Hôm sau,
Vì hôm trước Cố lão chủ tịch có đề xuất chuyện muốn cho Cố Hiểu Phàm và Hạ Yên Nhiên đi hưởng tuần trăng mật nên hai người đã chọn địa điểm đó là Paris của Pháp. Thường thì những chuyện khác anh lại thích lòng vòng, chần chừ thế nhưng chuyện này lại muốn đi càng sớm càng tốt. Lâu lâu mới được ở riêng với vợ một thời gian, như thế có phải rất tuyệt không.
Sáng sớm hôm nay hai người họ đã dậy sớm để chuẩn bị. Thực ra thì để vài ngày nữa xuất phát cũng được nhưng vì tính cố chấp muốn đi ngay của Cố Hiểu Phàm nên cô đành nghe theo anh.
Ngồi trên xe, anh vừa hí hửng với những món đồ mới mua được vừa vui vẻ lái xe. Hạ Yên Nhiên ngồi bên cạnh, nhìn gương mặt đầy gian tình ấy lại cảm thấy nghi ngờ, cô hỏi anh:
"Cố Hiểu Phàm, rốt cuộc anh đã mua những gì mà không cho em biết thế?"
"Đến lúc tới Paris, anh sẽ cho em biết."
"Anh có mua đồ cấm không đó?"
"Chà…em nghĩ phong phú thật đấy Hạ Yên Nhiên. Có hàng cấm nào kích thích bằng em đâu chứ?"
Hạ Yên Nhiên lại bị những lời dụ dỗ mật ngọt của Cố Hiểu Phàm làm cho xiêu lòng. Cô vô cùng tò mò cái túi đồ mà anh đã mua, rốt cuộc bên trong có gì mà anh lại bí mật như vậy. Đúng lúc đó, chuông điện thoại của anh vang lên, Cố Hiểu Phàm kết nối điện thoại với xe của mình để tiện nói chuyện.
"Alo."
"Cố Tổng, đã tìm được Nhan Điềm rồi thưa anh."
"Cái gì? Cô ta đang ở đâu?"
"Hiện cô ta đang cố chạy trốn cảnh sát nhưng anh yên tâm người của chúng ta đang bám theo sau chiếc xe của Nhan Điềm, tôi sẽ gửi định vị cho anh."
Một lát sau định vị của chiếc xe Nhan Điềm đang chạy trốn đã được gửi tới máy của anh.
"Nhan Điềm, đã đến lúc trò chơi chạy trốn kết thúc rồi."
Cố Hiểu Phàm đột ngột tăng tốc, anh muốn tự tay bắt được Nhan Điềm, khiến cô ta phải trả giá cho những việc mà mình đã làm. Hạ Yên Nhiên ngồi bên cạnh, tuy là cô tin tưởng vào tay lái của anh nhưng cô vẫn cảm thấy lo sợ. Nhìn thấy tay anh đang siết chặt vô lăng, biết là anh đang mất bình tĩnh vì vậy Hạ Yên Nhiên đã đưa tay nắm lấy tay của anh giống như một lời an ủi.
"Hiểu Phàm, anh không sao chứ?"
"Không sao. Còn em."
Hạ Yên Nhiên lắc đầu. Đối mặt với Nhan Điềm là chuyện sớm hay muộn, chỉ là những tội ác cô ta gây ra khiến ai nấy đều kinh tởm ngay cả anh và cô cũng không ngoại lệ.
Trong khi đó ở tuyến đường khác, xe cảnh sát được huy động truy đuổi tội phạm truy nã Nhan Điềm đang dàn khắp một con đường chỉ để đuổi theo chiếc xe của Nhan Điềm. Cô ta không biết đã khống chế tài xế như thế nào nhưng cảnh sát chắc chắn trong tay cô ta có vũ khí.
"Lái nhanh lên, cắt đuôi tất cả đám cảnh sát đó ngay cho tôi."
