Một tăng một đạo cũng không tin Giả Dung có thể miễn dịch toàn bộ đạo thuật, cho rằng lúc nãy không thành công là bởi vì bọn hắn chỉ dùng một phần sức lực, uy lực không đủ, mới tổn thương không được Giả Dung.
Cho nên lần này bọn hắn nhất trí dùng ra năm phần năng lực làm phép.
Chỉ thấy trong lầu các lóe lên hồng quang, hai luồng hồng quang đoàn đủ phá vỡ một tòa nhà phá không bay ra.
Nhưng cuối cùng vẫn cứ biến mất. Hai quang đoàn vừa đi tới trước mặt Giả Dung, chỉ chớp mắt toàn bộ mất đi tung tích, thật giống như có cái miệng khổng lồ nuốt chửng, tiêu hóa.
Trái tim một tăng một đạo hung hăng run rẩy, trong lòng rét run. Lúc này bọn hắn rốt cục nhìn thẳng vào Giả Dung, không còn cảm thấy người này là con kiến cho mình dễ dàng bóp chết.
Giả Dung mỉm cười, há mồm cắn bánh trung thu mà Trầm Nhược Hư vừa đút cho hắn. Tăng đạo nhìn thấy, trong lòng có cảm giác hộc máu cùng biệt khuất dâng lên.
- Các ngươi chỉ có chút bổn sự ấy?
Giả Dung không chút để ý nói:
- Còn có chiêu số nào sử dụng hay không, nếu không có thì tới lượt ta.
Tăng đạo cảm nhận được sự khiêu khích trong lời nói của hắn, cảm giác mình nhận lấy vũ nhục lớn lao, huyệt thái dương nhảy dựng, lồng ngực bốc cháy một đoàn ngọn lửa kịch liệt. Truyện Đô Thị
Bọn hắn quyết định không tiếp tục nương tay.
Đột nhiên một tăng một đạo ăn ý cắt vỡ bàn tay của mình, dùng máu trống rỗng vẽ bùa, liên thủ xuất ra đòn sát thủ uy lực lớn nhất.
Trầm Nhược Hư lo lắng hỏi:
- Bọn hắn tựa hồ đang chuẩn bị một kích cực mạnh, các vị có tin tưởng đón đỡ được không?
Bách Linh khoát tay chẳng hề để ý nói:
- Chút chuyện nhỏ mà thôi, hai vị tiếp tục vui chơi giải trí, tình chàng ý thiếp đi, giao cho ta xử lý là tốt rồi.
Trầm Nhược Hư tín nhiệm nàng, nghe vậy gật gật đầu, quả nhiên dựa theo đề nghị của nàng tiếp tục đút cho Giả Dung ăn, lại cùng nhau nhàn nhã ăn uống.
Hoàn thành một bước cuối cùng, hai người giương mắt liền thấy cảnh tượng này, thiếu chút nữa hụt hơi.
Bọn hắn là người tu đạo thành công, tận sâu trong nội tâm có một cỗ ngạo khí. Đối mặt thái độ không cho là đúng của hai người Giả Dung, cơn giận bốc cao.
Theo bọn hắn há mồm hét lớn một tiếng, trong lầu các vang lên hai tiếng thú rống.
Theo sát sau đó hai đầu "dã thú" lớn gấp ba lần từ trong huyết phù chui ra, thân thể do tam muội chân hỏa ngưng tụ mà thành, có thể thiêu hủy vạn vật trên thế gian.
Khi hỏa diễm dã thú hoàn toàn dừng trên lầu các, ngoài vị trí của Trầm Nhược Hư cùng Giả Dung, toàn bộ lầu các đều phút chốc biến thành tro tàn. Dù là khu vực dưới chân tăng đạo cũng biến thành hư vô, dưới chân bọn hắn không có gì, lơ lửng đứng thẳng.
Một tăng một đạo chỉ vào Giả Dung, đồng thanh hô:
- Đi!
- Hống!
Nhất thời hai dã thú mở to mồm phát ra tiếng rống to, hóa thân thành hỏa diễm tia chớp đánh úp về hướng Giả Dung, ý đồ đem hắn thiêu đốt thành tro bụi.
Khóe môi Giả Dung cười nhạt, coi thường hai đầu dã thú, nhìn chằm chằm đánh giá một tăng một đạo, nhìn thấy bọn hắn vì thi triển đòn sát thủ mà bộ mặt nhanh chóng đỏ lên, hai mắt lồi ra, môi trắng bệch.
Nhưng ai ngờ ngọn lửa đột nhiên rống lên một tiếng, rẽ ngoặt vừa chuyển, thân thể hóa thành hỏa quang xuyên phá vai của một tăng một đạo biến mất trong bầu trời đêm.
- Phốc!
Bị đạo pháp cắn lại, còn bị ngọn lửa đánh ngược một đòn nghiêm trọng, hai người đều phun ra máu tươi.
Phanh một tiếng, thân thể hai người ngã phịch dưới đất, vai trái bị thương máu tươi tuôn trào, chỉ chốc lát nhuộm đỏ cả mặt đất.
Tay của bọn hắn tản ra bạch quang vuốt lên vết thương, tạm thời cầm máu. Nhưng tam muội chân hỏa gây đau đớn cũng không cách nào tan biến.
Do ba quỷ trợ giúp, Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Một tăng một đạo run rẩy ngồi dậy, dùng ánh mắt không thể tin nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của Giả Dung.
Hai người vừa co rút vừa hộc máu kêu lên:
- Làm.. làm sao có thể?
Hai người liên thủ một kích, dù là Cảnh Huyễn tiên cô cũng phải vận dụng một nửa thực lực mới ngăn cản được, rốt cục Giả Dung có cảnh giới gì? Vì sao không có chút động tác nào đã dễ dàng giải quyết.