Mắt thấy Kim Quế Quyên cãi tay đôi với mẹ Từ Tứ Nha, Cảnh Kỳ Trăn và Lộc Lăng Hi chỉ sửng sốt trong chốc lát rồi vội vàng lao lên chuẩn bị can ngăn —— lỡ đồng bọn nhà mình có cãi thua thì lập tức lên giúp một tay.
Tuy nhiên lực chiến của Kim Quế Quyên hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của hai người Cảnh Kỳ Trăn, vì vậy hai người đàn ông bọn họ không có cơ hội xen vào.
"Tôi nói này bà chị, tôi cho con bé kẹo liên quan gì tới chị? Con bé rụt rè sợ hãi như vậy không phải do chị không làm tròn trách nhiệm của ba mẹ sao?"
"Người ngoài như tôi cho đứa nhỏ kẹo mà người lớn như chị lại muốn tới giành là sao? Chị làm vậy là đúng hay sai? Chị lấy được rồi có cho con gái chị ăn miếng nào không?"
"Bản thân chị tốt xấu gì cũng mặc áo bông, mang giày bông, tháng hai lạnh muốn chết, vậy mà chị chỉ cho đứa nhỏ mặc loại quần áo này ra ngoài làm việc hả? Bà mẹ kế hơi có lương tâm cũng không làm ra chuyện độc ác giống chị đâu, có đúng không?"
Kim Quế Quyên tức giận trừng
mắt nhìn chằm chằm mẹ Từ Tứ Nha, miệng cô nói liên tục như nã đại bác.
Thật ra Kim Quế Quyên và cô bé Từ Tứ Nha này cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, nếu chỉ dựa vào tình cảnh quỷ dị đêm qua bọn Lộc Lăng Hi, Cảnh Kỳ Trăn gặp được cô bé thì đừng nói Kim Quế Quyên ra mặt giúp Từ Tứ Nha, cô không lập tức né xa ba thước đã là tâm lý tốt rồi.
Chẳng qua, hiện tại Kim Quế Quyên không nhìn đến việc Từ Tứ Nha là người hay ma trong khu vực ăn mòn này, thứ mà cô nhìn chính là sự nhỏ yếu bất lực của bản thân năm đó.
Dù từ nhỏ bản thân đã bướng bỉnh, cứng đầu, nhưng cũng có lúc yếu đuối bất lực, lúc cô đơn bơ vơ Kim Quế Quyên cũng từng hy vọng sẽ có người giúp mình......
Mẹ Từ Tứ Nha bị Kim Quế Quyên chửi cho một trận đã mất hết mặt mũi.
Nhưng cô ta không lao vào cấu xé Kim Quế Quyên mà kéo Từ Tứ Nha đang bàng hoàng bất an qua, giơ tay tát thẳng mấy cái.
"Cả ngày chù ụ cho ai xem, không biết còn tưởng nhà này có chết người cần mày khóc tang! Cứ học theo con chị ba chết sớm của mày, tao nói cho mày biết, mày muốn chết thì đi nhảy sông mà chết, tao quấn tấm chiếu rách chôn cho đỡ phải ở nhà lười biếng không làm việc còn giả bộ oan ức, thà bây giờ mày chết đi, chết sớm còn được đầu thai sớm!"
Từ Tứ Nha sợ tới mức mặt mũi tái mét, cô bé vô thức nhắm mắt lại, thân thể run lên như phản xạ có điều kiện nhưng lại không dám khóc thành tiếng.
Kim Quế Quyên bỗng trừng to hai mắt, không chút do dự xông lên ngăn cản, kéo mở cái tay đang nắm áo bông của cô bé, nổi giận nói: "Chị làm gì vậy hả?"
Chiếc áo bông cô bé đang mặc không biết đã xài bao nhiêu năm rồi mới bị vứt bỏ, vừa dơ vừa cũ nát, hơn nữa cũng không được may vá lại đàng hoàng, mấy chỗ bị rách có vết may thô ráp lộn xộn, hẳn là do cô bé tự mày mò may lên.
Loại vải này đã hư lâu rồi, chỉ cần kéo mạnh một chút là rách nên sao chịu nổi mẹ Từ Tứ Nha đẩy mạnh.
Ngay cả khi Từ Tứ Nha không dám giãy giụa thì phần tay áo bông bị nhét giấy báo vẫn rách ra một lổ lớn, khi gió thổi qua phần bông đã biến đen và giấy báo nhét bên trong để cách nhiệt đều rớt ra ngoài.