Tài xế toát mồ hôi hột khi Nhan Điềm dí súng vào đầu mình, nếu không làm theo lời cô ta chắc chắn sẽ bị ăn một phát đạn. Hóa ra Nhan Điềm có mang theo súng, cô ta vừa khống chế tài xế vừa đề phòng cảnh sát đằng sau.
"Chết tiệt!"
Xe taxi của Nhan Điềm một lát sau vô tình đi vào con đường đất cát lụt lội nên bị kẹt ở giữa chừng. Không còn cách nào khác, Nhan Điềm đành phải xuống xe để tiếp tục chạy khỏi sự truy đuổi của cảnh sát. Cô ta vừa chạy được một đoạn thì xe cảnh sát cũng tới, họ lập tức nhảy xuống xe đuổi theo nghi phạm.
"Mau đứng lại!"
Nhan Điềm nghiến răng, ra sức chạy vào trong một khu rừng. Những nơi như thế này khó di chuyển nên không tránh khỏi việc cô ta sẽ bị bắt kịp.
Sau đó xe của Cố Hiểu Phàm cũng tới nơi. Thấy ở đây nhiều xe cảnh sát nên anh chắc chắn rằng Nhan Điềm cũng đang ở khu vực này. Anh vội vàng chạy vào trong đó, Hạ Yên Nhiên không yên tâm nên cũng theo anh.
Cứ tưởng sẽ cắt đuôi được cảnh sát nhưng Nhan Điềm đã vui mừng quá sớm. Chỉ một chút sơ ý nữa thôi là cô ta đã ngã luôn xuống vực sâu ở bên dưới rồi. Bên này hết đường, bên kia cũng bị chặn lại bởi cảnh sát, Nhan Điềm không còn đường để chạy nữa.
"Đứng yên, cô đã bị bao vây, hãy theo chúng tôi về đồn cảnh sát."
Bị dồn vào đường cùng cho dù có chết Nhan Điềm cũng không chịu ngồi tù. Cô ta cười dài một tiếng như kẻ điên rồi từ từ quay người lại.
"Nhan Điềm tôi mà lại phải ngồi tù sao? Không bao giờ, tôi chẳng làm gì sai mà phải ngồi tù cả. Các người…tất cả các người đều vu khống cho tôi."
Hai mắt Nhan Điềm đỏ lừ lên, cô ta đã không còn giữ được bình tĩnh nữa. Lúc này nhìn cô ta cứ như một con quái vật vậy, trông vô cùng đáng sợ.
"Nhan Điềm, cô mau chịu sự trừng phạt của pháp luật đi."
Đột nhiên lúc đó giọng nói của Hạ Yên Nhiên vang lên. Cả đám người đều hướng mắt về hai người đang dần tiến tới đây, sau khi nhìn thấy Cố Hiểu Phàm và Hạ Yên Nhiên bên cạnh nhau, Nhan Điềm càng trở nên tức giận.
"Tôi đã làm gì sai mà phải chịu sự trừng phạt. Tôi chả làm gì hết."
"Quay đầu là bờ, nếu cô còn có chút lương tâm thì hãy nghe theo lời tôi nói. Đừng làm hại người khác và cũng đừng làm tổn thương chính bản thân cô nữa, Nhan Điềm."
Không gian yên lặng một lúc sau khi Hạ Yên Nhiên ngắt lời, mọi người cứ tưởng lời khuyên của cô đã khiến cô ta thấm thía nhưng hoàn toàn không phải vậy. Nhan Điềm rút khẩu súng trong người ra chĩa thẳng về phía Hạ Yên Nhiên.
"Cô là cái thá gì mà bắt tôi phải nghe lời cô. Quay đầu là bờ sao? Cô nhìn đi, còn cái bờ nào cho tôi không?"
Cố Hiểu Phàm vội vàng đứng lên đằng trước để làm lá chắn cho cô. Một kẻ điên như Nhan Điềm có thể nổ súng bất cứ lúc nào. Đến lúc này Cố Hiểu Phàm anh phải lên tiếng rồi.
