡng để phục hồi lại, cả Jade cũng thế nên… anh nhẹ… với em ấy." Nói xong cô nàng cười đểu.
Jade ngượng nghịu: "Chị… chị về phòng nghỉ ngơi đi, có em thay mặt chăm sóc anh Tuấn được rồi."
Tuấn gãi gãi má: "Anh…anh biết rồi."
Amelia nói: "Vậy không làm phiền hai người."
Nói xong thì nàng rời khỏi phòng, trong phòng giờ chỉ còn Tuấn và Jade, Jade lúc này mới nhẹ nhàng nói: "Trọng Tuấn, anh nghe em nói đây: việc này là do em hoàn toàn tự nguyện, em đã yêu anh từ lúc anh không ngại tính mạng lấy thân mình che chở cho em và chị Amelia để không bị những mũi thương kim cương của tên chòm Sư tử bắn trọng thương. Em hiến dâng cho anh cơ thể này và cả sự trinh nguyên của em. Nếu anh không đồng ý thì em sẽ không làm thế này nữa, duy chỉ xin anh một điều: hãy cho em theo bên cạnh cuộc đời anh mãi mãi dù cho có là người hầu của anh cũng được. Anh đồng ý chứ?"
Trọng Tuấn cảm động vì lời nói tựa như từ đáy lòng Jade, đáp: "Anh nào dám từ chối tình cảm của người con gái đã ra sức cứu mạng anh chứ. Nếu quên ơn cứu mạng của em và Amelia thì hoá ra anh là kẻ vô ơn bất nghĩa thế sao? Jade, như anh đã nói em và Amelia đều quan trọng đối với anh và anh cũng không muốn mất một trong hai người. Trong thâm tâm anh muốn sau này cả hai sẽ là vợ anh và cả hai sẽ sinh cho anh những đứa con đáng yêu, gia đình chúng ta sẽ là một tổ ấm hạnh phúc."
Jade bật cười trước lời nói của Tuấn, nàng búng mũi cậu và nói: "Eo ơi, khiếp. Chưa gì đã đòi muốn có con, chúng ta còn chưa làm đám cưới nữa mà."
Tuấn cười nhẹ, nói: "Có sao, ăn cơm trước kẻng cũng được mà."
Rồi Tuấn đặt tay lên vú nàng bóp bóp, cậu cảm nhận vú nàng bóp vừa tay, cũng phải vì Jade đang tuổi mới lớn mà. Cậu lấy tay mên mê nhẹ nhẹ, vú Jade cứng lên, nàng nhắm mắt lim dim hơi thở nặng nhọc, Tuấn hôn vào cổ, nàng nhột rút cổ lại nổi da gà mà vẫn không phản đối gì, một tay cậu sờ vú tay còn lại sờ lên mu nàng. Tuấn cho tay vào trong, nàng khép chân lại, Tuấn nhẹ nhàng banh ra và rờ lên mu, mu nàng nhẵn thín, cậu chọc vào cái khe nước tràn vào tay, cậu mân mê Jade dạng chân ra và rên “ư ư ư. ”
Tuấn nằm lên người nàng, môi hôn lấy môi mát rượi, cậu hôn lên bầu vú nàng, liếm hết bên này rồi bên kia không để bên nào thiệt thòi.
Jade rên lên: "Anh Tuấn… ư ư ư…."
Tuấn cởi bỏ quần áo mình ra, tay cầm côn thịt cạ cạ lên mu Jade, hai cánh hoa huyệt căng cứng và hơi nâu. Cậu le lưỡi liếm vào cái khe, Jade rên lên “hư…hư…hư”, Tuấn liếm âm hộ nàng như máy, Jade rên xiết không ngừng, dâm dịch ra xối xả. Tuấn kê cái gối vào mông nàng, hai chân dạng ra hai bên miệng hoa huyệt mở ra chờ đợi. Cậu hôn lên môi Jade, nàng hôn trả, Tuấn ngồi giữa hai chân nàng, lấy tay móc vào hoa huyệt lấy dâm dịch lau lên đầu côn thịt. Nâng hai chân nàng để lên đầu gối, Tuấn ngồi phía dưới đút côn thịt vào, tội nghiệp nàng, hoa huyệt không lớn hơn Amelia là mấy mà côn thịt của cậu thì đã to lên gấp hai lần.
Tuấn đẩy vào, hoa huyệt Jade mở to ngậm lấy côn thịt cậu, dâm dịch tràn ra ngoài, cậu lấy tay vét hết trét lên côn thịt mình. Tuấn đẩy thêm cái nữa, dưới ánh sáng của chiếc đèn cậu thấy rõ âm hộ nàng đang nuốt dần côn thịt cậu. Lại một cái đẩy nữa đầu côn thịt chui lọt vào trong hoa huyệt, Jade nhắm mắt, cắn răng hai tay nắm lấy gối. Quá chật chội, cậu bình tĩnh rút ra rồi đâm vào lại, cơ bụng nàng giãn ra, cậu làm thêm vài lần như vậy rồi đâm một cái thật mạnh, Jade nhổng mông lên và “Á…”
Tiếng Jade vang lên khắp phòng, Tuấn nâng người theo nàng mà côn thịt vẫn bị trượt gần rớt ra ngoài, Tuấn nhoài người ôm lấy nàng và đâm phát cuối.
Jade khẽ rên: “Đau quá anh Tuấn ơi.”
Tuấn hôn vào má và an ủi nàng: “Tí nữa hết đau thôi.”