Kim Quế Quyên giằng Từ Tứ Nha ra khỏi tay bà mẹ rồi kéo cô bé đang không dám khóc ra sau lưng mình.
Mẹ Từ Tứ Nha bị Kim Quế Quyên đẩy mạnh, cô ta lảo đảo hai bước rồi ngẩng đầu lên, vừa tức ói máu vừa kiêu ngạo chỉ vào mũi Kim Quế Quyên, đúng lý hợp tình chửi ầm lên: "Tao dạy con tao liên quan gì đến người ngoài như mày? Mày chạy đến nhà tao cắn bậy như chó điên làm gì, đồ không trâu bắt chó đi cày, thích xen vào chuyện người khác!"
Thấy cảnh này, Cảnh Kỳ Trăn và Lộc Lăng Hi đều sững sờ.
Vốn dĩ bọn họ đề phòng mẹ Từ Tứ Nha giận điên lên sẽ tấn công Kim Quế Quyên, nhưng ai mà ngờ người đàn bà kia lại chơi điếm tới trình độ này, không dám mắng thẳng mặt Kim Quế Quyên, mà lại phát tiết hết tức giận lên đứa con gái Từ Tứ Nha trước mặt mọi người.
Chỉ nghe tiếng vang của mấy bạt tai vừa đánh lên mặt con bé thôi cũng biết người đàn bà này không hề nương tay.
Hiển nhiên cô bé bị đánh thành quen, không dám giãy giụa, không dám trốn tránh cũng không dám khóc ra tiếng, lúc được Kim Quế Quyên bảo vệ cô bé vẫn vô cùng hoảng sợ, ánh mắt càng thêm ngây dại.
Lộc Lăng Hi không thể hiểu nổi, giọng nói tràn đầy kinh ngạc, "Sao trên đời này lại có một người mẹ như vậy chứ?"
Cảnh Kỳ Trăn ha hả, "Trên Trái đất có 7 tỷ người, sao mà không có mấy tên ngu ngốc, khốn nạn, cặn bã, ác độc được chứ, cậu nghĩ cậu đang sống trên thiên đường sao?"
Trái đất đột nhiên xuất hiện, hỏi trong đầu Cảnh Kỳ Trăn: "Cầu đây, ai tìm tui vậy?"
Cảnh Kỳ Trăn: "== tao không tìm mày."
Trái đất: "À, vậy tí tui về, hình như bọn Đường Tùng và Tư Gia Dương đã phát hiện ra một tín hiệu bất thường ở bên ngoài, tui đi coi trước, chờ tí tui về tui kể cho anh nghe ha!"
Cảnh Kỳ Trăn: "......" Cảm xúc cậu vừa ấp ủ đã bị Trái đất cắt ngang.
Kim Quế Quyên cũng mỉa mai, "Trên đời này còn nhiều kẻ không xứng làm ba mẹ lắm, điển hình là thứ trước mặt nè, vì làm ba mẹ đâu cần phải thi lấy tư cách đâu nên cặn bã làm ba mẹ đâu có ít?"
Lộc Lăng Hi: "......"
Từ tận đáy lòng hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái khi nghe Cảnh Kỳ Trăn và Kim Quế Quyên đứng đó nói phong lông.
Nhà cửa trong làng thường xây san sát nhau, tuy sân vườn rộng rãi nhưng đứng trong sân nói chuyện lớn tiếng thì hàng xóm xung quanh vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Mọi người trong làng đều biết mẹ Từ Tứ Nha không phải là người, tối ngày chỉ biết trút giận lên con trẻ, nhưng phải nghe nhìn một thời gian dài nên dân làng và hàng xóm chung quanh cũng đã quen rồi.
(Hoseki: 'Không phải là người' này í chỉ con mẹ này sống chó quá, chỉ đáng làm súc vật chứ không phải nói con mẹ này là quái vật nha mọi người)
Lúc này Kim Quế Quyên cũng tức điên rồi, có Cảnh Kỳ Trăn cố ý đâm chọt phụ, hơn nữa dân làng đều không biết giọng nói của bọn họ nên sẽ chú ý và cảm thấy hôm nay sẽ có drama để hít, ngay khi ý muốn hít drama vừa lộ ra tự nhiên sẽ có người chạy ra sân hoặc trèo lên tường hóng chuyện.