"Nhan Điềm, nếu bây giờ cô dám nổ súng tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết. Một là yên phận trong tù suốt quãng đời còn lại, hai là tôi sẽ bắt cô chịu giày vò để khiến cô sống trong đau đớn."
Nhan Điềm nhìn anh một lát rồi đột nhiên cô ta cười phá lên. Lời nói của anh cứ như một trò đùa với cô ta vậy.
"Ahahaha, Cố Hiểu Phàm anh đang dỗ dành con nít đấy à. Cho dù hôm nay tôi có phải chết tôi cũng không bao giờ khoanh tay chịu trói đâu, trước khi chết tôi sẽ lôi Hạ Yên Nhiên xuống địa ngục trước."
Pằng!
Viên đạn từ khẩu súng của Nhan Điềm bay thẳng đến chỗ của Hạ Yên Nhiên. Cố Hiểu Phàm lập tức làm lá chắn cho cô nên viên đạn đã xuyên thẳng vào vai của anh.
Pằng! Pằng!
Lúc Nhan Điềm vừa nổ súng xong thì cảnh sát đã bắn hai viên đạn vào người cô ta. Một viên đạn làm khẩu súng bay ra chỗ khác, một viên đạn ở bên hông.
"Đừng có làm cố gắng làm trò nữa, khoanh tay chịu trói đi Nhan Điềm."
Máu trên người của Nhan Điềm bắt đầu chảy ra đầy quần áo và tay của cô ta. Tuy nhiên, chỉ một phát đạn này không dễ khiến cô ta đầu hàng được.
Nhan Điềm ôm chặt hông rồi đứng dậy, ánh mắt cô ta hướng về phía hai kẻ đang ôm ấp nhau ở phía trước. Cố Hiểu Phàm không màng đến tính mạng để đỡ cho Hạ Yên Nhiên phát súng đó, thật ghen tị.
"Hiểu…Hiểu Phàm, anh không sao chứ?"
Hạ Yên Nhiên vô cùng sợ hãi vì máu trên vai anh chảy rất nhiều nhưng kịp thời nó không thể lấy đi mạng của anh được. Cố Hiểu Phàm lau nước mắt cho cô, anh vẫn đứng ra phía trước để làm lá chắn bảo vệ cô.
Nhan Điềm từng ước được làm người phụ nữ mà anh yêu thương nhất nhưng vị trí đó có lẽ mãi mãi không thuộc về cô ta. Ả mãi mãi không bằng được Hạ Yên Nhiên, không bao giờ có thể.
"Hahahaha, anh giúp cô ta đỡ cả phát đạn đó, hai người yêu thương nhau thật đấy."
Vừa nói Nhan Điềm vừa lùi từng bước về phía sau. Đằng sau đó là vực sâu thẳm nếu còn lùi nữa cô ta sẽ rơi xuống.
"Nhan Điềm, không được lùi nữa."
Anh bất giác ngăn cô ta lại nhưng đáp lại câu nói đó là một nụ cười đau khổ.
"Anh đang lo lắng cho tôi sao Cố Hiểu Phàm? Tôi đã từng yêu anh, rất yêu anh. Nhưng chính sự lạnh nhạt của anh đã khiến tôi trở thành con người ác độc như thế này. Tôi muốn có hạnh phúc của mình thì sai sao?"
"Nhan Điềm, từ đầu đến cuối, cô đều sai." Cố Hiểu Phàm lên tiếng.
"Phải…tôi sai…tôi đã sai ngay từ khi bắt đầu."
Nhan Điềm đã đứng sát mép vực, dường như cô ta đã có ý định tự tử. Trước khi gieo mình xuống dưới đó cô ta còn để lại một câu:
"Nếu có kiếp sau tôi sẽ không bao giờ yêu anh nữa, Cố Hiểu Phàm..."