Jade nức nở: “Hu hu hu.”
Tuấn nằm trên Jade thật lâu, lấy cái áo lau nước mắt cho nàng. Côn thịt dịu xuống, bớt tức và Jade cũng thôi khóc chỉ thút thít tí tí thôi. Tuấn rút ra và đâm vào lại, Jade nhăn nhó, cậu tiếp tục đâm nhè nhẹ. Jade đúng là siêu lì, dù đau vậy mà vẫn không giãy giụa cào cấu gì cậu cả, chỉ nắm cái gối và khóc thôi. Tuấn tiếp tục đâm mạnh hơn, nàng rên khe khẽ: “Đau… đau anh Tuấn ơi…”
Tiếng đau nhỏ dần thay vào đó là tiếng côn thịt của Tuấn chạy trong “hang động” Jade như vận động viên điền kinh, hoa huyệt cô bé thì nhỏ mà côn thịt Tuấn thì to nên không có đường thoát khí, cộng với nước và máu trinh tạo nên tiếng kêu ọp ọp mổi khi Tuấn đâm vào. Không còn tiếng nàng rên sung sướng như lúc đầu, cũng không còn tiếng khóc, không nước mắt, Jade nhắm mắt tay nắm chặt gối.
Cậu không biết nàng sướng hay đau nữa, chỉ có cậu là sướng vô bờ, cậu tăng tốc nhanh hơn, tiếng kêu ọp ọp cũng lớn hơn, Jade nắm gối chặt hơn và Tuấn rung lên, côn thịt cậu phồng to và phóng chất dịch vào hoa huyệt Jade ào ào, Tuấn ra nhiều như lúc ân ái với Amelia vậy mà hôm nay sướng hơn nhiều, vì hoa huyệt Jade quá bót, với lại cậu có kinh nghiệm nên nắc cũng lâu hơn chứ chả chơi. Cậu ngã người lên Jade, côn thịt giật giật thêm vài cái rồi dừng, cậu để côn thịt trong hoa huyệt nàng, dâm dịch không chảy ra được vì côn thịt cậu to quá, Tuấn hôn môi nàng.
Nàng vẫn im lặng, cậu rút côn thịt mình ra… máu, nước và chất dịch của cậu hòa nhau chảy ra đỏ cả cái gối trắng đang kê dưới mông nàng. Sau đó, Tuấn lấy cái gối dưới mông nàng ra, cậu lấy áo mình lau âm hộ Jade rồi duỗi chân nàng xuống, nhìn lại đã thấy Jade nhắm mắt ngủ từ lúc nào nên cậu lấy mền đắp cho nàng. Tuấn nghĩ: “Tội nghiệp, em ấy chắc mất nhiều sức lực để cứu mình giờ lại thêm trận làm tình nữa nên thấm mệt đã ngủ rồi”.
Trọng Tuấn rời phòng kiếm chút đồ ăn thì thấy Amelia trần trụi ở trong bếp đang nấu món gì đó, cậu bước tới sau lưng nàng và hai tay vòng ra trước bóp cặp vú của nàng khiến nàng bất ngờ quay lại, nói: "Ớ, là anh à? Em tưởng giờ này anh còn ân ái với Jade chứ?"
Trọng Tuấn đáp: “Xong rồi, em ấy mệt quá nên ngủ rồi.”
Amelia bĩu môi: “Chắc làm mạnh quá khiến con người ta chịu không nổi nên ngất xỉu rồi chứ gì! Ác ghê.”
Trọng Tuấn vừa cười vừa lấy tay bóp một bên vú nàng: “Sao em lại nói oan cho anh thế?”
Amelia cười: “Không phải thế sao? Lần đầu của em cũng bị anh hành thế mà, hihi…”
Bỗng có tiếng ọt từ bụng Trọng Tuấn phát ra, cậu ngượng nói: “Làm tình với Jade xong khiến anh đói bụng thật, em có thể nấu gì cho anh ăn không?”
Amelia khẽ nói: “Vừa đúng lúc em sắp nấu xong rồi đây. Đợi xíu nhé. À mà anh có muốn uống sữa hiệu Phoenix không? Để em làm cho anh một ly.”
Tuấn đáp: “Em chu đáo quá!”
Ít phút sau, Amelia dọn lên các món ăn còn nóng hổi ra bàn, Tuấn ngồi nhìn Amelia đang xoa bóp vú mình để cho ra sữa đổ vào ly…
Vừa ăn Tuấn vừa nhìn cơ thể trắng trẻo của nàng, nhất là hai bầu ngực còn đang dính mấy giọt sữa trắng. Tuấn hỏi: “Không biết tình hình mọi người sao rồi.”
Amelia đang ăn ngước lên nhìn cậu rồi nói: “Hiện giờ tình hình ở đảo rất căng, đám Hồng Trinh và Colin đã bao vây toàn bộ đảo. Gia Bảo đã giăng kết giới bảo vệ nên chúng ta không sợ bị ảnh hưởng bởi Ma thuật thời gian của Colin đâu.”
Thấy Tuấn ngạc nhiên, Amelia giải thích: “Lúc đó anh đang bị bất tỉnh do bị trọng thương thì làm sao biết được, cả em và Jade luôn túc trực bên anh nên cũng không nắm rõ may nhờ Caroline kể nên em mới biết được thôi.”
Trọng Tuấn gật đầu, nhìn Amelia một lúc rồi nói: “Ăn xong, chúng mình sẽ làm gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!