Hiển nhiên Kim Quế Quyên không sợ bị người ta hóng hớt.
Cảnh Kỳ Trăn và Lộc Lăng Hi đang bảo vệ cô.
Bởi vì động tĩnh bên này rất lớn, ngoài hàng xóm xung quanh ra còn có rất nhiều người tốt bụng cố ý chạy đi tìm trưởng làng.
Mạn Mạn, bà Phương và Nghiêm Hồng đang nói chuyện với trưởng làng thì thấy một người đang hưng phấn chạy tới.
Người này đang hét gì đó, trong giọng nói không có chút lo lắng nào mà chỉ có kích động khi được xem trò vui, "Trưởng làng! Có chuyện rồi! Nhà họ Từ lại đánh con! Lần này có người ở xứ khác nhìn thấy đang giằng co với người Từ gia, aizz, chúng tôi không biết nên giúp bên nào. Theo lý thuyết thì Từ gia là người làng chúng ta, chúng ta không thể đứng nhìn nhà bọn họ bị người ngoài ăn hiếp, nhưng nhà bọn họ đánh con dã man quá, mấy người ở xứ khác kia do tốt bụng ——"
Người tới truyền tin còn chưa nói hết câu đã thấy bốn người bà Phương đang đứng cạnh nói chuyện với trưởng làng, hắn đành im lằng cười khan hai tiếng.
Hiển nhiên hai nam hai nữ, già trẻ lớn bé bên này cũng là người ở xứ khác.
Trưởng làng nghe báo tin xong liền vô thức nhìn bà Phương và lão Tiêu.
Cuối cùng vẫn là Mạn Mạn chủ động đề nghị: "Nếu không, chúng ta đi qua xem thử đi? Ba người xứ khác mà anh trai này vừa nhắc tới chắc là bạn đồng hành của tụi tôi."
Bà Phương cười, thở dài rồi giải thích một câu giúp đám Cảnh Kỳ Trănh: "Ba đứa Tiểu Cảnh, Tiểu Lộc và Quế Quyên còn nhỏ, tính tình cũng thẳng thẳng, chắc là thấy đứa nhỏ bị đánh nên sốt ruột xông lên."
Trưởng làng có vẻ nhức đầu, vừa đi vừa nói: "Chuyện của Từ gia không phải mới ngày một ngày hai, ba mẹ đứa nhỏ tự làm vậy nên người ngoài không tiện nhúng tay vào chuyện nhà bọn họ......"
Mạn Mạn đỡ bà Phương, cùng Nghiêm Hồng, lão Tiêu liếc nhìn nhau một cái, cả đám hơi khó hiểu: Rõ ràng nhà họ Từ kia có quan hệ tới cô bé quỷ dị ngày hôm qua, nhưng bọn họ không ngờ nhóm Cảnh Kỳ Trăn lại quậy lớn tới vậy.
Hơn nữa, nghe giọng điệu của người truyền tin thì có vẻ như tình huống của Từ Tứ Nha không được tốt lắm, khác xa dự đoán Từ gia chính là đại bản doanh của bé gái quỷ dị nọ.
Chờ đến khi người báo tin, trưởng làng và nhóm Mạn Mạn, bà Phương đi tới nơi, sân nhà họ Từ đã hỗn loạn.
Dù mẹ Từ Tứ Nha có là chuột mang súng ức hiếp người nhà, hay là kẻ chỉ biết chọn quả hồng mềm để bóp thì khi thấy Kim Quế Quyên được Cảnh Kỳ Trăn và Lộc Lăng Hi bảo vệ, cô ta có bị Kim Quế Quyên chỉ thẳng mặt chửi cũng không dám cãi lại, nhưng là cô ta vẫn muốn bắt Từ Tứ Nha về, muốn đẩy hết áp lực lên người cô bé.
(Chuột mang súng - Wo Li Heng
Chuột mang súng - tổ ngang: Nghĩa là người hay hung dữ với người thân, nhưng lại rất hòa nhã với người khác, na ná câu khôn nhà dại chợ)
Đương nhiên Kim Quế Quyên vẫn bảo vệ Từ Tứ Nha thật chặt sau lưng, trước mặt nhiều người như vậy mà mẹ Từ Tứ Nha còn có thể vô tư đánh đập nhục mạ con gái của mình, vậy thì ai biết sau lưng cô ta sẽ còn làm chuyện táng tận lương tâm nào khác đây!
