Tối hôm ấy,
Lúc cô trở về đã thấy anh ngồi ở nhà rồi, hôm nay là ngày anh về sớm hơn mọi khi nên cô mới thấy lạ. Nhìn phản ứng ngây ngô của cô, anh cười khẩy:
"Tôi ngồi ở đây lạ lắm hay sao?"
Cô lắc đầu nguây nguẩy:
"Không phải. Tại tôi thấy anh về sớm hơn mọi khi, chắc công việc ở công ty đã đỡ hơn rồi phải không?"
Cố Hiểu Phàm chống hai tay xuống đùi rồi đứng dậy, thở dài một tiếng. Anh quay người lại, vuốt tóc nhìn cô:
"Tôi còn tưởng cô bận quan tâm đến Phó Tổng của cô chứ. Sao hả? Anh ta cho cô bao nhiêu?"
Hai tay cô run run, cổ họng cứng lại, ấp úng:
"Tại…tại sao anh biết?"
Anh áp sát lại gần cô, khẽ nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên. Anh không dùng những lời lẽ thô tục mà chỉ nhẹ nhàng châm biếm:
"Cô là người đã có chồng còn qua lại với người đàn ông khác. Không sợ người khác nhìn thấy rồi mang tiếng ra hay sao?"
Anh đang hiểu lầm quan hệ giữa cô và Phó Thuần, cô cứ tưởng anh biết chuyện cô bán thiết kế cho Phó Thị hóa ra anh lại nghĩ cô đàn đúm với người đàn ông khác. Bị đụng chạm đến danh dự, cô quay ngoắt sang một bên, né tránh bàn tay của anh đụng vào người mình.
"Tôi với Phó Tổng không phải quan hệ như anh nghĩ, chắc anh đang hiểu lầm rồi."
"Hừ… thế số tiền hắn đưa cho cô là gì?"
"Đó…không phải chuyện của anh. Số tiền này có nguồn gốc trong sạch, không phải như anh nghĩ đâu."
Cô không thể nói ra sự thật chỉ biết khẳng định chung chung. Cô càng như vậy càng khiến anh tin rằng cô đang ngoại tình. Đột nhiên anh ghé đầu sang một bên, ngửi hương thơm trên cổ của cô. Cô né tránh, nhắm nghiền mắt lại, hai môi mím chặt vào nhau. Ngửi xong, anh chỉ mỉm cười:
"Đâu ai biết được số tiền đó là tiền bao mà hắn trả cô chứ. Ai biết chắc là cơ thể này đã nhuốm mùi của hắn."
Đốp!
Cô vung tay tát mạnh vào mặt anh. Cái bạt tai đau đến mức gò má của anh đỏ lên, đầu nghiêng sang hẳn một bên.
"Tiền bao sao? Nhuốm mùi sao? Anh có trí tưởng tượng phong phú như vậy tại sao không đi viết tiểu thuyết? Tôi là vợ anh mà đến cả lòng tin tưởng duy nhất cũng không có à?"
Cô tức giận, thực sự rất tức giận. Hai mắt cô đỏ lên, long lanh ngấn lệ nhìn anh. Những giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống nhưng vì một lí do nào đó vẫn bị chặn lại trên khóe mắt, cô thở dốc, bàn tay vừa tát anh nhói đau đến kì lạ.
Cố Hiểu Phàm bất ngờ bóp chặt lấy hai vai của cô, lay mạnh, anh vừa lay vừa cay nghiệt mà nói rằng:
"Muốn tôi tin cô thì làm điều gì đó đáng tin một chút đi. Tôi thừa biết hắn thích cô, chắc chắn hắn đang nghĩ cách để cướp cô về tay của hắn."
"Như thế thì đã sao? Ít ra anh ấy còn tốt hơn anh gấp trăm lần."
"Cái gì?"
"Anh cũng đâu có thích tôi, cuộc hôn nhân này cũng là do ép buộc mà thành. Anh được qua lại với người phụ nữ khác còn tôi thì không thể sao? Chẳng lẽ tôi không có quyền đi tìm hạnh phúc của mình?"
"Không…cô không có tư cách đấy. Cô mãi mãi là của tôi và phải chịu sự trừng phạt của tôi. Bất kì người đàn ông nào tiếp cận cô tôi sẽ hủy hoại hắn."
Hạ Yên Nhiên bây giờ rất giận dữ, người đàn ông được coi là chồng của cô càng ngày càng khiến cô ghê tởm hắn. Tại sao anh lại trở nên độc đoán và tàn nhẫn đến như vậy?
"Cố Hiểu Phàm, anh thật sự điên rồi."
"Phải, tôi điên nên mới lấy cô, tôi điên nên mới đồng ý cuộc hôn nhân này. Hạ Yên Nhiên, cô đã bước vào Cố Gia với ý định là trả nợ thì nên yên phận một chút đi. Cô…không xứng đáng được hưởng hạnh phúc đâu."
Nói rồi anh xoay người rời đi, bỏ lại cô đứng tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo. Bây giờ cả người cô lạnh tới mức muốn đóng băng, đến khóc cũng không thể khóc nổi. Có một cảm giác đau nhói ở tim khiến cô vô cùng khó chịu. Lời anh nói như tia sét đánh ngang tai cô vậy.
Không xứng đáng được hạnh phúc sao? Những ngày tháng chịu đựng sự trừng phạt chẳng lẽ chỉ mới bắt đầu? Tại sao lại đến nông nỗi này cơ chứ.
