Ngụy thị chạy ra Trầm trạch, ám chỉ thuật liền biến mất, ả lập tức biến thành con ruồi bọ không đầu thét chói tai đấu đá lung tung, đụng ngã không ít sạp hàng của tiểu thương, làm phiền hà không ít người thiếu chút nữa cũng bị bầy ong đốt trúng.
Người đi đường thấy lực phá hoại của ả cùng một mảnh ong mật đông nghìn nghịt bay theo phía sau, sợ tới mức vội vàng tìm địa phương ẩn giấu đi.
Bầy ong phẫn nộ đuổi theo Ngụy thị hơn nửa con đường, cho tới khi ả vừa đau lại mệt, hôn mê dưới đất mới buông tha cho ả.
Lúc này đám nha hoàn một đường truy theo sau bầy ong cũng mệt thành chó chết.
Xa xa nhìn thấy bầy ong tán đi, các nàng nâng đỡ lẫn nhau bước ra hai chân nặng ngàn cân đi tới trước mặt Ngụy thị mềm nhũn thành một đống.
- Thái thái! Thái thái ngài thế nào, ngài mau tỉnh lại!
Đại nha hoàn của Ngụy thị khóc sướt mướt cầm lấy cánh tay tràn đầy vết thương bị ong đốt của Ngụy thị, liên tục lắc mạnh thân thể ả, giống như làm như vậy mới có thể làm cho ả tỉnh lại.
Hành động này làm động tới vết thương của Ngụy thị khiến ả dù hôn mê cũng phải kêu rên đau đớn.
Đại nha hoàn dùng toàn bộ khí lực kháp huyệt nhân trung của Ngụy thị.
Kết quả huyệt nhân trung bị kháp sưng đỏ nhưng Ngụy thị chỉ há mồm hét thảm một tiếng, người vẫn chưa tỉnh lại.
Người đi đường hảo tâm chỉ vào y quán cách đó không xa, kêu bọn nha hoàn nâng Ngụy thị đi chạy chữa. Nhưng đám nha hoàn mắt cao hơn đầu, không nhìn trúng thầy thuốc dân gian, khăng khăng muốn dẫn Ngụy thị về quốc cữu hầu phủ thỉnh thái y trị liệu.
Vì thế đại nha hoàn dùng bạc thuê xe ngựa cùng nhau hợp lực đưa Ngụy thị lên xe, bỏ gần tìm xa, quay trở về hầu phủ.
Trầm Tuấn nghe người hầu đến bẩm báo nói Ngụy thị xảy ra chuyện, đã ngất xỉu bị người nâng vào trong phủ, vô cùng khẩn cấp chạy tới phòng ả.
Về tới hầu phủ thân thể bị ong đốt của Ngụy thị đã bắt đầu sưng lên. Lúc sau theo thời gian càng lâu, thân thể ngày càng sưng thành béo phì.
Trầm Tuấn vào cửa chứng kiến cảnh này, sắc mặt đại biến.
Hắn đi tới cạnh giường cầm hai tay Ngụy thị lắc mạnh như hành động của đại nha hoàn.
- Mẫu thân! Mẫu thân ngài làm sao vậy?
Thân thể Ngụy thị càng đau đớn hơn gấp đôi, toàn thân vô cùng khó chịu. Còn đang hôn mê bụng của ả sôi trào lên, bật người nôn mửa, nhất thời đem thực vật còn chưa tiêu hóa xong toàn bộ phun lên mặt Trầm Tuấn.
Trầm Tuấn ngây người.
Rồi sau đó hắn sờ mặt, ngây lập tức cũng ói ra.
Thật xảo, phun ngược lên mặt Ngụy thị.
Đám nha hoàn hoảng sợ quay đầu không dám nhìn cảnh tượng thảm thiết này.
Trầm Tuấn run rẩy hét lớn:
- Đều thất thần làm gì, còn không múc nước rửa sạch cho bổn thế tử! Chút chuyện như vậy cũng không biết làm, có tin bổn thế tử kêu mẫu thân đem các ngươi bán vào câu lan viện!
Đám nha hoàn sắc mặt trắng bệch, vội vàng đi ra ngoài múc nước, lấy quần áo sạch sẽ thay cho hai người.
Không bao lâu Trầm Tuấn đi phòng bên rửa ráy sạch sẽ, nhưng vừa quay về nhìn thấy khuôn mặt Ngụy thị lập tức lại thấy ghê tởm buồn nôn.
Hắn chỉ căn dặn một câu liền bỏ đi ra cửa.
- Mẫu thân không phải đi gặp Trầm Nhược Hư sao? Tại sao nàng lại thê thảm như vậy trở về? Có phải Trầm Nhược Hư làm gì nàng, đả thương nàng?
Đại nha hoàn rưng rưng nói:
- Là tổ ong trên cây trong Trầm trạch, không biết sao lại rơi xuống trên đầu thái thái. Bầy ong giận dữ tập thể vây công thái thái, đuổi theo đốt nàng hơn phân nửa con đường.
- Không biết vì sao? Êm đẹp tổ ong vì sao lại rơi xuống, còn trùng hợp rơi lên đầu mẫu thân. Nhất định là tên Trầm Nhược Hư lòng lang dạ sói, chế tạo ra tai họa như vậy cho mẫu thân.
Trầm Tuấn mặc kệ Trầm Nhược Hư có làm hay không, dù sao tội danh này hắn chụp mũ lên đầu Trầm Nhược Hư là được.
- Chuyện gì xảy ra? Sao ta nghe nói mẫu thân ngươi bị thương, hôn mê bất tỉnh?
Lúc này nhận được tin tức Trầm phụ đã tới, thấy Trầm Tuấn cùng đại nha hoàn đứng trước cửa lập tức hỏi.
Đại nha hoàn còn định trả lời, Trầm Tuấn đã đẩy nàng ra, đỏ mắt nói:
- Phụ thân, Trầm Nhược Hư đúng là heo chó không bằng! Mẫu thân hảo tâm đi thăm hắn, kết quả hắn không lĩnh tình còn chưa tính, còn làm cho mẫu thân một thân tổn thương, mạng mất hơn phân nửa. Xin phụ thân làm chủ cho mẫu thân, nặng nề trừng trị tên lòng dạ lang sói kia.
- Cái gì?
Trầm phụ nổi trận lôi đình, bước nhanh vào phòng nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Ngụy thị, lửa giận tăng thêm ba thành:
- Súc sinh kia dám?
- Hắn chỉ là một tên tai tinh, sống trên đời chỉ biết hại người, ta muốn giết hắn!
Hắn giống như con sư tử nổi giận rống giận xông ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ của hắn, nội tâm Trầm Tuấn cười thầm không thôi.
Trầm Nhược Hư sớm biết Trầm phụ sẽ đến, sớm phái Viên bá ra cửa canh chừng.