Cảnh tượng vốn dĩ nồng nặc mùi thuốc súng nhưng vì người đàn bà này muốn tránh đụng chạm đến Kim Quế Quyên nên chẳng khác gì trò diều hâu bắt gà con.
Trưởng làng vừa đến liền gào to một tiếng: "Mấy người đang làm gì vậy hả!"
Tiếng gào của trưởng làng làm mẹ Từ Tứ Nha sửng sốt trong chốc lát, bàn tay đang cố bắt Từ Tứ Nha ngượng ngùng cào cào lênmái tóc rối.
Dù sao Kim Quế Quyên cũng là người trẻ tuổi, nãy giờ ồn ào lâu như vậy mà cô cũng không thấy mệt, nhìn thấy Mạn Mạn nháy mắt ra hiệu với mình, nhép miệng nhắc nhở đây là "trưởng làng", cô lập tức cất giọng.
Kim Quế Quyên không thèm để ý đến việc mình là người xứ khác không nên quản chuyện ở đây, cô cố ý lau nước mắt, sau đó vừa khóc vừa hét lên: "Trưởng làng, chú phải giải quyết chuyện này! Con bé chưa được mấy tuổi đã bị mẹ mình hành hạ thành cái dạng này, người ngoài như con nhìn mà còn chịu không nổi, mùa đông lạnh muốn chết mà áo bông của đứa nhỏ lại rách nát như vậy, cơ thể còn bị tê cóng nữa, đây là chuyện mẹ ruột có thể làm ra sao!?"
Mạn Mạn: "......"
Lúc trước cô đã hiểu lầm rồi, vai chính không phải Cảnh Kỳ Trăn mà là em gái Quế Quyên......
Mắt thấy càng có nhiều người đến, trưởng làng cũng có mặt, Cảnh Kỳ Trăn tạm rời khỏi chỗ Kim Quế Quyên, bước qua chào hỏi trưởng làng, sau đó bình tĩnh hạ giọng nhắc nhở đám Mạn Mạn: "Âm thanh BGM."
Mạn Mạn giật mình, vừa rồi cô chỉ lo chú ý vào hiện trường hỗn loạn trong Từ gia, hiện tại Cảnh Kỳ Trăn nhắc nhở cô mới nhận ra chuyện này.
Nghĩ đến vấn đề âm thanh BGM, ánh mắt của Mạn Mạn rơi vào người Từ Tứ Nha rồi lập tức có kết luận giống Cảnh Kỳ Trăn —— Từ Tứ Nha rất khác cô bé quỷ dị đêm qua.
Đối mặt với Kim Quế Quyên khóc lóc kể lể, mẹ Từ Tứ Nha mất kiên nhẫn trừng mắt.
Trưởng làng nhìn Từ Tứ Nha được Kim Quế Quyên bảo vệ thì nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan.
Việc nhà nghe thì dễ giải quyết nhưng người ngoài muốn can thiệp thì lại khó vô cùng cùng.
Vào lúc này, Từ Tứ Nha vẫn luôn đờ đẫn đột nhiên ngẩng đầu lên, thình lình nói một câu: "Thơm quá à!"
Kim Quế Quyên đứng cạnh Từ Tứ Nha hơi giật mình, vô thức hướng mắt theo đường nhìn của Từ Tứ Nha.
Bởi vì trưởng làng đến nên cửa nhà Từ gia đã mở toang ra, có vài bóng đen đột ngột xuất hiện, mấy bóng đen đó không rõ ràng lắm, cứ như là bị ánh lửa phản chiếu lắc lư trái phải theo ánh lửa.
Đám người Cảnh Kỳ Trăn tự nhiên cũng chú ý tới Từ Tứ Nha đột nhiên nói chuyện, ánh mắt của mọi người đều lia về hướng đó.
Khi ánh mắt của mọi người đều dồn về một chỗ, những bóng đen lờ mờ đó dần dần hiện rõ dưới ánh mặt trời, thậm chí còn có tiếng dầu bắn lách tách khi chiên đồ.
Khi mùi thịt chiên dần dần lan tỏa tràn ngập trong không khí, những hình thù mờ ảo trong chảo dầu cũng từ từ hiện rõ lên —— là một đám hình người vặn vẹo giãy giụa.
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Mồ hôi lạnh trên trán Lão Tiêu chạy dọc xuống má, hàm rắng hắn va lập cập, giọng nói run rẩy: "Dầu, địa ngục chảo dầu......"