Tắm xong, cô thẫn thờ bước ra ngoài. Trong khoảng không chập chờn tối, chỉ có ánh đèn của chiếc đèn ngủ gần đầu giường, cô lảo đảo bước về phía giường, thả lỏng hai tay nằm phịch xuống. Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, không biết cô suy nghĩ gì mà nước mắt lại chảy ra. Đột nhiên cô nhớ tới mai là ngày giỗ của mẹ mình - Nghê Tú Anh nên đã vội vã ngồi dậy, cầm lấy bức ảnh gia đình đầy đủ của cô ngắm nghía.
"Mẹ, suýt nữa thì con quên mất mai là ngày giỗ của mẹ đấy. Đứa con gái bất hiếu xin lỗi mẹ nhiều lắm."
Cô nhìn vào bức ảnh, đưa tay sờ nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ đứng cạnh ba cô trong bức ảnh. Mẹ cô rất đẹp, lúc còn sống bà là biểu tượng của vẻ đẹp thướt tha. Người ta nói Hạ Yên Nhiên giống Nghê Tú Anh đến kì lạ, mọi người nói nhìn cô là lại nhớ đến mẹ cô, rồi lại tiếc thương cho mệnh mỏng của bà. Mẹ cô mất năm cô 12 tuổi, thực sự đó là nỗi mất mát lớn trong cuộc đời của cô.
"Con nhớ mẹ quá. Nhớ những ngày con được nằm trong lòng của mẹ, nhớ lúc mà gia đình ta đông đủ, quây quần bên nhau…"
Trong vô thức, cô bất giác ngẩng đầu lên để ngăn nước mắt rơi xuống. Bóng tối bao trùm cả căn phòng, những giọt lệ đọng trên khóe mắt của cô lấp lánh giống như những viên ngọc vậy. Cô nằm cuộn tròn người lại, ôm chặt bức ảnh đó trong lòng.
Ước gì con được gặp mẹ, ước gì…cả nhà ta có thể đoàn tụ thì tốt biết mấy. Cứ như thế cô chìm vào trong giấc ngủ, mơ về một giấc mộng gia đình đẹp mà không bao giờ cô có thể đạt được nữa.
…
Sáng hôm sau,
Cô đã dậy rất sớm mua đồ để chút nữa tới nghĩa trang ngoài thành phố thăm mộ của mẹ. Trước khi rời đi, cô có xin anh nghỉ việc ngày hôm nay vì nay là giỗ mẹ của cô.
"Cố Hiểu Phàm, có thể…cho tôi nghỉ buổi nay được không?"
Anh đang mặc đồ cũng không tiện hỏi nên đành trả lời bừa:
"Tùy cô, muốn nghỉ việc luôn thì báo với tôi một tiếng."
Cô thở dài, định rời đi nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói phàn nàn khó chịu của anh.
"Tại sao hôm nay lại không thắt được vậy, chết tiệt!"
Cô tò mò nên đã quay lại. Lúc ngó đầu vào trong phòng anh thì cô nhìn thấy anh đang loay hoay với chiếc cà vạt, thắt mãi thắt mãi nó cũng không vừa ý. Nhìn anh cau có mặt mày, cô bèn lên tiếng:
"Để tôi thử xem sao."
Anh đứng chựng người quay đầu lại nhìn cô. Nghĩ ngợi một lúc, anh bèn đưa cà vạt cho cô.
"Làm đi."
Cô mỉm cười, đặt túi đồ xuống nền nhà rồi nhẹ nhàng cầm lấy chiếc cà vạt trên tay anh. Anh chống tay vào hông để xem xem cô gái nhỏ này có làm lên hồn không. Vì anh quá cao nên lúc thắt cà vạt có chút khó khăn, cô đã phải kiễng chân hết cỡ để vòng nó qua cổ của anh. Thấy cô đứng có vẻ khó khăn, anh đã thuận tay đỡ lấy eo của cô.
"Thắt cho đẹp vào."
Cô gật đầu, tiếp tục giúp anh thắt cà vạt. Từng cử chỉ ân cần đến mê người, trong giây phút ít ỏi có lẽ anh đã động lòng.
"Xong rồi! Tôi xin phép đi trước đây."
Cô đột nhiên rời đi, để lại cánh tay anh lạc lõng trong không trung. Cửa phòng đóng lại, anh mới thu tay về và ngưng nhìn theo bóng dáng của cô. Anh thở dài:
"Tại sao mình lại phải để ý đến cô ta chứ?"
Tập đoàn KJB, 8 giờ 30 phút sáng,
Tuy hôm nay không có việc gì quan trọng nhưng anh thường không thích bị làm phiền trong lúc đang làm việc. Đột nhiên có tiếng mở cửa phòng, anh không ngẩng mặt nhìn xem đó là ai đã rất khó chịu:
"Ra ngoài đi, tôi đang làm việc không thấy sao?"
"E hèm, còn dám đuổi cả ông già này hay sao?"
Anh giật mình ngẩng mặt lên. Nhìn thấy ông nội cùng Trương Hạo, anh liền hỏi:
"Ông nội? Tại sao ông lại tới đây?"
Trương Hạo đỡ ông nội bước vào văn phòng. Khi ông đã ngồi xuống ghế an toàn, Trương Hạo mới xin phép ra ngoài.
"Gác lại việc ngày hôm nay đi rồi cùng ông tới một nơi."
"Ông muốn đi đâu sao?"
"Tới nghĩa trang ngoài thành phố. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Yên Nhiên, ta muốn tới đó thắp một nén hương."